Bảo Khánh sau khi nghe kết quả liền liếc qua tớ:
- Giỏi nhỉ, không biết em nghiện học đến mức nào nữa.
- Hì hì! _ Tớ cười, tất nhiên là lấy lệ thôi, chứ tớ chẳng dám động đến ác ma đâu.
Anh Hoàng và Khánh đi nói chuyện với nhau rồi, lại còn nói cái gì mà "Hà Anh nó ốm lắm" nữa chứ, đáng ghét ghê!
Sau đó tớ được dẫn đến phòng xét nghiệm, không hổ danh là Viện huyết học, cái phòng đầy đủ thiết bị máy móc, nhìn thấy mê vô cùng.
- Em gái này, anh kia là người yêu của em sao?
Chị bác sĩ xinh đẹp lấy máu cho tớ liếc mắt về phía anh Khánh, tò mò hỏi chuyện, khiến tớ suýt chút nữa bật cười, nhìn tớ với Bảo Khánh đâu có chỗ nào giống một cặp đôi.
- Dạ anh trai thôi ạ, chị nhìn thế nào ra được người yêu hay vậy ạ?
- Ây gù, chị xin lỗi nhé, gần đây chị đọc truyện hơi nhiều, đôi lúc đầu óc hoạt động kỳ quái làm sao ấy.
Chị xinh đẹp này cũng là dân ngôn tình á, ui trời ơi không ngờ vào viện rồi cũng gặp được quân đồng minh nữa này!
- Ơ, em cũng đọc truyện ngôn này chị, chị em mình cùng phe rùi. _ Cuộc đời chưa bao giờ tớ nể phục khả năng bắt chuyện của mình như bây giờ haha!
- Duyên ghê vậy, em có đọc bộ "Này cậu, mình yêu nhau không?" chưa, bộ đó hay lắm luôn.
- Á em thích bộ đó cực, mà bà tác giả ra chap lâu quá chị, em đợi chắc được cả thập kỷ rồi bả vẫn chưa ra chương mới cho tụi mình nữa huhu.
- Chuẩn luôn ý, vì truyện hay nên chị miễn cưỡng bỏ qua thôi, chứ bình thường chị gào lên đòi chap rồi ấy.
Chị lắc đầu bất lực, nỗi lòng của những con dân mọt truyện có mấy ai hiểu thấu! Hy vọng qua cuộc đối thoại này bạn tác giả biết điều ra chương mới nhanh lên cho tụi tui đọc!
Sau đó... không còn sau đó nữa, hai chị em như diều gặp gió kể với nhau 7749 câu chuyện trên trời dưới đáy xã hội gì cũng có. Gặp nhau có ba mươi phút mà tưởng chừng như chị em cây khế vài chục năm rồi vậy.
- Gái à, chị nhìn anh mặc áo blouse kia quen quá đi, là bác sĩ riêng của em phải không?
- Haha bác sĩ Hoàng không phải bác sĩ riêng của em đâu chị, anh đó là người quen của anh em, nhờ chữa bệnh cho em thôi.
- Ui! Là bác sĩ Hoàng hả, bảo sao chị nhìn quen quá đi, chị có gặp qua trong vài hội giao lưu rồi, giỏi đỉnh của chóp luôn ấy.
Chị nói với giọng nghe qua đã thấy siêu ngưỡng mộ người ta, khiến tớ cũng thấy... hơi hơi ngưỡng mộ theo.
Bây giờ là mấy giờ, ngày bao nhiêu rồi nhỉ? Tớ chẳng biết nữa, ngồi trong viện có chút xíu mà quên cả thì giờ rồi.
- Có đau không?
Anh Khánh đi qua hỏi tớ, ngay sau đó đã vứt cho Hà Anh ánh mắt lườm nguýt sau khi tớ trả lời "Anh đoán xem?"
Phải đợi hơn tiếng mới có kết quả đấy, thôi về phòng ngủ vậy.
Tớ với anh lết xác về phòng với cái vẻ mặt trông chán đời hết sức, dù sao nãy giờ cũng nói chuyện năng suất lắm rồi, không còn gì nuối tiếc. Nhưng mà...
- Sao trong phòng đông quá vậy?
Hà Anh ngán ngẩm nhìn vào căn phòng, ngoài những người quen ra cũng có khoảng năm người nữa, có lẽ nên gọi là "bác" nhỉ...
- Người quen nhà Tùng Dương vào thăm thôi chứ sao, em mất luôn não rồi à?
- Haiz, nhiều người quá, em không muốn vào đâu. Đi ra ngoài hóng gió tí không anh?
Nhìn anh tớ có vẻ bất lực, nhưng cuối cùng vẫn dắt tớ đi dạo quanh khuôn viên.
Giờ là năm giờ chiều, lại còn vào mùa đông nên khá lạnh, may là tớ lúc nào cũng đem theo áo khoác ngoài. Năm nay mùa đông có vẻ kéo dài, gần vào xuân rồi mà cây lá vẫn chưa có dấu hiệu mọc chồi non. Ây gù, Hà Anh văn chương xuất hiện rồi!
Suốt quãng đường, tớ với anh không nói câu nào cả. Nếu là người lạ chắc tớ không dám để không gian im lặng vậy đâu, nhưng anh em chúng tớ còn lạ gì nhau nữa chứ. Cây xanh nhiều thật, còn cao nữa, khiến một đứa ba mét bẻ đôi như tớ thấy mình thật nhỏ bé. Phải rồi, tớ là ai nhỉ, tại sao tớ lại ở đây vậy, tớ đã lên cấp Ba rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật...!
- Ê Hà Anh, sao tự dưng mặt buồn thiu thế?
Cô gái bé nhỏ vẫn đang lạc trôi giữa mớ hoài niệm thì bị tiếng gọi của anh Khánh lôi lại hiện tại, thật là mất mặt mà!
- Ò, không có gì cả.
Tớ tạo khẩu hình cười đầy miễn cưỡng, không muốn trả lời chút nào cả, tớ còn đang xúc động sắp rớt nước mắt thế này mà anh có thể phá đám luôn!
Bao lâu rồi tớ không ngước mặt lên nhìn trời nhỉ, tớ chẳng biết nữa, bầu trời đẹp thế này cơ mà. Mùa đông toàn mây mù cũng kiếm được một hôm trời quang đến vậy, lại đúng hoàng hôn đẹp đến tan chảy nữa, khiến tớ lại muốn thỏa mãn sở thích chụp ảnh.
- Anh anh, hôm nay chụp bầu trời không? Trời hôm nay đẹp lắm này, mây cũng đẹp nữa.
- Ừ, đẹp nhỉ, Hà Anh có muốn làm mẫu ảnh hôm nay không?
- Thôi xin kiếu, những bức ảnh này sẽ hoàn hảo nhất khi không có ai làm trung tâm đấy hứ!
Được dân nhiếp ảnh chụp cho, đúng là phúc đời tớ mà, mấy tấm này để up story đẹp xuất sắc luôn, khi nào phải về khoe với đám cùng phòng thôi.
Khi hai anh em trở về phòng thì trời cũng tối dần rồi, mọi người trong phòng cũng đã đi hết. Nếu còn chưa đi sẽ phí công tớ ra ngoài lắm đó, chân mỏi muốn gãy rồi này!
- Hà Anh đi chơi đâu về vậy?
Tùng Duy đang bấm điện thoại, thấy tớ liền ngẩng lên hỏi.
- Đi hẹn hò đó hihi!
- Á thật á? _ Thằng bé có vẻ ngạc nhiên trước câu nói và biểu cảm vừa rồi của tớ ghê lắm.
- Ừ đấy hihi.
Tớ hớn hở vì chuẩn bị lừa được một con thỏ ngây thơ, lâu lắm rồi mới làm cái trò con bò trẻ nghé này thì phải.
Đang tủm tỉm cười thì anh Khánh đi qua gõ phát vào đầu tớ, nói:
- Nó sốt hỏng não rồi, ai thèm yêu nó!
- Ơ anh bảo ai hỏng não, có anh hỏng não, cả người anh đều hỏng ấy!
Chắc các bạn chưa ai thấy mặt đanh đá mất nết này của Hà Anh, vậy hôm nay để tác giả giúp các bạn mở mang kiến thức về con người vậy.
- Đù hôm nay đanh đá thế!
Duy ngạc nhiên tập 2.
- Hứ, tại nãy anh chụp ảnh cho nên em tha đấy, đầu cành cây!
Con bé tức ghê lắm, không cho anh trai ngồi lên giường nữa rồi. Anh nó mang đồ ăn cho chu đáo như thế, nó cũng chẳng cho ngồi lên! Ai kêu con gái người ta đang vui như được mùa thế kia thì nhảy vô phá đám chứ, tớ thù!
Con bé tức ghê lắm, không cho anh trai ngồi lên giường nữa rồi. Anh nó mang đồ ăn cho chu đáo như thế, nó cũng chẳng cho ngồi lên! Ai kêu con gái người ta đang vui như được mùa thế kia thì nhảy vô phá đám chứ, tớ thù!
Anh Khánh bị tớ lườm muốn cháy da, cuối cùng cũng đi đâu mất rồi. Thế gian chỉ còn lại mình tớ thôi sao... À không, còn một người bệnh đang ngủ và một người không bệnh đang chơi game.
Tớ trước giờ chưa từng chơi game, vì sợ bản thân sẽ nghiện, vậy nên hầu hết đều dành thời gian viết lách linh tinh, học hành thôi. Nhưng giờ chán quá đi, tớ muốn tìm chút hương vị mới.
- Ê mày, chơi game có gì vui không?
- Chơi thì biết chứ. Tao đang tức con tướng này vl này aa, chơi gì thiểu năng thế!
- Tí dạy tao chơi đê.
Bé mầm non Tùng Duy nghe thấy câu này liền quay lên nhìn tớ với vẻ mặt khó hiểu, ngạc nhiên tập 3.
- Ờ- ờm cũng được. Tải game về đi mày.
Tại sao có những thứ nhạt nhẽo như này lại khiến tớ muốn cười phá lên nhỉ?!
- Rồi làm sao nữa? _ Hà Anh ngơ ngác hỏi đồng đội.
- Đi qua đây này, rồi giúp tao ăn con quái này.
- Không phải đi ra đấy!!!
- Về nhanh về nhanh nó kill mày giờ!!!
- Não mày đâu mất rồi Hà Anh!!!
Dưới sự chỉ bảo rất nhiệt tình từ bạn Hoàng Tùng Duy thì tớ biết chơi game rồi, không khó như tớ tưởng tượng cho lắm. Nhưng mỗi lần vào trận sẽ bị mắng tới tấp vì sự mất não, như trên.
Giờ là tám giờ tối rồi, anh Khánh đi đâu mãi chưa về vậy nhỉ, tớ chơi với Duy sắp hết pin điện thoại luôn rồi vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả, không lẽ dỗi tớ về nhà rồi?
Ờm, vừa mới nhắc liền đến. Cũng không bất ngờ cho lắm.
- Anh vừa đi đâu vậy?
- Bàn việc với anh Hoàng thôi. Mà em thiếu sắt đấy, bình thường ăn những cái gì?
- Ưm- Bánh mì, gà, trứng với đậu nữa, thi thoảng uống cacao với vài món lặt vặt khác nữa.
- Haiz được rồi, anh đi báo lại với người ta, chắc phải truyền sắt đấy, cứ chuẩn bị đi.
Bảo Khánh nói xong còn dí đầu tớ một cái, gì chứ, truyền sắt cũng đâu phải nhanh chóng gì, sao lại truyền vào giờ này.
Một lúc sau anh cũng quay về, cả bác sĩ Hoàng nữa.
- Bảo Khánh nói tình hình với em chưa?
- Có nói sơ qua ạ.
- Ừm, cơ thể em như vậy là không hấp thụ sắt qua đường ăn rồi, nên anh truyền sắt nhé, đau thì bảo anh.
Vâng, bác sĩ Hoàng, vào việc rất nhanh chóng, quả là phong cách của người giàu tri thức.
- Em có được ngủ không ạ?
- Nếu em mệt thì cứ ngủ đi.
Hết rồi đấy, không còn đoạn đối thoại hay ho nào cho các bạn đọc nữa. Vì tớ cứ bị nhạt nhòa khi nói chuyện với người lạ đó.