Nắng Nhạt Lưng Trời

Chương 5: Sao không phải em?




Đám mây xốp trắng lơ lửng giữa lưng trời xanh thẳm. Cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa kính ô tô. Cảm giác vừa mát vừa lạnh, Mạn Kỳ giật mình tỉnh giấc.

Cả đêm anh ngủ quên trong xe. Ngôi nhà cách đó tầm ba mươi mét nhưng anh còn chưa dám vào. Cũng hơn sáu giờ rồi, sự mệt mỏi xâm lấn hoàn toàn tất cả.

Giờ này chắc Ngạn Thư đã dậy, anh thầm nghĩ. Không lẽ cô ấy chẳng lo lắng gì cho anh sao. Mạn Kỳ ủ rũ nhìn chiếc kính chiếu hậu. Gương mặt anh xanh xao và hốc hác quá.

Thật sự chuyện này đang đi quá xa. Anh cố lấy lại tinh thần. Chẳng phải cô ấy là vợ anh sao? Mạn Kỳ xoay vô lăng, anh cho xe tiến về phía nhà mình.

Ngạn Thư vẫn trong nhà, anh từ từ mở cửa. Dưới ánh đèn mát dịu, người con gái anh yêu vừa sửa soạn xong. Cô ấy mặc chiếc váy màu xanh rêu, gương mặt trắng hồng và làn môi đỏ thắm.

Ngạn Thư định lấy túi xách đi làm thì thấy Mạn Kỳ về tới cửa. Thái độ cô thay đổi hẳn. Anh biết và anh cứ đến bên cô một cách bất chấp.

- Mạn Kỳ!

Ngạn Thư chau mày, cô lùi dần ra sau. Khoảng cách vô định đó khiến Mạn Kỳ tổn thương. Dẫu sao, anh vẫn kiên nhẫn, bình tĩnh nắm lấy tay cô.

- Em đừng như thế nữa, được không?

Giọng anh trầm xuống, lòng anh ngổn ngang rối bời. Lẽ ra, cô nên nói điều gì đó thay vì im lặng. Hết cách, Mạn Kỳ áp sát cô vào bức tường. Ít nhất, nó đủ làm cô ấy hiểu rằng anh muốn gì.

- Mạn Kỳ...

Ngạn Thư gằn giọng, cô dùng sức đẩy anh nhưng vô ích. Mạn Kỳ quá mạnh, anh khiến cô chẳng cựa quậy nổi. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô, ánh mắt anh chất chứa nỗi đau chẳng sao kể xiết. Là trái tim ai đó phải đập liên hồi khi nửa kia hững hờ lạnh nhạt.

Vẫn vòng tay ấy, gương mặt ấy. Cô yêu anh từ lúc nghe rung động trái tim. Giờ đây, sự thương tổn chất chứa. Nó làm cô muốn quên đi tất cả.

Mạn Kỳ kìm nén xúc động, anh đang cố kiểm soát hành động chính mình. Người con gái anh yêu, anh không thể đối xử như vậy. Giọt nước mắt lăn tròn trên má cô, Mạn Kỳ sực tỉnh. Anh nới lỏng vòng tay, bất lực nhìn Ngạn Thư rời đi ngoài bậc cửa.



...

Mặt trời lên cao, cuộc họp tại công ty diễn ra nhanh chóng. Mạn Kỳ giải quyết tất cả mọi chuyện hết sức quyết đoán. Anh phút chốc trở lại như con người trước đây, lạnh lùng và nguyên tắc.

- Chuyện gì vậy trợ lý? Sao sếp bỗng khó tính lại rồi?

Nhân viên bàn tán xôn xao, anh chàng trợ lý đành lắc đầu. Mà có khi tại vụ án hôm trước? Trợ lý ngẫm nghĩ hồi lâu.

- Làm việc đi!

Mấy cô cậu nhân viên về ngay vị trí khi Mạn Kỳ bất ngờ xuất hiện. Anh chẳng nói gì, chỉ dặn dò trợ lý ít câu rồi đi ra ngoài. Ngạn Thư trông chồng mình mặt mày buồn bã, cô thấy chút chạnh lòng. Dẫu vậy, cô cứ giữ vững lập trường. Không thèm nói chuyện với anh.

Năm giờ chiều.

Mạn Kỳ lái ô tô sang khu công viên bờ hồ, nơi lần trước anh mất chiếc áo vest và ví. Cũng thật buồn cười, tên trộm đó vừa nhìn thấy anh từ xa, có điều khác nhau chỗ anh không say như hôm trước.

Không gian yên bình quá...

Anh ngồi hẳn xuống nền xi măng thô nhám và hướng mắt ra bờ hồ. Chiếc áo vest anh bỏ nó trong xe. Mấy ai biết chàng trai mặt thư sinh kia, giản dị bên chiếc quần tây và áo sơ mi trắng lại là ông chủ một tập đoàn lớn như vậy.

Tên trộm có vẻ thất vọng, hắn chán chường rồi bỏ đi ngay. Lát sau, một đôi mắt khác vừa hay xuất hiện. Ắt hẳn xung quanh Mạn Kỳ nhiều vệ tinh đeo bám. Sự thật anh quá bảnh bao mà!

Chiếc xe tải chạy ngang bờ hồ, nó là xe vận chuyển dụng cụ. Người ta đang sửa hệ thống phun nước giữa hồ.

Mạn Kỳ cứ lặng yên quan sát, anh chẳng mảy may để tâm chuyện gì nữa. Đầu anh nặng nề, lòng dạ héo hon. Tại sao phụ nữ lại khó hiểu quá vậy?

Những chiếc thùng phy chở dầu được người ta vận chuyển bằng xe đẩy. Nó khá cồng kềnh, nhân công vất vả lăn từng thùng xuống khu vực bờ hồ để chạy máy.

- Cẩn thận!

Tiếng la thất thanh, Mạn Kỳ chỉ kịp quay đầu lại. Một công nhân sẩy chân, anh ta để chiếc thùng phy lăn xuống dốc, không kiểm soát được. Nó lao về phía Mạn Kỳ tốc độ cực nhanh. Mặt phẳng dốc đầy nguy hiểm.

Rồi thì anh bị tống sang dãy tam cấp và té nhào xuống các bậc thang. Cái thùng phy lăn thẳng ra giữa hồ.

Cú va chạm bất ngờ, Mạn Kỳ trở tay không kịp. Công nhân ùa tới xem, một ai đó cố đỡ anh ngồi dậy. Mạn Kỳ chóng mặt, đầu anh hình như va phải thứ gì đó.

- Em có sao không?

Giọng nói quen quen, Mạn Kỳ nhướng mắt lên nhìn. Mọi thứ bỗng trở nên tối tăm, tai anh cứ ù đi và anh ngất lúc nào chẳng hay.



...

- Hắt xì!!!

Mạn Kỳ co người vì lạnh, cảm giác sắp cóng toàn thân. Anh mở dần mi mắt, xung quanh giống như bệnh viện. Tay anh đang được gắn dịch truyền, trên trán có miếng băng dính và...quan trọng là người ngồi cạnh bên anh không phải cô ấy. Ông trời mới biết tại sao Jim có mặt nơi đây chăm sóc anh.

- Em thấy đỡ chưa?

Jim hỏi, Mạn Kỳ bừng tỉnh. Anh bật dậy tựa chiếc lò xo. Thôi nào, chuyện quái quỷ gì đó vừa xảy ra. Anh chẳng nhớ gì cả.

- Em...em bị sao vậy?

Mạn Kỳ loay hoay mở cây kim truyền dịch. Jim chưa kịp ngăn cản thì anh với tay lấy chiếc sơ mi trắng lấm tấm máu đỏ mặc vào.

- Mạn Kỳ?

Jim ú ớ chạy theo, Mạn Kỳ trốn viện quá tài tình. Phút chốc, anh chàng Jim mệt bở hơi tai. Rõ ràng, Mạn Kỳ quá xem thường sự việc. Vừa đến được chỗ đậu ô tô, anh lại bắt đầu chóng mặt. May mắn Jim chạy tới đỡ kịp.

- Em sao rồi?

Jim lo lắng hỏi, anh ta dìu Mạn Kỳ ngồi xuống ghế ô tô. Cuối cùng, anh chàng liều mạng đó cũng chịu nằm yên cho người khác chăm sóc.

Bây giờ khuya lắm rồi, về nhà với bộ dạng này thật sự không ổn. Vào bệnh viện lại càng không. Mạn Kỳ trở nên lì lợm và cứng đầu, Jim đành bó tay. Anh ta chở Mạn Kỳ về nhà mình.

Lần thứ hai rồi! Jim thầm nghĩ.

Một cảm giác thích thú trong lòng. Thật khó hiểu, Jim cứ nôn nao nhìn Mạn Kỳ nằm dài trên sô pha. Chiếc sơ mi trắng cài hờ hững, lấp ló phần ngực bên trong. Nhìn Mạn Kỳ, đôi lúc người ta dễ liên tưởng đến các hoàng tử trong truyện cổ tích. Bản thân Mạn Kỳ cũng đang là một nhân vật đầy quyền lực đó thôi.

Jim đem ly nước ấm đến bên cạnh, Mạn Kỳ vẫn ngủ ngon lành. Anh chẳng muốn động đậy thêm vì cả cơ thể mỏi mệt vô cùng. Jim lặng lẽ lấy chăn đắp lên người anh rồi nở nụ cười nhè nhẹ.

Hy vọng cậu ấy không sao? Trốn viện thế này chẳng ổn chút nào!

...

Nắng sớm tràn ngập ô cửa, Mạn Kỳ trở mình tỉnh giấc. Anh mở mắt nhìn trần nhà thật lâu. Jim thoạt trông thì khá băn khoăn, mà có lẽ anh ta thích cách Mạn Kỳ trầm tư như vậy.

Nói thế nào nhỉ! Mạn Kỳ nửa nằm nửa ngồi. Anh chợt quen sự hiện diện của Jim. Biết giải thích sao đây, khi nhiều tình huống éo le Jim luôn xuất hiện đúng lúc. Mạn Kỳ nhìn chiếc sơ mi loang lổ máu. Nó trông cáu bẩn hơn anh nghĩ. Ngạn Thư sẽ nổi điên lên nếu bảo cô ấy giặt nó!



Chúa ơi!

Mạn Kỳ cảm giác lạnh cả xương sống. Jim đem ly sữa nóng lại và khẽ cười.

- Em uống đi!

Anh miễn cưỡng cầm lấy, dù sao ông anh họ này chắc có duyên nên mãi gặp vậy.

- Cảm ơn anh!

Mạn Kỳ thở dài, dáng vẻ anh ủ rũ. Thôi thì xem như bị sao xấu chiếu rồi! Anh ngán ngẩm trong lòng.

- Em về nhà không? Anh chở cho?

Jim hỏi, Mạn Kỳ chưa biết nói sao. Anh ái ngại vợ mình nhưng lỡ cô ấy thấy anh ra nông nỗi này, biết đâu...

Ngốc quá!

Mạn Kỳ lắc đầu, phút chốc anh vừa biến mình thành đứa trẻ. Ôi, những suy nghĩ trẻ con kia đột nhiên xuất hiện.

- Mặc nhé?

Anh kinh ngạc, Jim đưa chiếc sơ mi trắng khác ra. Đúng là anh họ tâm lý thật. Mạn Kỳ thầm cảm ơn không kịp.

Gió ngoài cửa sổ lùa vào mát lạnh, Mạn Kỳ cởi áo ra để mặc tạm đồ Jim. Bờ vai trắng trẻo, gầy gò của một anh chàng suốt ngày ngồi trong máy lạnh. Mạn Kỳ vô tư để lộ tấm lưng trần trước người đối diện. Lúc ấy, hai má Jim đỏ ửng lên. Anh ta vội quay mặt sang chỗ khác. Mạn Kỳ chẳng để ý điều đó, anh chào Jim rồi lái xe đến công ty.

Nhặt chiếc áo lấm tấm máu đỏ lên, Jim suy nghĩ hồi lâu. Tia nắng vàng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng, tiếng chim ca trong trẻo ngọt ngào say đắm. Hơi ấm hãy còn đọng lại trên từng thớ vải. Một chút nhạt nắng cho ngày mới thêm dư vị thanh tao...