Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 25: Không biết xấu hổ.






Hôm nay, trong lúc Tôn Vũ Kỳ đang làm việc thì Hàn Bộ đằng xa đi đến, anh ta nói với cô rằng có người muốn gặp và đưa cô đi đến chỗ người đó đang chờ. Tôn Vũ Kỳ cũng không tò mò, cứ vậy mà đi theo anh ta đến một căn phòng VIP của tòa nhà, Hàn Bộ bỏ lại cô rồi đi ngay sau đó.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến tầng VIP của tòa nhà này, vì công việc của cô không liên quan đến nơi này, càng không có lý do để lên đây. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, đúng là y như tên gọi.

Quay lại chuyện chính, cô hít một hơi thật sâu giữ tâm trạng thật thoải mái, đưa tay gõ cửa.

Cốc! Cốc! Cốc!

Nhận lại được sự đồng ý, cô mới dám đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong căn phòng trang hoàng sang trọng, mọi đồ vật bên trong đều lắp lánh ánh kim, đương nhiên hiện kim không nhỏ.

Tôn Vũ Kỳ có chút ngạc nhiên khi người muốn gặp mình lại là người phụ nữ sang trọng quý phái mà cô gặp ở thang máy lần đó. Cô lấy làm tò mò bà ấy là ai? Đương nhiên nhìn căn phòng và nhìn cách ăn mặc của bà cô cũng đoán được người trước mắt là người không tầm thường.

Cô theo lễ nghi cúi đầu chào hỏi.

-"Ngồi xuống đó đi."

Giọng người phụ nữ vang lên.

Tôn Vũ Kỳ lập tức tiến đến chiếc ghế đối diện và ngồi xuống đó.

-"Xin hỏi, phu nhân là người tìm tôi sao?"

-"Đến người trước mắt là ai cô còn không biết, vậy mà cũng muốn qua lại với con trai tôi, muốn bước chân vào giới thượng lưu?"

Người phụ nữ trả lời bằng một thanh âm nhẹ nhàng, gương mặt cực kỳ khinh bỉ, bà ta nhắc tách trà đã chuẩn bị trước đó, uống một ngụm.

Cô có phần kinh ngạc khi người phụ nữ này là phu nhân của tập đoàn Tần thị và cũng là mẹ của Tần Tường Hi. Cũng phải, trông bà ấy từ phút ban đầu đã có khí chất thế cơ mà.

Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng đứng dậy, một lần nữa gập người, cúi đầu.

-"Phu nhân."

-"Xem ra cũng có chút nhan sắc, mau ngồi đi"

Bây giờ, cô lại có phần run rẩy hơn thuở ban đầu. Cũng có thể, vì một phần là mẹ của hắn.

-"Để không làm mất thời gian của hai chúng ta, tôi xin phép vào thẳng vấn đề vậy."

-"Vâng, phu nhân cứ nói ạ."

Cô thấp giọng đáp.

-"Tôi không muốn cô qua lại với con trai tôi."

Nghe được lời này, Tôn Vũ Kỳ nâng mắt nhìn về phía bà Tần. Hóa ra bà đến tìm cô là vì chuyện nay sao?

-"Cháu có thể hỏi lý do được không ạ?"

Tôn Vũ Kỳ vẫn thản nhiên hỏi lại bà ta.

Bà Tần bật cười, cô gái trước mắt bản lĩnh cũng rất lớn.

Một câu nói thốt ra từ miệng bà ta mang âm điệu vô cùng nhẹ nhàng, người nghe chỉ biết mỉm cười, lặng lẽ cúi đầu.

-"Bởi vì cô không xứng!"

Rầm!

Nghe được những lời này của Tôn Vũ Kỳ thuật lại, Lâm Giai Giai vô cùng bất mãn. Cô bạn đập tay xuống bàn, hai mắt đầy lửa giận.

-"Cái người phụ nữ đó, bà ta tưởng mình là ai vậy hả? Xem thường người khác cũng quá rồi! Khắp đất nước Trung Quốc này, có mỗi mình Tần gia là gia tộc lớn sao? Nực cười."

Tôn Vũ Kỳ ngồi im lặng trên sofa, suy nghĩ điều gì đó, sắc mặt ủ rũ. Thấy vậy, Lâm Giai Giai nhanh chóng lên tiếng.

-"Này, Tôn Vũ Kỳ! Cậu không được yếu thế như vậy? Mới bị bà ta công kích đã đâm ra nhục chí rồi sao? Cậu đâu phải người như vậy chứ? Mau phấn chấn lên cho mình!"

Tôn Vũ Kỳ chán chường, ngã lưng ra ghế, thở dài một cách nặng nhọc.

-"Môn đăng hộ đối, thời buổi này còn phải như vậy sao?"

-"Đó chỉ là một lý do để bà ta từ chối cậu mà thôi. Đừng lo, mình vẫn luôn bên cậu, cùng cậu chống lại người phụ nữ xấu xa đó."

Lâm Giai Giai nắm chặt bàn tay cho cô một động lực to lớn.

Sau những lần dóc toàn tâm toàn lực cố gắng nài nỉ Tần Tường Hi để cô có thể xuống bộ phận bán hàng làm việc, Tôn Vũ Kỳ cũng đã được toại nguyện.

Có câu nói: 'anh hùng khó qua ải mỹ nhân', câu này dùng để chỉ Tần Tường Hi rất phù hợp.

Đúng như những gì hắn nói, làm nhân viên bán hàng thật sự quá vất vả. Hằng ngày đều dọn hàng, xếp lại đồ đạc, kiểm kê, vệ sinh, giới thiệu sản phẩm... Tất cả quá vất vả, nhưng so với công việc trợ lý ăn không ngồi rồi kia thì cô lại thích vận động kiểu này hơn.

Trong lúc cô còn đang bận rộn treo lại áo lên trên giá đỡ, một cô gái từ đâu đi đến giật lấy đồ trên tay cô ném hết xuống sàn gạch.

Mùi nước hoa nồng nàn, hành động thô lỗ, thiếu lịch sự này duy chỉ có một người để lại ấn tượng xấu trong đầu cô từ sau lần gặp gỡ đó.

-"Không biết xấu hổ."

Lệ Tịch Vân không nói không rằng, mắng cô một câu.

Cô làm như không quan tâm đến, cúi người nhặt lấy chiếc áo sơ mi trên sàn gạch, tay vừa chạm vào đã bị chân của Lệ Tịch Vân giẫm vào tay, dùng lực rất mạnh, dường như cô ta không có ý nhắc chân. Gót giày cao gót của cô ta rất nhọn, tạo ra cảm giác đau nhức âm ỉ. Tôn Vũ Kỳ đau đớn nhíu mày, cắn răng chịu đựng, bàn tay cô rất đau, nhưng cố gắng mấy cũng không thể lấy ra được. Đến khi thỏa mãn, Lệ Tịch Vân mới nâng chân trở về vị trí ban đầu.

-"Chỉ là một nhân viên quèn, còn dám quyến rũ ông chủ. Tôn Vũ Kỳ, loại phụ nữ lẳng lơ như cô cũng được vào Tần thị làm việc sao? Còn ngang nhiên cướp chồng sắp cưới của người khác, không biết xấu hổ. Xuất thân đã thấp kém, còn muốn một chân bước vào Tần gia làm con dâu sao? Cô nằm mộng cao quá rồi đó!"

Bốp!

Tôn Vũ Kỳ gương mặt lạnh lẽo, lập tức tát thẳng vào mặt Lệ Tịch Vân một cái rỏ đau. Lệ Tịch Vân không ngờ được bản thân lại bị một nhân viên bán hàng ra tay đánh mình, cô ta càng thêm giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, quát.

-"Tôn Vũ Kỳ, cô đang làm gì vậy hả? Cô chán sống rồi sao? Còn dám đánh tôi?"

-"Cái tát này thay cho hành động cư xử thấp kém vừa nãy mà cô đã làm với tôi. Tôi không muốn gây chuyện, nhưng nếu có người gây phiền phức cho tôi, tôi không bỏ qua đâu. Xuất thân thấp kém đã sao? Tôi lại thấy những người xuất thân hiển hách, cách cư xử còn thua một người tầm thường."

Tôn Vũ Kỳ thản nhiên đáp trả mà không một chút sợ sệt.

-"Cô!"

Lệ Tịch Vân bị chọc tức đến nghẹn họng, nhất thời đuối lý.

Ngô Thiên Tuyết từ đằng xa chạy đến, lên tiếng giải vay.

-"Cô Lệ, làm sao vậy?"

-"Cô còn hỏi tôi làm sao hả? Không nhìn thấy sao? Mau gọi bảo vệ lôi cổ người phụ nữ này ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô ta."

Ngô Thiên Tuyết nhìn sang Tôn Vũ Kỳ gương mặt kiên định, rồi lại nhìn đến bàn tay đỏ bừng vì bị Lệ Tịch Vân hành hạ khi nãy, đắn đo chẳng biết nên giải quyết thế nào.

-"Cô Lệ, bình tĩnh đã! Chuyện này tôi không có quyền hạn sa thải nhân viên đâu ạ."

Lệ Tịch Vân trừng mắt nhìn Ngô Thiên Tuyết, tức giận mắng một câu.

-"Vô dụng!"

-"Lệ Tịch Vân, đây là nơi làm việc. Em gây chuyện xong chưa vậy?"

Tần Tường Hi từ phía xa đi đến, hắn nhanh chóng tiến đến chỗ Tôn Vũ Kỳ, lo lắng khi nhìn thấy tay cô bị thương, còn đang không ngừng sưng đỏ, trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn biết cô rất đau, chỉ là cô rất giỏi chịu đựng mà thôi.

-"Anh Tường Hi, khi nãy cô ta đánh em, còn mắng em. Anh còn ngang nhiên nói giúp cho cô ta? Người sai là cô ta đấy!"

Lệ Tịch Vân bày ra vẻ đáng thương, nước mắt cá sấu rơi rớt khắp gương mặt, kể phần thiệt thòi về bản thân mình.

Dù là như vậy, Tần Tường Hi vẫn không bị xiêu lòng, hắn lên tiếng trách vấn Lệ Tịch Vân.

-"Đủ rồi! Tịch Vân, người sai rõ ràng là em, em giẫm lên tay cô ấy, không phải nên nói lời xin lỗi sao?"

Lệ Tịch Vân không tin vào mắt mình, càng không chấp nhận việc Tần Tường Hi đang bảo vệ cho Tôn Vũ Kỳ. Bất mãn lên tiếng.

-"Em xin lỗi? Không bao giờ. Cô ta là thân phận gì chứ? Làm công ăn lương, so sánh được với em sao? Người nên quỳ xuống cầu xin em là cô ta kìa, không phải em!"

-"Đúng là chẳng nói được lý lẽ với em, Vũ Kỳ! chúng ta đi thôi."

Mặc kệ Lệ Tịch Vân đang nổi cáu, Tần Tường Hi nắm lấy tay Tôn Vũ Kỳ đưa cô đi khỏi nơi này với biết bao ánh mắt của nhân viên gần đó.

Đến văn phòng làm việc của hắn, Tôn Vũ Kỳ ngồi trên sofa cố gắng kiềm chế cơn đau đớn chờ hắn mang hộp dụng cụ y tế đến.

Vài giây sau đó, hắn cũng đã trở lại, nhìn vết thương trên tay cô làm hắn không khỏi đau lòng.

Hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay cô, cong môi thổi hơi ấm vào bàn tay hành động như đang xoa dịu cơn đau, nhỏ giọng dặn dò.

-"Đau thì cứ kêu lên, anh sẽ nhẹ tay."

-"Không cần, em không đau."

Cô đáp.

Lúc này, hắn mới dừng hẳn việc sơ cứu, nâng mắt nhìn cô. Vừa nghe thôi đã biết cô đang rất không vui, âm giọng mang theo vài phần hờn dỗi.

-"Sao vậy? Ai chọc giận gì em à?"

Hắn tò mà hỏi.

-"Không có."

Tôn Vũ Kỳ vẫn giữ nét mặt lạnh lùng đó, đáp.

-"Biết nói dối rồi!"

Hắn cười trừ, đưa tay quệt lên chiếc mũi cao cao của cô, đầy cưng chiều.

-"Anh khi nãy không cần xuất hiện, em cũng có thể tự xử lý."

Hóa ra là cô đang giận hắn chuyện khi nãy. Tần Tường Hi mỉm cười, nhỏ giọng hỏi.

-"Vũ Kỳ, em không cần bận tâm đến chuyện khác và cũng đừng lo cho anh. Anh biết em đang sợ điều gì mà!"

Cô không muốn bản thân trở nên yếu đuối khi ở bên hắn, những gì nằm trong tầm kiểm soát cô vẫn có thể làm rất tốt. Và cũng không phải vì chuyện hắn để mọi người biết được mối quan hệ của hai người, cô đang sợ bản thân mình sẽ liên lụy đến hắn. Bởi vì, Lệ Tịch Vân trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn, hắn lại không chừa cho cô ta một chút mặt mũi mà trách móc cô ta trước mặt rất nhiều người chỉ vì bảo vệ cô. Còn nữa, chuyện này sẽ đến tai bà Tần, bà ta chắc chắn cũng sẽ không để yên như vậy.

-"Anh sẽ không sao chứ?"

Tôn Vũ Kỳ giương đôi mắt bất an nhìn hắn.

-"Cho dù anh có bị đuổi khỏi nhà, anh vẫn có thể nuôi em bằng năng lực của bản thân mình. Chỉ cần em không chê..."

-"Đương nhiên không chê."

Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, hai hàng nước mắt biểu hiện cho hạnh phúc lăn dài trên gương mặt, lập tức cho tay qua người hắn, ôm lấy hắn, áp má vào lồng ngược rắn rỏi của hắn tìm kiếm hơi ấm.

Hắn dang rộng hai tay đáp lại cái ôm của cô, môi mỏng khẽ cười. Đời này của hắn, gặp được Tôn Vũ Kỳ chính là may mắn. Không đánh không quen biết, oan gia cũng có ngày trở thành người nhà.