Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 26: Tiền của bác, cháu không nhận.






Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên trên phòng sách.

Chuyện đã đến tai ông Tần, ông vô cùng giận dữ khi biết chuyện hắn vì một nhân viên bán hàng nhỏ bé lại ngang nhiên không chừa cho Lệ Tịch Vân một chút mặt mũi. Nếu không phải Lệ Minh Trí tìm đến than phiền, thì ông Tần cũng không giận đến mức sôi máu như bây giờ.

-"Con rốt cuộc muốn chọc bố tức chết đúng không? Tại sao lại cư xử thiếu suy nghĩ như vậy? Lệ Tịch Vân dù sao cũng là thiên kim của Lệ gia, và hơn nữa thân phận còn đang là vị hôn thê của con. Con nghĩ đi đâu vậy?"

Tần Tường Hi đứng yên lặng một gốc cạnh sofa, cúi đầu, lắng tai nghe ông Tần trút giận.

-"Còn không mau nói!"

Tần Kiến Thụy gằn giọng, thúc giục.

-"Nhân viên không phải con người hay sao ạ? Huống hồ bố từng nói, bọn họ chính là một phần giúp chúng ta làm nên Tần thị lớn mạnh, không có họ thì cũng không có Tần thị như hôm nay, không phải sao ạ?"

-"Con còn dám vặn vẹo lại bố sao?"

Ông Tần tức giận quát.

-"Con không có ý đó."

Hắn đáp.

-"Lẽ ra bố cũng không quan tâm đến chuyện vớ vẩn này, nhưng ông Lệ cứ kiên quyết muốn đòi công đạo vì con gái. Để giải quyết chuyện này, ngày mai bảo cô nhân viên đó đến Lệ gia xin lỗi họ đi, giải quyết luôn số tiền lương cho cô ta."

-"Con không đồng ý."

Nghe đến đây, Tần Tường Hi lập tức phản đối. Bố của hắn lại vì một chuyện sai trái của Lệ Tịch Vân mà giải quyết thiếu công bằng. Rõ ràng người sai là Lệ Tịch Vân, ai ai cũng nhìn thấy. Nếu người nhân viên xui xẻo đó không phải Tôn Vũ Kỳ, hắn đương nhiên cũng sẽ bảo vệ như thế, sống trên đời này ai ai cũng có quyền được sống một cách bình đẳng, công bằng không cần phải phân chia rạch ròi.

-"Người sai là Lệ Tịch Vân, người xin lỗi vẫn nên là cô ấy. Bố lại không nói lí lẽ, một mực cho rằng Lệ Tịch Vân đúng. Bố à, chú Lệ là bạn bố, bố bảo vệ ông ấy không sai. Còn cô gái kia là bạn gái của con, con càng có trách nhiệm bảo vệ cô ấy."

Ông Tần ngẩn người nhìn đứa con trai cưng mà ông hết mực tín nhiệm, tự hào, khoe mẽ với tất cả mọi người. Bây giờ chỉ vì một người phụ nữ thấp kém lại ngang nhiên nói ra những lời không biết trên dưới.

-"Được, được. Thừa nhận thì tốt, bố còn tưởng con không dám thừa nhận. Kể từ ngày mai, con không cần đến tập đoàn làm việc nữa. Dự án resort gì đó, con tự tìm cách lo liệu đi, đừng bao giờ mang danh nghĩa người nhà Tần gia để phục vụ cho cuộc sống của con. Lập tức cút khỏi đây!"

Bà Tần nghe được ồn ào trên phòng sách, nhanh chóng chạy đến.

Nhìn thấy cảnh tượng ông Tần giận dữ, đuổi cổ hắn ra khỏi nhà, bà sốt ruột khuyên ngăn.

-"Lão gia, sao vậy? Có gì từ từ nói."

Nói rồi, bà lại nhìn sang Tần Tường Hi.

-"Con còn không mau xin lỗi bố."

Tần Tường Hi cúi đầu, thấp giọng nhận sai với ông Tần.

-"Bố, con xin lỗi! Nhưng con vẫn sẽ giữ nguyên quyết định của mình. Bố giữ gìn sức khỏe, con đi đây."

Hôm nay trời mưa rất lớn, Tôn Vũ Kỳ một tay mang theo ô đứng dưới căn hộ chờ hắn trở về.

Nghe được chuyện từ Chung Hàn Hiên, cô biết cô đã liên lụy hắn. Bản thân cô vô cùng áy náy, lại càng có lỗi với hắn nhiều hơn.

Nhìn thấy xe của Tần Tường Hi đã về đến, cô mỉm cười nhanh chân chạy đến chỗ hắn.

-"Sao em không mở cửa vào trong?"

Hắn lo lắng nhìn cô một lượt, còn sợ cô bị lạnh. Mật khẩu mở cửa nhà hắn,cô đương nhiên biết rõ. Lẽ ra cô có thể vào trong nhà chờ hắn, nhưng cô lại không làm vậy, cô muốn đứng ở dưới nhà chờ hắn hơn.

-"Em đợi anh về mà!"

Cô mỉm cười, tiện tay thu lại chiếc ô.

-"Vào trong thôi, có lạnh không?"

Hắn cởi luôn áo khoác trên người mình, chu đáo choàng lên người cô, cả hai cùng nhau vào trong nhà.

-"Uống chút nước gừng ấm đã, kẻo lại bị cảm lạnh."

Tần Tường Hi từ trong bếp, mang đến một cốc trà gừng ấm nóng cẩn thận nhét vào tay cô.

-"Tại sao lại không làm việc ở tập đoàn nữa?"

Tôn Vũ Kỳ nghiêm túc hỏi hắn.

Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt vô tư đó, mỉm cười đáp.

-"Em quên rằng mục tiêu của anh là kinh doanh resort sao? Anh không hứng thú với trung tâm thương mại của bố. Chịu thôi!"

Cô vẫn không tin những gì vừa nói là lời thật từ tận đáy lòng của hắn, ánh mắt kiên định hỏi.

-"Là vì em đúng không?"

-"Đương nhiên rồi, em là bạn gái của anh, tất cả những gì tốt đẹp anh đều muốn dành cho em."

Tần Tường Hi vô tư đáp.

Hắn thừa biết ý cô không phải chỉ đơn giản là như vậy, nhưng hắn vờ như không hiểu, cố tình trả lời theo nghĩa gần nhất.

-"Ý em không muốn hỏi anh như vậy. Bởi vì hôm đó, nên anh mới bị chủ tịch phạt? Có đúng vậy không?"

Tần Tường Hi mỉm cười, lẳng lặng xoay mặt đi nơi khác, cười trừ.

-"Tần Tường Hi, em đang hỏi anh đó."

Cô gấp rút thúc giục.

-"Vốn dĩ không phải. Từ lâu anh đã không có hứng thú với việc làm ăn của bố. Bây giờ như vậy cũng tốt, anh có thể tập trung lo cho dự án của riêng một mình anh. Em không thấy quá tốt sao?"

Tần Tường Hi hỏi.

Hóa ra đúng như những gì cô nghĩ, cô thật sự chính là gánh nặng của hắn.

-"Em thật sự gây phiền phức đến cho anh rồi!"

Tần Tường Hi thở dài nặng nhọc, nhanh chóng kéo lấy Tôn Vũ Kỳ, ôm cô vào lòng an ủi.

-"Không liên quan đến em, đừng suy nghĩ lung tung. Anh không vô dụng đến mức không có sự giúp đỡ của bố mẹ, lại không tự làm nên tương lai. Anh nhất định sẽ để em thấy tự hào, hạnh phúc. Được không?"

Tuy rằng hắn đã nói, mọi chuyện không liên quan đến cô. Cô thừa biết hắn nói như vậy chỉ là muốn an ủi, để cô đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện là do cô gây ra, cô sẽ tự động đi giải quyết.

Đây là căn biệt thự riêng của Tần gia ở Trung Quốc, rộng lớn, sa hoa. Bây giờ cô mới ngẫm nghĩ đến những lời bà Tần nói trước kia, đúng là không xứng!

-"Tôi muốn gặp Tần phu nhân."

Chú Triệu vừa nhìn thấy cô đến, theo như căn dặn của bà Tần, ông gật đầu để cô vào trong.

Vừa nhìn thấy cô, bà Tần không kìm được cơn giận vung tay tát thẳng vào mặt cô một cái trút giận.

Bốp!

-"Vừa lòng chưa hả? Cô khiến Tường Hi bị đuổi ra khỏi nhà, từ bỏ cả tập đoàn, còn hại bố con họ cãi nhau. Cô đúng là đồ sao chổi mà!"

Lỗi lầm cô gây ra quả thật không nhỏ, hai bàn tay cô nắm chặt túi xách, cúi đầu mặc cho bà Tần trút giận.

-"Cháu, thật sự xin lỗi."

-"Xin lỗi? Tôi không cần những lời xin lỗi này của cô, người cô nên xin lỗi là Tịch Vân. Tôn Vũ Kỳ, cô thật sự không biết bản thân mình nằm ở đâu sao?"

Cô biết chứ, biết rất rõ. Tần Tường Hi và cô, từ xuất thân đến tư tưởng sống đều rất khác biệt. Hắn từ nhỏ đã sống trong ánh hào quang, sinh ra đã có đủ tất cả, lớn lên lại vô cùng xuất chúng, sau này còn là người duy nhất kế thừa Tần thị. Còn cô, từ nhỏ lớn lên ở một khu phố nhỏ, ba mẹ làm giảng viên ở một trường tiểu học nhỏ nằm ngay trong trấn, gia cảnh chỉ ở mức đủ để sinh sống. Đối với bà Tần, bà muốn con mình phải kết hôn với người môn đăng hộ đối là điều bình thường, bởi vì người mẹ nào cũng muốn dành những điều tốt đẹp cho con mình, cô không trách bà.

-"Cháu sẽ khuyên anh ấy..."

-"Khuyên sao? Cô khuyên bằng cách nào hả? Cách đơn giản nhất chính là cô tự động rời xa nó, đã hiểu chưa?"

Ngay sau đó, bác Triệu mang đến một phong bì màu nẫu sẫm, không nói cô cũng đoán được bên trong chứa thứ gì. Đối với người giàu có, đồng tiền chính là cách giải quyết mọi chuyện nhanh chóng nhất. Nhưng bà đã sai, Tôn Vũ Kỳ không phải loại người có thể tùy tiện ném vài tờ chi phiếu đã thay đổi được.

-"Cầm lấy nó đi, chỗ tiền này giúp cô rất nhiều chuyện đấy!"

Bà Tần ném cho cô một câu đầy xem thường.

-"Chỗ tiền ấy, phu nhân cứ giữ lại đi ạ. Cháu rất cảm ơn tấm lòng của phu nhân, nhưng cháu thật sự không cần."

Tôn Vũ Kỳ gương mặt không một chút biến sắc, ánh mắt kiên định, lên tiếng từ chối.

-"Sao vậy? Chê ít sao? Phải rồi, bám vào Tường Hi còn lời hơn cả số tiền này, bám vào nó cô sống cả đời cũng không hết."

-"Cháu xin phép."

Ở lại đây lâu cũng không có nghĩa lý gì, huống hồ bây giờ bà Tần đang rất giận. Cô vẫn nên ra về thì hơn.

Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Giang, nơi làm việc mà Tôn Vũ Kỳ luôn luôn mơ ước, cuối cùng lại lặng lẽ nộp đơn xin từ chức.

Cô lê đôi chân nặng nhọc rảo bước quanh nơi làm việc này một lần cuối, nhìn dòng người tấp nập, hào hứng lựa chọn từng mặc hàng, cô lại nhớ đến ngày đầu tiên cô đặt chân đến. Rồi lại nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên cô và Tần Tường Hi chạm mặt nhau, còn cãi nhau ầm ĩ, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô bất giác bật cười.

-"Vì cậu ấy, em từ bỏ cả công việc em yêu thích. Đáng không?"

Chung Hàn Hiên không biết xuất hiện khi nào, trầm giọng hỏi.

-"Em còn cảm thấy bao nhiêu đó vẫn chưa đủ so với những gì anh ấy đã làm cho em. Em thật sự mang lại phiền phức cho anh ấy."

Cô nở nụ cười khổ.

-"Cậu ấy từ trước đến giờ vẫn thích làm việc lặng lẽ như vậy, chẳng chịu chia sẻ với ai, càng không muốn liên lụy đến người khác."

Chung Hàn Hiên trả lời.

-"Anh Hàn Hiên, anh có thể giúp em một chuyện được không?"

Nhận thấy nét mặt thành khẩn của Tôn Vũ Kỳ, Chung Hàn Hiên không cần biết lời đề nghị sắp tới của cô là gì, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Tần Tường Hi biết cô từ chức ở trung tâm thương mại thì vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe cô trình bày quan điểm của mình, hắn cũng tạm chấp nhận cho qua.

-"Vị Tổng giám đốc mới đó rất khó chịu, anh không biết đâu, bao nhiêu công việc đều đổ hết cho nhân viên lo liệu, đặt ra mục tiêu bán hàng cũng vô cùng hà khắc. Làm sao có thể so với cụ Tổng Giám đốc trước chứ?"

Bốn từ 'cụ Tổng Giám đốc' phát ra từ miệng Tôn Vũ Kỳ khiến hắn một phen sửng sốt.

-"Tôn Vũ Kỳ, anh chỉ mới 26 tuổi mà thôi. Em dám chê anh già á?"

-"Không có, không có ý đó đâu mà. Chỉ là em đang khen anh làm việc chu đáo, biết nghĩ cho người khác, kế hoạch cụ thể, phân chia rõ ràng. Tổng Giám đốc Tần Tường Hi chính là nỗi lưu luyến của biết bao nhiêu nhân viên trong tập đoàn. Trong đó có cả em."

Hắn lắc đầu bất lực nhìn người phụ nữ miệng lưỡi giảo hoạt này, cưng chiều đáp.

-"Dẻo miệng như này thì nên thưởng."

Tôn Vũ Kỳ hai mắt sáng rỡ, hào hứng hỏi.

-"Có thưởng thật sao?"

-"Còn phải hỏi sao, mau đi thôi."

Nói rồi, hắn kéo lấy tay Tôn Vũ Kỳ tiện thể xách phụ cô túi xách, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe, con đường này chẳng phải dẫn đến Hồ Sơn sao? Cô tò mò hỏi.

-"Chúng ta đi đâu vậy?"

-"Đương nhiên là đi gặp ba vợ, xin ông ấy gả em cho anh. Sau đó chúng ta cao chạy xa bay, tìm một nơi không ai biết đến, sống một cuộc sống bình thường, sinh một đàn con. Tốt nhất là sinh nguyên đội bóng."

Ước mơ quá nhỏ bé, đơn giản, bình thường này của Tần Tường Hi khiến cô một phen kinh ngạc. Đã là giờ phút nào rồi mà hắn còn có thể nhàn hạ nghĩ về những thứ xa xôi mờ ảo. Cô rất nể phục bản tính vô tư, vô lo này của hắn.

-"Ai nói sẽ gả cho anh."

-"Không gả cũng không được. Ý trời đã định, người chịu được tính cách của em chỉ có thể là Tần Tường Hi mà thôi. Cho nên, em nhất định phải trân trọng người bên cạnh. Bởi vì người bên cạnh em đây, đang rất rất trân trọng em."

Tần Tường Hi đáp.

Nụ cười trên môi của Tôn Vũ Kỳ trở nên đắng ngắt, cô nghẹn ngào nhìn hắn. Giá như có thể dừng lại ngay thời điểm này mãi thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ xoay mặt về phía cửa kính giấu đi đôi mắt đang bắt đầu rơi lệ của mình không để hắn nhìn thấy.

-"Này, em có nghe anh nói gì không? Sao đột nhiên lại im lặng vậy?"

Tôn Vũ Kỳ lau vội nước mắt, cố gắng nặng ra nụ cười, trả lời.

-"Được được, em đang rất trân trọng, mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn một chút."

-"Sao lại là một chút? Khoan đã! Em sao vậy? Khóc sao?"

Trong giọng nó của cô có chút khác lạ, hắn rất nhanh đã phát hiện được điều bất thường.

-"Ai bảo anh lại nói những lời như vậy chứ!"

Tôn Vũ Kỳ vờ giận dỗi, trách vấn.

Tần Tường Hi lập tức lái xe tấp vào lề đường, xoay người buộc cô phải đối diện với hắn, nghiêm túc đáp.

-"Anh muốn em bên cạnh anh mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Có thể trước đây anh là người sống đơn giản, nhưng vì có em xuất hiện anh cũng bắt đầu thay đổi. Vũ Kỳ, em chính là nơi dừng chân cuối cùng của anh, anh không hứa sau này sẽ cho em những gì. Nhưng anh bảo đảm không để em bị người khác bắt nạt, hay để em chịu bất cứ thiệt thòi, anh hứa đấy!"

Tôn Vũ Kỳ bật cười hạnh phúc, cứ như vậy mà hôn hắn. Nụ hôn ngọt ngào dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường lại trở nên thơ mộng.

["Tường Hi, em xin lỗi !]