Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 22: Hẹn hò á?




Mọi người nghĩ tớ là một đứa con gái ngoan hiền, học giỏi, hoà đồng, nổi tiếng,.. bla bla... ư?

Lầm to! Vì sao? Bởi vì Hà Anh ngoan ngoãn, chăm học và nghiêm túc của các bạn còn đang mải chìm đắm trong thế giới trai đẹp của nó đây này!

Chả là được buổi chủ nhật rõ là đẹp trời, tớ được hot boy kiêm rich boy Hoàng Tùng Dương đưa đi chơi. Vâng "đi chơi" là cái từ mà tớ tự đặt ra và tự nghĩ vậy, chứ thực ra hai đứa đi khám bệnh!

- Hà Anh ơiii_ Tiếng chị Châu "thỏ thẻ" bên tai làm tớ giật mình, úi chị đứng đây từ lúc nào vậy?

- Dạ chị?_ Tớ quay lại hỏi chị với một trái yếu ớt vừa mới bị doạ cho hết hồn xong.

- Thay bộ khác ra cho nó chanh xả nào, mặc gì trông chán đời ghê. _ Bức xúc với bộ đồ không ra một thể loại nào, chị ép tớ mặc một bộ khác "phách sừn" hơn.

- Thôi chị, em đi khám thôi chứ có gì mà phải thời trang ạ.

- Ơ thế anh yêu Tùng Dương của cô đấy là gì. Không nói nhiều, ở với chị là phải thời trang chút lên! _ Hic được bà chị tâm lý ghê á.

- Xinh gái thế này mà mặc đồ dìm dáng quá gái ơiii _ Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng bộ trang phục của tớ thì chị tung ra một câu nói với điệu bộ hết sức chán nản. Chị nhìn hết đống quần áo của tớ rồi chọn được một bộ ưng ý. Là một chiếc áo hoodie khá rộng mix với quần jean ôm chân, trông có vẻ rất trẻ trung và năng động đấy, còn tớ mặc thì chưa biết thế nào.

- Này bộ này xinh lắm nè, em vô mặc thử đi. _ Chị ném cho tớ bộ quần áo, thôi khỏi thử đi, nhìn là biết đẹp rồi.

- Hí hí sao chị biết em hợp cách phối này hay vậy!

- Học là biết thôi! Dạo này em gầy quá, mặc đồ không show được hết dáng. Ăn nhiều vào, béo chút mới xinh chứ. _ Chị xót xa cho cái body như con cá mắm của tớ, ủa ngày trước mình cũng đầy đặn lắm mà nhỉ?

- Trước em cũng béo lắm á, mà giờ đỡ rồi. _ Bắt đầu có dấu hiệu buôn dưa lê rồi đấyyy

- Hahaa thế giờ cố để được như trước đi. Mà đi thì có cần mang cả kính cũ đi không ý nhỉ, chị hơi thắc mắc.

- Ơ có chứ chị, em tiền đâu mà mua cái nữa. _ Haiz khổ bà chị mình, lại quên em nghèo rớt mồng tơi rồi.

- Tùng Dương đấy đâu, em chỉ cần than một câu thôi là nó sẽ vác cả cái cửa hàng về cho em. Chị đảm bảo đấy!

- Thôy chị lại trêu em đi!!

Được bà chị ngộ ghê, suốt ngày đẩy thuyền tớ với Tùng Dương. Cơ mà tớ thíchhh.

Mãi trêu nhau xong rồi thì tớ mới lấy đồ để còn đi khám, tính ra lâu lắm rồi tớ không kiểm tra mắt lại đấy, có khi nào lên độ nữa không, thôi chắc về mẹ băm tớ ra mất!

Lật đật chạy ra cổng ký túc thì... ồ má! Sao tự dưng lại có cái xe Mer sang trọng đỗ ở đây? Chắc là của công tử nào đấy rồi. Đứng né sang một bên khác đợi Tùng Dương, chắc tớ sẽ đợi nguyên ngày luôn mất nếu như ổng không đi ra từ con xe sang-xịn-mịn ấy để đón tớ. Ơ thế cái xe mấy tỷ này là của nhà Tùng Dương à?



- Ơ xe nhà ông à? _ Câu hỏi ngu ngơ này đáng được ghi vào lịch sử thế giới ghê.

- Chứ chả lẽ xe nhà hàng xóm? Có đi không thì bảo! _ Gì nay giở giọng cục súc vậy, ai vừa làm gì ổng à?

- Thì đi, thứ gì đâu mà cục súc!_ Vâng đến tận bây giờ, khi đang viết lại chuyện cho các bạn đọc thì tớ vẫn chả hiểu sao Dương ổng tự dưng lại cục súc vậy, hoá ra trên đời cũng có thứ con trai khó hiểu như vậy.

Suốt cả quãng đường đi, hai đứa không nói với nhau câu nào. Một đứa thì không hiểu sao lại dỗi và cucsuc, đứa còn lại thì cũng giả vờ dỗi! Kiểu này mà yêu nhau chắc là chỉ mỗi dỗi với dỗ nhau thôi là hết ngày quá. Đến là chịu!!!

- Ê, cậu cướp cái áo to đùng ý từ bà Châu à!_ Ơ tưởng dỗi, hoá ra còn có tâm nói chuyện cơ đấy.

- Của tớ chứ ai, không đẹp à? _ Giả vờ xụ mặt đáng yêu cho Dương nhìn thấy, ai ngờ ổng liếc qua rồi buông một lời quá đỗi đau thương.

- Ừ! _ Lại muốn ăn đòn đây mà, nhẹ nhàng dịu dàng không thích, cứ bắt tớ phải cục súc mới chịu cơ.

- Thế thôi, từ mai vứt đi không mặc nữa! _ Đấy, làm gì có đứa nào giở giọng dỗi mà bố đời như tớ không.

- Hihi đùa mà, Hà Anh xinh cực! _ Lại là nụ cười ấy, là cái nụ cười không thể giả trân hơn được nữa đến từ vị trí của hot boy Tùng Dương.

- Khiếp, Dương cũng đã bị lây điệu cười này rồi, tôi đã không còn hy vọng gì với thế giới nữa, sao con người dư lày lại có thể bị lây nhiễm căn bệnh đáng sơ đó chứ huhuu trả Dương của tao lại đây.

- Dở vừa thôi!

- Hí hí mấy khi được bạn Dương khen đâu màa

Đến phòng khám mất cả tiếng đồng hồ bọn tớ mới xong, mà việc chủ yếu không phải khám mắt mà là đi săm soi mấy cái kính xinh xẻo đằng kia ấy.

- Úi Dương ơi, cái kính này xinh nhờ!!!_ Đây là vô thức thôi nhé, không hiểu sao mình lại vỗ vai ổng nữa, mặc dù điều này cũng không quá là khác thường, nhưng tớ cứ thấy hơi ngại.

- Tự dưng vỗ vai, làm hết hồn à!

- Thôi ông lại điêu điiii

Sau một hồi bàn luận rất sôi nổi về chiếc kính vô cùng xinh xẻo đằng kia thì bọn tớ đã quyết định... vứt bé ở lại! Ừ thì cả hai đứa đều có kính rồi và cũng đều xinh hết nên mua về làm gì cho phí tiền, mình nghèo lắm!

Kết quả thì đi khám lại mà tớ đã phải thay kính mới vì đã tăng những 1 độ diop, đây có lẽ là cảm giác sợ nhất cuộc đời tớ quá. Nghĩ đến cảnh về nhà bị mẹ Hoa ngâm một bài thơ dài mà đã thấy hãi rồi mà. Tùng Dương thì đã tăng độ một chút xíu nên cũng ở lại để thay kính!

Viễn cảnh hai con người bốn mắt nói chuyện với nhau without kính sẽ như thế nào? Thôi tớ cũng chẳng biết nói sao nữa đâu, cứ thử đi rồi biết! Có làm thì mới có ăn, thế nhá!

Hí hí đùa thôi, nói chiện với Tùng Dương thì xịn hết biết rồi, đặc biệt là với một con người vô cùng hợp gu là tớ đây. Còn nếu là mọi người thì... tớ cũng không biết! Chắc là sẽ được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ cú sốc này đến cú sốc khác, và vô số lần tim muốn thòng khỏi ngực, não muốn bại liệt, từ chối tiếp nhận thông tin với độ chịu chi và chịu chơi của Tùng Dương thôi. Giống như mấy lần đầu tớ mới quen ổng vậy đó!

Vì Tùng Dương là người thành phố, nên chi tiêu thoáng hơn nông thôn là cái chắc! Đã vậy nhà ổng còn nổi tiếng nhất nhì cái thành phố này, thống trị cả một vùng. Thử hỏi ổng không muốn sống vậy có được không? Được học ở cái trường này đã là may mắn lắm rồi, vì mấy người họ hầu hết học ở trường quốc tế xịn sò lắm.



- Ê Dương! Sao ông lại chơi với đứa như tớ thế?

- Đứa như cậu là như nào, Tớ thích thì tớ chơi thôi, còn cần lí do chắc.

- Thì đúng rồi, đáng lẽ mấy người thượng đẳng như các cậu sẽ chơi với nhóm người như các cậu chứ, sao lại chơi với đứa bình dân hạ đẳng như tớ?

- Hử, chơi với nhau còn phải phân biệt cấp bậc nữa à? Mà cậu mà nghèo á, chỗ nào vậy?

- Chậc, ừ thì so với nhà cậu là nghèo còn gì! _ Lại bắt đầu lấy cớ, đúng là nhà tớ cũng không nghèo nàn gì cả, cũng có một chút của giới thượng lưu, nhưng mà còn kém lắm!

- Thôi đi bà, chắc tôi tin! Nhanh đi lấy kính rồi còn đi ăn, trưa rồi còn đâu. _ À ừ đấy, mải nói chuyện tớ quên luôn cả cái kính đáng thương của mình. Đeo kính vào xinh gái hẳn ra, thế mà chả có đứa nào yêu, chán ghê!

- Hí hí mình xinh quớ! _ Bất giác tự mãn trước nhan sắc của mình, tớ là đứa đáng thương nhất rồi, khi nhận lại ánh mắt vô dùng dị nghị từ phía Tùng Dương.

- Ơ đừng nhìn tớ với ánh mắt kỳ vậy chớ, tui đau lòng. _ Vẫn là chiêu cũ, và tất nhiên Tùng Dương sẽ không xiêu lòng rồi, ổng bỏ tớ đấy đi ra chỗ xe. Thứ con trai gì đâu!

Chạy vội lên xe mà tớ muốn xỉu ngang luôn, sao nó ăn gì mà đi nhanh thế nhỉ, thoắt cái đã lên xe rồi mà đường thì rõ dài chứ ngắn ngủi gì đâu.

- Ơ chưa lấy kính về à? _ Tùng Dương nói câu làm tớ hết hồn, suýt nữa chạy vào trong lại. Và mãi mới nhận ra...lại bị trêu!

- Đồ Tùng Dương đáng ghét. _ Nhẹ nhàng liếc đôi mắt sát thủ sang Tùng Dương một cái rồi thôi, không thèm nói gì nữa. Ủa sao mình lạ vậy ta, bình thường có thế đâu?

Vâng vì đường đi khá xa nên tớ đã ngủ luôn rồi. Vì tựa đầu vào cửa sổ nên đầu cứ bị rung lắc, chưa gì đã thấy mùi say xe. Nhưng mà không tựa vào đấy thì sao ngủ được, còn đang dỗi Tùng Dương nữa mà.

- Ê dậy đi, đến nơi rồi! _ Tùng Dương lắc lắc người tớ dậy. Ủa ủa, cái mẹ gì vậy, sao mình lại nằm lên người người ta luôn rồi thế này? Ơ bảo dỗi nhau cơ mà?

- Aa xin lũi nhé, tuôi không cố ý.

- Thôi xuống ăn đi còn về ngủ.

Yaa, lâu lắm rồi tớ không ăn ngoài đấy, nhớ cái hương vị này ghê! Ăn xong thì hai đứa cũng về ký túc, nhưng vẫn phải đi đường rất rất xa. Vâng và chắc chắn tớ sẽ ngủ tiếp rồi.

- Này, tựa vào vai tớ mà ngủ. Nằm thế kia rồi lại say xe cho. _ Úi được trai đẹp cho tựa vào vai, quả là phúc.

Vai Tùng Dương thơm cực, à không, khắp người ổng đâu cũng thơm hết, thoang thoảng mùi hoa oải hương, không hề bị nồng quá mà chỉ dịu nhẹ, rất thơm. Tớ đang dần bị cái mùi hương này quyến rũ rồi. Vai Tùng Dương khá gầy, qua lớp áo dày tớ vẫn cảm nhận được bờ vai cậu ấy khô khốc và cô đơn đến thảm.

Những lần tựa vào người Tùng Dương, tớ đều thấy một sự lạnh lẽo trong người cậu ấy. Tớ mong ước một lần, mình có thể trở thành bạn trai của cậu, sưởi ấm cho bờ vai và cái dáng vẻ cô đơn ấy.

Ngủ một giấc ngon lành, đến lúc tỉnh dậy thì cũng về đến ký túc. Hôm nay Tùng Dương về nhà. Chào bác tài xế và cậu xong thì tớ lết xác lên phòng với một túi đồ ăn và socola mua lúc sau giờ ăn trưa. Dù không phải là đồ hàng hiệu đắt đỏ nhưng mà đồ Tùng Dương cho, cái gì cũng ngon hết á! Chia cho chị Châu một ít, để lại cho Chi với Trang một ít rồi còn lại tớ ăn và phần lại cuối tuần mang về cho thằng anh nữa. Đấy, tớ đích thị là một đứa em gái yêu thương anh mà, còn để phần đồ cho anh. Thế mà vẫn suốt ngày bị cốc đầu, đúng là thứ không biết thương hoa tiếc ngọc mà!