Nắng Nhạt Lưng Trời

Chương 4: Hai nửa tâm hồn




Thật mênh mông...

Ngôi sao sáng lung linh nơi chân trời xa diệu vợi. Bao muôn trùng cách trở, ánh sáng vẫn chạm đến Trái Đất xinh đẹp này.

Nơi đây, hai con người chạm nhau trong gang tấc nhưng tâm hồn xa xôi, chẳng thấy điểm tương phùng.

Lon bia cạn dần, Mạn Kỳ ngẩng đầu trông ánh sáng muôn vạn vì sao ấy. Gương mặt Ngạn Thư ẩn hiện mang cả bầu trời màu xanh, đong đầy trái tim sầu não.

Tia nắng mùa xuân mang hương vị tình yêu đó. Khi cô là cả thế giới hạnh phúc nhất anh từng có được. Nói thế nào nhỉ? Một sự hiểu lầm vô tình xuất hiện và nó khiến anh ngồi đây làm bạn cùng thứ men cay đắng nồng.

Công viên về đêm khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng, vài chiếc ô tô lướt ngang qua. Sương đêm buông xuống dày đặc. Giờ này, có lẽ cô ấy đang ngủ ngon. Anh muốn về nhà nhưng...

Mạn Kỳ thở dài mệt mỏi, anh biết làm sao sống cùng chuỗi ngày dằn vặt thế này.

Một lon lại hai lon. Anh uống nhiều thật nhiều. Chẳng hiểu sao cô ấy lãng tránh anh tới mức như vậy.

Mình đang yêu nhau mà em ơi...

Ánh đèn sáng lóa cả mắt, anh cố xem ai pha đèn vào mặt mình. Bất thình lình chiếc mô tô chạy tạt qua, kẻ tay mơ nào đó giật phăng cái áo vest anh để bên cạnh.

- Chết thật!

Mạn Kỳ bật dậy, anh không thể đuổi kịp gã đó. Cái bóp nằm y trong túi áo, cũng may giấy tờ còn nằm ở xe ô tô.

Anh loạng choạng đi. Thực tế, bản thân chưa rõ đêm nay mình nương tựa chốn nào. Vợ lãnh đạm, bóp bị giật. Sao khổ quá vậy nè!

Mạn Kỳ lần bước theo lan can xuống đường. Từng bậc thang bỗng trở nên khó đi. Anh chóng mặt khá nhiều, người xuống sức thấy rõ.

- Em có sao không?

Mạn Kỳ ngước mắt lên nhìn. Trong cơn say, anh cảm nhận ai đó vừa đỡ lấy mình. Gương mặt mờ mờ, ảo ảo, Mạn Kỳ bám bờ vai gầy gò đó.

- Anh họ...

Nói chưa hết câu, Mạn Kỳ gục vào người Jim. Anh say tới nỗi không còn biết gì cả.

...

Mạn Kỳ mở dần mi mắt, cảm giác ấm nóng khắp mặt. Anh bừng tỉnh nhìn quanh. Jim đang chăm sóc cho anh. Mạn Kỳ nhăn mặt, đầu anh đau buốt. Jim thấy thế vội đem tách trà gừng nóng đưa anh uống.

- Xin lỗi, nhưng sao em lại ở đây vậy?

Mạn Kỳ vẫn ôm đầu, Jim đỡ anh dậy và tận tình săn sóc. Có vẻ sự dịu dàng ấy nên dành cho Ngạn Thư. Mạn Kỳ nghĩ đến, cứ thấy tủi thân vô cùng.

- Đêm qua, em say quá. Nhà anh gần đây nên anh đưa em về. Em khỏe chưa? Muốn ăn chút gì không?

Jim ngồi xuống cạnh chỗ anh nằm. Mạn Kỳ cố ngồi dậy, anh mệt mỏi cực độ. Cũng năm giờ sáng rồi, bộ dạng này sao đến công ty đây?

- Em ổn! Phiền anh quá, em về nhé!

Mạn Kỳ xuống giường, đột nhiên đầu anh choáng váng. Anh suýt ngã ra sàn, Jim vừa kịp đỡ anh lại.

- Em có sao không? Thôi nào, nằm xuống đi. Anh gọi bác sĩ nhé!

Jim nắm tay Mạn Kỳ nhưng anh lắc đầu ra về. Nét ngại ngùng ẩn hiện, Jim cứ đứng mãi trông bóng anh mất hút dần.

...

Bảy giờ sáng, Mạn Kỳ nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Có lẽ anh là người đi làm sớm nhất. Ôm cái bụng trống rỗng, phần vì mệt, vì thiếu bàn tay chăm sóc của vợ. Mạn Kỳ uống tạm ly cà phê đắng.

Nhiều suy nghĩ lảng vảng trong đầu. Hôm nay, làm thế nào về nhà đây? Thật sự sẽ rất ngượng nếu Ngạn Thư thấy bộ dạng này. Mạn Kỳ ngán ngẩm xem mặt mày mình. Sau một đêm mà râu tóc đã dài thế kia ư!

Tiếng gõ cửa quen thuộc, anh chàng trợ lý vui vẻ xuất hiện. Anh ta hơi ngạc nhiên khi anh đến sớm hơn mọi ngày. Dẫu vậy, chuyện hôm qua, anh ta đoán được phần nào tình cảnh này.

- Em chào anh ạ! Anh duyệt cho em tài liệu này nhé!

Mạn Kỳ rất đau đầu, anh lấy tài liệu xem thử rồi để lên bàn. Trợ lý biết tỏng hết, anh ta đặt hộp thức ăn trước mặt anh.

- Là nhân viên chuyển phát đem tới cho anh. Em không biết của ai. Anh nhận nhé!

Mạn Kỳ ngẩn người. Trợ lý bẽn lẽn rời đi. Anh giở hộp ra, nào là cơm cuộn trứng, xà lách, xúc xích và cả thịt nướng nữa. Trông ngon ra phết.

Chẳng lẽ Ngạn Thư?

Mạn Kỳ bấm bụng, ngẫm đi ngẫm lại tầm mười phút. Cuối cùng, anh quyết định ăn chúng!

Thôi kệ! Giải quyết cái bụng đã. Chắc không ai đầu độc mình đâu! Rủi chết...cũng không làm ma đói!

...

Cơn mưa nhè nhẹ trút xuống. Thật kỳ lạ, những giọt thủy tinh trong trẻo ấy như chứa đựng tâm tình nhân thế. Ngạn Thư giơ tay đón lấy, cảm giác mát lạnh dễ chịu. Giá mà Mạn Kỳ hiểu được điều cô đang nghĩ, cô sẽ hạnh phúc biết bao.

Mễ Lạc?

Ngạn Thư thoạt trông bóng dáng Mễ Lạc bên dưới sảnh lớn. Cô ta vào trú mưa hay tìm Mạn Kỳ? Nét mặt Ngạn Thư khá khó chịu. Hiển nhiên cô ghen nhưng cô cứ mặc kệ đấy thôi!

Mễ Lạc ung dung bước vào. Lúc này, trợ lý vừa hay xuất hiện. Anh ta lập tức xử lý ngay tình huống có thể khiến anh ta bị trừ lương bất kì lúc nào.

- Cô Mễ Lạc! Cô đến có việc gì không?

- Tránh ra!

Mễ Lạc hất cằm. Cô ta vốn con nhà danh giá. Thật khốn khổ, Mễ Lạc cứ đeo bám Mạn Kỳ dù biết anh đã có vợ. Trợ lý dang tay ngăn cản, Mễ Lạc nhăn mặt quát.

- Cậu là ai mà dám chặn lối tôi vậy? Nói cho biết, tôi đi bàn việc thay cho bố tôi. Cậu hiểu chưa?

Thái độ tức giận của cô ta làm trợ lý khá ngán ngẩm. Bản thân bố Mễ Lạc cũng là cổ đông lớn ở tập đoàn này. Anh trợ lý bối rối, không biết liệu ra sao. Chọc giận thiên kim tiểu thư cũng toi, mà trái lệnh tổng giám đốc thì chắc chết quá!

- À nè, cô...

Nói chưa hết câu, trợ lý đành cuống cuồng chạy theo Mễ Lạc. Cô ta lao vô phòng Mạn Kỳ hết sức tùy tiện.

- Anh à, không phải em. Tại cô ấy...

Trợ lý lí nhí nói, Mễ Lạc cứ lại sát chỗ Mạn Kỳ ngồi. Mặt anh tái nhợt, hình như giận lắm rồi! Trợ lý ôm mấy ngón tay, mặt mày hết sức khó coi.

- Cô đến đây làm gì?

Mạn Kỳ đứng dậy, Mễ Lạc vội khoác tay anh cười. Bất kể có sự xuất hiện của trợ lý, cô ta thể hiện cử chỉ thân mật đùa giỡn.

- Em đến bàn công việc mà!

Anh thoáng chau mày, bàn tay Mễ Lạc quá phóng túng. Mạn Kỳ bực tức nhìn trợ lý.

- Làm ơn. Không phải em!

Trợ lý ôm đầu, Mạn Kỳ hất tay Mễ Lạc. Anh chỉ ra cửa.

- Cô tự mình rời khỏi hay tôi mời người hộ tống?

- Anh...

Nét mặt Mễ Lạc sa sầm, cô ta đùng đùng nổi giận rồi đi ngay tức khắc. Tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi đinh tai nhức óc. Mạn Kỳ buồn bực ngồi xuống ghế, trợ lý đứng im chẳng biết nói thêm gì.

Chuyện quái quỷ thế này?

...

- Cái cô Mễ Lạc lại đến tìm sếp. Thật chẳng ra làm sao cả!

Nữ đồng nghiệp nhìn Ngạn Thư. Cô chưa định nói, chỉ trầm ngâm bên ly cà phê sữa.

Một chút buồn nhẹ, điểm xuyến đôi má hồng hào. Cái nhìn trìu mến, dịu dàng thuần khiết. Ôm kỉ niệm đong đầy nơi đáy nước chơi vơi. Tình yêu bỗng nhạt phai theo tháng năm hoài vọng.

Có khi, chỉ là cô muốn tin như thế.

Một lần thôi...

Khi anh nói yêu em thì vũ trụ đã lên đèn. Bức tường ánh sáng đổ dồn phía trời tây rực rỡ. Cô gái năm nào đã lớn, đã đủ mộng mơ để có thể bên anh.

Màn đêm tĩnh lặng. Giọt sương buồn bã thả mình xuống đất. Giăng phủ đất trời, che mất trái tim yêu...

Cơn gió lạnh lùng cuốn trôi dĩ vãng. Mạn Kỳ rảo bước theo nắng chiều nhàn nhạt.

Chiếc ô tô đợi anh mở cửa, Mạn Kỳ chán chường tất cả. Anh quá đỗi mệt mỏi.

Vòng tay ôm lấy em như là mơ ước xa xôi. Bóng hình trước mắt, phút chốc mãi xa vời. Chỉ trái tim vô tình trong tâm tưởng, là nỗi đau ôm trọn lúc đêm về.

Hạt mưa không buồn sao tái tê lòng nhớ.

Anh cố không buồn nhưng khắc khoải gọi tên em...