Thoắt cái đã vài tuần trôi qua, tớ đã bắt đầu đi chinh chiến mấy cái kỳ thi khó nhai của sở giáo dục "best lươn lẹo" rồi đây. Đi thi trong tâm thế kiểu "Giải Nhất là của tao, đừng đứa nào đòi cướp" nên tớ đã học đến ai cũng phải ngạc nhiên. Và thế là mọi tia hy vọng thầy cô hướng lên người tớ hết, bây giờ cảm giác như mình đang gánh một trọng trách rất lớn.
- Hí hí trận này bà gánh team nhé Hà Anh _ Đây là lời của thủ khoa đầu vào kiêm thủ khoa chuyên Anh ư? Thôi xin đi, Tùng Duy nó bị dở rồi đấy.
- Ông lại hâm đi, miệng nói thế xong rồi lại một phát ôm luôn cái nhất tỉnh của người ta à _ Linh Chi bức xúc nói, nhỏ bị Tùng Duy dìm ở đội tuyển thảm ghê lắm, không cho con nhỏ cơ hội đứng đầu bao giờ mà.
- Thôi chúng mày cứ từ từ bình tĩnh mà chiến thôi, trường khác chúng nó sợ muốn bỏ thi luôn rồi kìa. _ Tớ hất đầu về phía mấy trường khác, mấy bạn nhìn thấy Tùng Duy với nhỏ Chi là sợ thiếu nước muốn bỏ thi, xác định năm nay không ai dám giành nhất nhì với hai đứa.
Tớ thì không dám đâu, à cũng có đấy chứ, nhưng là đấu với Duy thì hơi sợ đấy. Khác với Tùng Dương chuyên giấu nghề thì Duy lại hoàn toàn ngược lại, ai cũng biết Tùng Duy rất đáng sợ.
Nhưng mà họ lại quên mất rằng Tùng Duy còn có một thằng anh trai, và anh nó thì còn đáng sợ hơn nó nhiều. Chỉ là vì định cư ở nước ngoài lâu rồi nên không nhiều người biết. Thế nên Tùng Dương mới đi thi quốc tế nhiều đấy, mấy người thân quen thi quốc gia có mấy ai lạ ổng đâu. Lần này về nước đi thi mấy cái trò cỏn con này Tùng Dương còn không thèm ôn luôn ấy, đố ai giành được giải Nhất khi có ổng chơi cùng nhé.
Và tớ nhận ra một điều rằng: trong đám bạn của mình thì tớ có vẻ là đứa ngu dốt nhất rồi.
- Ê chúng mài, tao tủi thân vl!
- Ơ con dở này, ai làm gì mày. _ Bé Duy cục súc lên tiếng, nó đi thi mà cũng bị mấy đứa con gái dòm ngó nên không thích chút nào.
- Chúng mài giỏi vl, tao thì yếu xìu à... _ Bắt đầu than vãn tài năng của mình, tớ đã sắp sửa bị mấy đứa ném cho ánh mắt kì thị rồi đấy.
- Thôi im đi mày, mày chiến còn hơn bọn tao nữa đấy. Năm nay chắc nhường mày thôi chứ lười vl, không muốn học gì cả. _ Rồi nhỏ Chi kể lể về cái sự lười của nó, gớm! Mấy đứa học bá này thì bình thường đã cao siêu lắm rồi, nên đi thi không phải ôn nhiều như tớ đâu.
Hôm nay bọn tớ thi học sinh giỏi cấp tỉnh, nên cũng không có nhiều học sinh lắm, nhưng đứa nào nhìn cũng hổ báo hết á. Tớ không rõ các trường khác lấy bao nhiêu người đi thi, chỉ biết phòng tớ 25 người mà trường tớ chiếm đến 14 đứa rồi còn đâu. Vì phòng thi có tất cả các môn nên mỗi đứa một kiểu, khó chép bài lắm nhá.
Phòng tớ thì đương nhiên, vẫn là phòng 1 rồi. Lần này thì có mỗi Quỳnh Anh cùng đội tuyển là ở chung phòng với tớ thôi, còn đâu thì trôi dạt nơi phương xa hết rồi.
Cảm giác bỡ ngỡ khi phòng thi chả quen biết ai tớ cũng đã từng trải qua rồi, nên chả sợ sệt gì cả. Lại còn được cái danh xưng "Bố mày học sinh trường chuyên" nên phong thái tự tin lắm, có khi còn doạ được tâm lý vài đứa nhát nhát ở đây cơ. Với cái phong cách thường ngày vốn đã lạnh lùng và lây một chút "ngầu lòi" từ đám bạn hổ báo của mình nên tớ chả sợ bố con thằng nào cả, cứ thế mà xông pha thôi.
Trộm vía bài thi lần này cũng dễ, không khó gì cả. Chắc tại tớ hay luyện đề Olympic, 30/4 rồi IELTS với đề chuyên các tỉnh nên thấy nó dễ, còn người khác thì sao sao tớ biết được. Tớ làm xong bài luận các thứ hết rồi còn ngồi chơi được hẳn mấy phút cơ mà. Thôi thì mong được giải cao để tớ còn được thi Quốc gia là được. Hí hí thi Quốc gia mà có giải thì auto tuyển thẳng đại học, úi nghĩ đến đã thấy sướng rồi mà.
Thi xong thì cả lũ túm tụm lại dò điểm. Chậc chậc, đây là cái trò không thể thiếu trong mỗi kỳ thi mà lại, dù biết là nó sẽ dọa tinh thần dữ lắm. Tớ cũng trùng gần hết với mọi người trường mình. Tại thấy các bạn trường khác than khó lắm mà, nên tớ có chút lo. Nhưng giờ thấy mấy đứa đội tuyển cũng làm giống mình thì yên tâm hẳn rồi, lấy lại cái khí chất "bố đời" ban sáng.
Có vẻ như trường tớ làm bài rất ổn, chả thấy ai than vãn khó khăn gì nhiều. Chỉ có đội Văn đang bị vướng mắc một chút, và cô đang hỗ trợ giải. Kể cũng tội nghiệp đội Văn thật đấy, thi đúng giai đoạn gia đình cô đứng đội tuyển có việc gấp nên không ôn được nhiều, hầu hết học sinh phải tự ôn. Cũng may có các thầy cô khác nhảy vào giúp đỡ, chứ không chắc toang mất thôi. Cô dạy đội tuyển bọn tớ thì khỏi nói rồi, làm gì có lúc nào thiếu bài tập cả đâu. Đã thế ôn thi cô nhồi cho cả đống, như kiểu cô là kho tàng sưu tầm đề thi ấy.
Thi xong đảm bảo mai ngày kia là thầy cô trường khác về đầy rẫy cho xem, vì thi ở trường tớ nên chấm thi cũng trường tớ luôn. Cái cảnh thầy cô giỏi ở khắp nơi ồ ạt tập trung hết về trường mình tớ nhìn thấy quen luôn rồi, từ cấp 2 đến tận giờ.
Thi xong rồi thì bọn tớ sướng khỏi nói, được nhà trường ưu tiên cho nghỉ dưỡng hẳn 1 ngày. Thôi thì có còn hơn không! Tranh thủ nghỉ lâu tớ về nhà chơi chút, cũng mấy tuần rồi không dám về vì phải ở trển ôn thi. Về nhà là tớ được xoã rồi, yayyy!
Nhưng đời không như là mơ, đang sửa soạn đồ dùng để về nhà thì trời mưa, mưa to là đằng khác. Rồi xong, bao nhiêu kế hoạch tuyệt vời của tớ sắp bị tan vỡ. Mưa thế này thì biết tìm xe ở đâu cơ chứ, mà làm sao để ra được bến xe cũng là một vấn đề. Bây giờ cũng khá tối rồi ấy, còn mỗi Linh Chi ở lại thôi, Trang đi du lịch với cả nhà nên cũng không có về cùng được. Hic chả lẽ phải ở lại thật à, không thích chút nào đâu!
- Thôi bà đợi mai tạnh mưa rồi về cũng được mà, giờ mưa vậy biết kiếm xe ở đâu. _ Chi nhìn tớ cứ thấp thỏm lo, nhỏ cũng đến bất lực.
- Không được đâu. Mai mẹ tui hẹn đi chơi sớm rồi mà, giờ chả lẽ phải bỏ...
- Thì đành phải vậy thôi chứ biết sao giờ.
Haizz ông trời đúng là không bao giờ cho tớ được sống yên ổn mà. Nghĩ không biết làm sao về nhà được bây giờ, mai tớ còn đi chùa sớm nữa kìa. Đang trầm tư thì thấy ai gọi cho tớ ý, ngó lại thì hoá ra là Tùng Dương.
"Alo" _ Cái giọng chán đời như này chỉ có tớ mới dám nói thế thôi, chưa thấy Tùng Dương nói cái kiểu như này bao giờ.
"Mai đi chơi không bà, đi cùng tui với Duy" _ Để tránh việc tớ sẽ hỏi đi hỏi lại thì Tùng Dương rất nhanh đã cung cấp hết mọi thông tin tớ hay hỏi luôn rồi.
"À mai nhà tớ cũng đi này, nhưng giờ tớ phải về nhà mà không biết về kiểu gì nữa, mưa to quá..."
"Hừmm, nhà bà còn thừa phòng không?" _ Ủa ông này định làm gì, âm mưu gì đấy.
"Còn, nhưng mà để làm gì?" _ Chết rồi, tớ đã thấy có mùi âm mưu nồng nặc rồi đấy.
"Thế bà xin bố mẹ cho bọn tui qua tá túc nhờ đi, sáng mai đi cùng luôn!" _ Đấy, giác quan thứ sáu của con gái đúng là quá xịn đi! Tớ còn thấy tiếng Tùng Duy cười cười nữa cơ. Rồi xong, mình lại bị lọt hố hai đứa nó rồi!
"Được không vậy, nhỡ bố mẹ tui không cho thì sao?" _ Bắt đầu lấy cớ vì tớ hơi hoang mang xíu, tự dưng mang hai đứa con trai lạ mặt về nhà thì sẽ thế nào trong mắt mấy bà hàng xóm? Thôi tớ chả dám nghĩ đến nữa đâu.
"Cứ bảo là tui với em trai về chơi, tiện thể thăm bố mẹ bà luôn. Yên tâm, tui bảo đảm là sẽ được ở lại!" _ Nghe Tùng Dương chắc như đinh đóng cột tớ cũng hơi nghi nghi, nhưng thôi cứ thử xem sao.
Tắt máy đi rồi lại gọi cho bố mẹ, haiz trời mưa nên không có wifi gì cả, làm tớ gọi nãy giờ sắp hết tiền luôn rồi.
"Alo mẹ ạ?" _ Hic chưa kịp gọi thì mẹ tớ đã gọi luôn rồi. Thôi cũng không sao, đỡ mất công tớ phải gọi.
"Ừm, sắp về đến nhà chưa con, mẹ nghe nói ở đấy mưa to lắm."
"Hic mẹ ơi mưa to quá con không bắt được xe ạ."
"Ầy chán thế nhỉ, hay lát mẹ lấy xe lên đón con?"
"Thôi mẹ ạ, thì là bạn con muốn về nhà mình chơi ý mẹ, tiện thể mai cũng đi chùa cùng luôn. Thì tối nay mẹ cho hai bạn ý ở nhờ được không ạ?" _ Tớ mở đầu câu chuyện một cách thật dè dặt, nhỡ mẹ không cho là xong luôn đấy.
"Ơ sao lại không được, mẹ chả vui quá còn gì! Thế thì mẹ lên đón mấy đứa luôn nhé?" _ Nằm ngoài dự kiến, mẹ tớ nhiệt tình quá mức cho phép luôn.
"Thôi thôi mẹ ơi, Tùng Dương chở con về luôn mẹ ạ!"
"Tùng Dương? Cái cậu bạn hay đưa con về đợt ôn thi á?" _ Mẹ tớ làm giọng nghiêm trọng lắm, chết rồi, hình như mẹ không cho...
"Dạ vâng ạ, cả với em nó nữa là 2 người ạ. Có được không mẹ?" _ Tớ hỏi dò mẹ.
"Thế mấy đứa định về bằng niềm tin chắc! Để mẹ lên đón!" _ À ừ tớ quên là hai đứa làm gì có bằng ô tô mà đòi về. Ơ nhưng Tùng Dương có tài xế riêng mà nhỉ?
"Từ từ đã mẹ ơi, nhà Tùng Dương có tài xế riêng mẹ à." _ Tớ ngăn lại cơn cuống quýt của mẹ mình.
"Thế tự về được không để mẹ còn biết!" _ Ý mẹ chắc là "Thế mày có nhanh chốt vấn đề không, tao lại không cho đứa nào về hết giờ!" đấy, tớ quá hiểu mẹ Hoa đi mà.
"Bọn con tự về được ạ, mẹ không phải lo. Giờ con về nhá, bye bye mẹ!" _ Biết ý nên tớ nhanh nhanh kết thúc vấn đề, chứ cũng có khả năng mẹ tớ sắp phi lên đây rồi.
Quay sang dặn dò nhỏ Chi một chút, con người đạg bị bỏ rơi đây. Nhà nó đi du lịch từ đầu tuần vẫn chưa về, và nó cũng chả biết về đâu nữa. Để nhỏ một mình trên đây mấy ngày có sao không nhỉ?
- Ê Chi, hay mày về nhà tao ở luôn đi, mai đi chùa!
- Hí hí lâu lắm rồi tao không đi ch đấy, nhưng mà được không, tao ngại lắm. Nhỡ làm phiền nhà mày thì...
- Thôi về cùng cho vui đi mà, nhà tao thoải mái lắm á, về điii _ Nài nỉ con bạn mình về nhà cùng, nhanh nhanh đi sắp muộn đến nơi rồi!
- Hí hí về chứ! _ Yaaa, thế là cả một bọn sẽ lại rồng rắn lên mây về nhà tớ, còn thiếu mỗi cái Trang thôi là đủ bọn.
- Thế lấy đồ đạc gì thì lấy nhanh đi, hai đứa kia sắp qua rồi đấy. _ Dặn dò nhỏ bạn xong đợi nó một lúc thì xuống cổng ký túc, má ưi khúc này là chỉ sợ sấn sét nó chĩa xuống chỗ mình là toanggg.
Lên được xe thì tớ trở thành nữ bác tài. Xùy xùy đùa thôi, tớ chỉ dặn bác lái xe đi đúng đường tớ hay đi thôi.
- Ơ sao có cả cái Chi rồi thế này. _ Bé mầm non Tùng Duy ngây ngô hỏi, bộ nãy giờ nó không thấy đống đồ à?
- Hí hí em iêu Linh Chi từ giờ sẽ về ở chung với tao nhá, chúng mày sắp bị ra rìa rồiiii _ Bắt đầu đến những tiết mục giải trí mang tính chất cà khịa vô cùng cao, dự là mấy đứa bọn tớ ở chung mấy ngày sẽ là mấy con lăng quăng trong nhà quá.
- Hế lô các bạn, mình là vị hôn thê của Hà Anh, thế nên đừng đứa nào có ý định cướp chồng của taooo _ Đừng nhầm, vẫn là hotgirl chuyên Anh Đào Ngọc Linh Chi của các bạn đấy.
Đã bảo rồi, mấy đứa giàu thường hâm hâm dở dở, mà đã thế còn chơi chung với nhau thì...
- Ê nhà tao nhỏ lắm, đến nơi chúng mày đừng có kỳ thị nháaa _ Phải nhắc nhở, phải nhắc nhở mấy con lăng quăng này là nhà mình khá nhỏ so với chúng nó, chứ có khi nào sau khi ở một hoặc một vài đêm nó sẽ không thèm chơi với tớ nữa thì chết dở.
Cả bọn đi đường nói chuyện rôm rả lắm, về nhà xác định là thành cái chợ cho xem.
- Ê Hà Anh, sao nhà mày xa thế, đi mãi chưa đến nơi! _ Tùng Duy bắt đầu than vãn vì thằng bé nói chuyện muốn đứt hơi luôn rồi mà vẫn chưa đến nhà.
- Còn lâu lắm mài ạ. _ Tùng Dương không nóng không lạnh buông một câu nhẹ như bông. Nhưng câu nói nào của Tùng Dương mà chả có sức ảnh hưởng, Linh Chi không biết trước tớ có học chung với Tùng Dương nên hỏi:
- Cái gì cơ, hai đứa mày đã bí mật hẹn hò ra mắt bố mẹ rồi à? Sao tao không biết gì vậy!
- Ơ con này, ai bảo mày bọn tao hẹn hò, ra mắt bố mẹ? Lớp 9 bọn tao học cùng nhau mà, rồi nó hay chở tao về, với hình như mẹ tao cũng biết nó. _ Tớ phải đích thân giải thích cho mấy đứa biết, vì đợi Tùng Dương tự nói thì còn lâu đi!
- Haizz câu chuyện giữa hai đứa nó bí ẩn lắm mày, tao còn không biết hết nổi cơ! _ Duy buông lời bất lực, đúng là với hai đứa kín miệng bọn tớ, không hỏi sẽ không trả lời đâu mà.
Rồi thì bao nhiêu là câu chuyện gần xa, trên trời dưới đất, từ sao Hoả đến sao Kim, từ dải ngân hà này đến dải ngân hà khác được hội bà tám bọn tớ lôi ra để nói. Nói mãi thì cũng sắp hết chuyện, và cũng đến nhà tớ rồi.
- Ú ze về đến nhà rồiiii _ Nhỏ Chi reo lên, nãy giờ nó cứ một lúc buôn chuyện, một lúc lại lăn ra ngủ.
- Uầy, nhà Hà Anh xịn vl chúng mài _ Đấy, câu nói của rich kid Tùng Duy lại làm tớ chán không buồn khịa lại nó nữa, kiểu ở đâu nhà mình biệt thự không thèm ở, đi ăn nhờ ở đậu nhà bạn thế đấy.
- Ê Hà Anh, mày bảo nhà mày nghèo, cái từ đó ở chỗ nào vậy... _ Chi nó hết hồn, chắc từ "nghèo" của tớ hiểu hơi sai nghĩa rồi.
- Ừ thì... thi thoảng vẫn thiếu nợ thầy cô!
- Yaaa cái con này, nhà giàu thế mà dám giấu bọn tao bao lâu nay. _ Duy bức xúc, bộ nó đang định quyên góp gì cho nhà tớ hay gì?
Cái khoảnh khắc mấy đứa chúng nó lấy đồ ra khỏi xe làm tớ bị sốc nhẹ, bọn này tính định cư ở đây luôn à?
- Khoan chúng mày, muốn định cư ở nhà tao luôn hay gì mà mang lắm thứ thế! _ Tớ hết hồn với sự cái bọn này, cứ tưởng chả mang gì vì chỉ ở lại một đêm thôi chứ.
- Ơ bọn tao ở lại đến lúc đi học luôn há mài _ Duy trêu trêu, mà chắc không phải đùa đâu vid chúng nó vác cả vali đi cơ mà.
- Rồi xong! Nhà tao đã thành cái khu nghỉ dưỡng của chúng mày rồi!