Niên ma ma dặn phòng bếp làm những món nàng thích nhất, bày ra đầy bàn, Vân Kiều vẫn thể ăn nổi.
Đặc biệt, khi thấy chén canh gà, Vân Kiều suýt nữa không kiềm được, muốn nôn ra ngoài.
Nàng siết chặt đôi đũa, cố kìm nén để không bị lộ, lệnh cung nữ mang chén canh gà xuống.
Tuy, thái y chưa chẩn trị, nhưng Vân Kiều đoán chắc bảy, tám phần về việc mình mang thai. Nếu cứ để tiếp tục, không bao lâu nữa những người bên cạnh nàng sẽ nhìn ra được.
Đến lúc đó, sẽ không có bất kỳ ai cho phép nàng bỏ đứa bé này.
Đang lúc cân nhắc nên làm thế nào mới tốt, đột nhiên, cung nữ đến thông truyền, nói có một nội thị cầm ngọc bội của nàng đến xin cầu kiến.
Vân Kiều thoáng giật mình, nàng không ngờ nội thị kia thật sự làm được việc. Nàng cắn môi, yên lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho hắn vào đây!”
Cung nữ lĩnh mệnh, không bao lâu, đã đưa người đến.
Nội thị kia bình tĩnh bước qua bậc cửa, đôi mắt rũ xuống, ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu lên sườn mặt hắn, phát hoạ ra hình dáng tinh xảo như điêu khắc.
Vân Kiều nhìn ngẩn ngơ, cho đến khi hắn quỳ xuống hành lễ, lúc này nàng giống như tỉnh mộng, vội dời mắt.
Tướng mạo của nội thị này thật sự có vài phần giống Yến Đình, nhưng không đến mức như song sinh, ngược lại, cái khí chất kiềm chế, nhẫn nhịn kia mới thật sự giống như đúc.
Có lẽ vì nàng vẫn còn tâm niệm chuyện quá khứ, cho nên mỗi khi nhìn thấy hắn, nàng hay giật mình.
“Nô tài may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã đưa đến được thứ mà ngài muốn!”
Ánh mắt Vân Kiều dừng trên nồi thuốc đen nhánh kia, nàng khẽ gật đầu, lúc này mới hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Hoài Ngọc!” Nội thị cung kính nói.
“Lúc trước, ngươi nói muốn bổn cung báo thù cho ngươi…” Vân Kiều cúi người, cầm lấy nồi thuốc, tiện tay đặt bên người: “Nói đi, kẻ thù của ngươi là ai? Vì sao lại kết thù?”
Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, sau đó lập tức rời đi, hắn trầm giọng kể về quá khứ.
Vân Kiều cúi mắt nhìn hắn, thản nhiên lắng nghe.
Theo như lời Hoài Ngọc kể, hắn vốn sinh ra trong gia đình phú quý ở Kinh Thành, phụ thân thích sưu tầm vàng bạc đá quý. Gia đình đang hoà thuận hạnh phúc thì lại bị Thái Giám chưởng sự nhắm vào, hắn không chiếm được gia sản nên dùng thủ đoạn độc ác để hãm hại.
Khi đó Tiên đế chỉ quan tâm đến một mình Vi Quý Phi nên thế lực của Thái Giám rất lớn, quan viên trong triều cũng phải né tránh ba phần, còn bá tánh tầm thường càng không thể tranh đấu.
Kết quả, Sở gia rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, Hoài Ngọc mang tội vào cung như một hình phạt…
Vân Kiều hình như đang nghĩ gì đó, nàng nói: “Năm đó Thái Giám chưởng sự hại gia đình ngươi là ai?”
Hoài Ngọc cúi người dập đầu, gằn từng chữ: “Hiện hắn đang là nội sự, Trần Cát!”
Cái tên này Vân Kiều có ấn tượng, lúc trước khi nàng xử lý cung yến, từng thấy hắn nói chuyện qua lại.
Trần Cát trông hơi lớn tuổi, tóc mai hoa râm, làm việc chu đáo, nhìn vẻ ngoài của hắn ta, thật sự không thể tưởng tượng được hắn từng gây ra chuyện độc ác tàn nhẫn đến vậy.
“Bổn cung sẽ cho người đi điều tra, nếu thật sự có chuyện này, bổn cung sẽ trả lại công đạo cho gia đình ngươi. Nhưng nếu ta tra ra được ngươi có nửa lời giả dối…”
Hoài Ngọc dập trán lên mặt đất lạnh băng, nói không chút do dự: “Nếu có nửa lời giả dối, nô tài chết không được tử tế!”
Vân Kiều gật đầu, sau đó quay sang Niên ma ma nói: “Cầm lệnh bài của bổn cung lệnh nội thị chưởng sự đi tra việc này!”
Niên ma ma biết hôm nay tâm trạng nàng không tốt, cho nên không chút do dự, lập tức làm theo.
Sau khi Niên ma ma rời đi, Vân Kiều đuổi hết cung nhân ra ngoài, rồi lạnh giọng phân phó: “Không được bổn cung cho phép, bất kỳ ai cũng không được vào, nếu trái lệnh, tuyệt đối không tha!”
Ánh mắt nàng dừng trên người Hoài Ngọc, vốn dĩ nàng cũng muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt quen thuộc kia, cuối cùng vẫn để người ở lại.
“Ngươi ngồi bên kia, không được lên tiếng, cũng không được động đậy!” Vân Kiều ra lệnh cho hắn.
Tuy Hoài Ngọc không rõ nguyên do, song, cũng không làm trái ý nàng, hắn đến ngồi bên cửa sổ, rồi quay đầu lại theo bản năng, muốn nhìn xem Vân Kiều còn phân phó gì nữa không.
“Không được nhìn ta!” Vân Kiều lại ra lệnh.
Ngay lập tức, Hoài Ngọc quay đầu đi, mắt nhìn thẳng phía trước.
Lúc này, trời đã tối sầm, ánh nến nhảy nhót in sườn mặt hắn lên cửa sổ. Vân Kiều chống cằm nhìn một hồi lâu, sau đó, rót thuốc âm ấm vào trong chén.
Mùi thuốc lập tức lan ra, nàng không chút do dự, ngửa đầu uống cạn.
So với loại thuốc đắng chát điều trị thân thể trước đây, loại thuốc này dường như có chút ngọt, không đến mức khiến người khác khó chịu.
Vân Kiều liếm khoé môi, bình tĩnh buông chén.
Tảng đá lớn đè trong lòng khiến nàng không thở nổi giờ đã tan biến.
Ban đầu không có phản ứng gì, Vân Kiều còn cho rằng mình tính sai, căn bản nàng không hề mang thai. Nhưng không lâu sau, cơn đau ngày càng nghiêm trọng khiến nàng toát mồ hôi lạnh, điều này cũng chứng thực suy đoán của nàng.
Vân Kiều nắm chặt mép bàn, vì dùng sức quá nhiều nên các đốt ngón tay đều trắng bệch. Nàng cắn vào khăn, cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng hét.
Năm đó, Vân Kiều dùng thái độ giống như đùa giỡn đưa ra lời kết thân với Bùi Thừa Tư. Cứ nghĩ, sau khi bái thiên địa, kết tóc làm phu thê, hai người sẽ gắn bó với nhau đến hết đời còn lại, không thể cách rời.
Nhưng hiện giờ, nàng lại chọn cách quyết liệt nhất để cắt đứt khỏi hắn.
Từ nay về sau, đại lộ lên trời, mỗi người một hướng.
Mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn trong Tê Hà Cung, đó là thuốc dưỡng thai mà thái y đã kê trước đó.
Thị nữ muốn mở cửa sổ để tản mùi đi bớt thì bị chủ tử của mình ngăn lại.
Đến nỗi cách hơn nửa ngày, khi Bùi Thừa Tư bước vào trong điện, vẫn có thể ngửi được mùi đắng rõ ràng.
Mặt mày Ngu Nhiễm không có huyết sắc, yếu ớt dựa lên gối đầu giường, thấy Bùi Thừa Tư tiến vào, nàng lập tức xốc chăn gấm lên, muốn đứng dậy hành lễ.
“Không cần đa lễ,” Bùi Thừa Tư ngăn lại, nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của nàng, hắn nhíu mày: “Thái y nói thế nào?”
Ngu Nhiễm mím môi cười, lắc đầu: “Không có gì đáng ngại!”
“Không phải,” Thị nữ đứng bên cạnh là nha hoàn của Ngu Nhiễm, thấy nàng kiên quyết không chịu nói nên bạo gan nói thay: “Thái y nói, thân thể của tiểu thư vốn đã suy nhược, lại bị phạt quỳ nên động thai khí, cần phải nghỉ ngơi tốt, tuyệt đối không được tái lại nữa…”
“Chớ có nói bậy,” Ngu Nhiễm lên tiếng trách cứ, sau đó, áy náy nhìn Bùi Thừa Tư: “Là do thường ngày ta quá dung túng Xích Cầm, mong Thánh Thượng tha cho nàng một lần!”
Bùi Thừa Tư liếc nhìn Xích Cầm, thuận miệng nói: “Không sao!”
Ngu Nhiễm do dự một lát, sau đó thận trọng nói: “Hoàng Hậu nương nương…”
“Nàng ấy không phải là người có tâm tư ác độc, chỉ là tức giận trong lòng, phát tác xong rồi thì thôi, nàng ấy không có ý hại nàng đâu!”
Thái độ của Bùi Thừa Tư khiến Ngu Nhiễm thất vọng, đồng thời nàng cũng hiểu, trong chốc lát không thể đẩy ngã được Vân Kiều, cần phải mưu tính từ từ mới được.
Rất nhanh, nàng đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Tần thiếp tin ngài!”
“Còn một chuyện nữa,” Ngu Nhiễm dừng một chút, Bùi Thừa Tư hỏi lại, lúc này nàng mới nói: “Hoàng Hậu nương nương nói, vốn dĩ người không định đến đây, là do Thục phi đã nói việc thiếp có thai với người, cho nên muốn đến xem thử!”
Bùi Thừa Tư cười lạnh: “Bình Hầu nuôi dưỡng nữ nhi thật tốt!”
Vốn dĩ, Ngu Nhiễm chưa muốn gây sự với Triệu Nhạn Lăng, khi biết được nàng ta đang đứng sau lưng quạt gió thêm củi, đương nhiên nàng sẽ ngưng, không đấu đá với Vân Kiều nữa, tránh để nàng ta làm ngư ông đắc lợi.
Ngu Nhiễm vén tóc mai, khéo léo chuyển chủ đề, nàng cười dịu dàng: “Tần thiếp bảo phòng bếp chuẩn bị những món ngài thích…”
Từ trước đến nay, Ngu Nhiễm luôn thận trọng quan tâm, lại nhu tình như nước, chăm sóc người khác tận tình chu đáo.
Bùi Thừa Tư biết, đêm nay hắn sẽ phải ở lại Tê Hà Điện, nhưng lại không tự chủ nghĩ đến Vân Kiều, nghĩ nàng hiện giờ rốt cuộc là đang đau khổ hay là tức giận?
Trải qua mấy ngày nay, không phải Bùi Thừa Tư không hối hận về đêm giao thừa ấy. Bởi vì hắn cãi nhau với Vân Kiều, nhất thời khí phách, khiến nước đổ khó hốt.
Việc Ngu Nhiễm có thai, khiến hắn và Vân Kiều không thể nào giả hoà thuận được nữa, chỉ còn cách đâm lao phải chạy theo lao, từ đó chọn ra lợi ích lớn nhất.
Phong phi tần là vì hắn không muốn hài tử của mình lưu lạc ở bên ngoài giống hắn, tăng thêm phần nguy hiểm. Cũng bởi vì triều thần thúc giục đã lâu, cho nên hắn mượn cơ hội nạp nữ nhi của trọng thần để thu nạp thế lực.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn chọn để mắt Vân Kiều dính vài hạt cát, quyết tâm không màn đến nàng, nhưng cuối cùng vẫn không thể dứt bỏ được nàng.
Cho dù chính vụ ở triều đình cũng chưa từng khiến hắn do dự thiếu quyết đoán như hiện tại.
Ngu Nhiễm thấy hắn thất thần, muốn nói rồi lại thôi.
Đến khi Lương ma ma tiến vào, phá vỡ không gian yên ắng của hai người.
“Lão nô đã sai người đến Thái Y Viện hỏi thăm, hắn không tra được Hoàng Hậu nương nương có bệnh gì cả, nhưng nội thị ngài gặp trên đường đến đây…” Trong giọng nói Lương ma ma lộ ra vẻ không thể tin: “Theo lời Thái Y Viện nói, hắn lấy thuốc Hoa Hồng!”
Bà vừa dứt lời, Ngu Nhiễm lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay che bụng mình, hoảng hốt nhìn Bùi Thừa Tư.
Bùi Thừa Tư chau mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Nàng đang muốn làm gì đây?”
Ngu Nhiễm chứng kiến, trái tim liền lạnh đi.
Nàng thật sự không thể ngờ, đến mức này rồi mà Bùi Thừa Tư vẫn tin Hoàng Hậu, hắn chưa từng nghi ngờ Vân Kiều muốn hại hoàng tự.
“Đến Thanh Hoà Cung hỏi…” Bùi Thừa Tư còn chưa nói xong, liền đổi ý, đột nhiên hắn đứng dậy: “Để tự trẫm đi xem!”
Lúc này, sắc trời đã tối mịt, Ngu Nhiễm muốn khuyên can, nàng chưa nghĩ ra được lý do thì Bùi Thừa Tư đã rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Bùi Thừa Tư không ngồi kiệu, hắn sải bước nhanh.
Cho dù không còn tình cảm, hắn vẫn tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của Vân Kiều, tựa như đã ăn sâu vào xương máu, hắn không tin nàng sẽ xuống tay với hài tử của Ngu Nhiễm.
Nhưng thuốc kia dùng để làm gì?
Nhất thời, hắn không có manh mối, cũng không dám nghĩ nhiều. Khi đến Thanh Hoà Cung, nhìn thấy cửa lớn chính điện đóng chặt, các cung nhân đều đừng chờ ở đằng xa, mí mắt hắn càng nảy mạnh.
“Hoàng Hậu đâu?” Bùi Thừa Tư lạnh giọng hỏi: “Các người hầu hạ Hoàng Hậu như thế sao?”
“Ở trong phòng,” các cung nhân đồng loạt quỳ xuống, giọng run rẩy: “Nương Nương nói, khi không có người cho phép, không ai được đi vào!”
Các cung nhân không dám trái lệnh, nhưng Bùi Thừa Tư thì không có gì phải sợ.
Hắn bước nhanh đến, khi bàn tay đặt lên cửa phòng, không hiểu sao hắn lại có cảm giác sợ hãi. Do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng đẩy cửa ra.
Mọi thứ trước mắt khiến hắn chết lặng ở đó.
Vân Kiều ngồi cuộn tròn trên mặt đá cẩm thạch lạnh băng, lưng dựa vào ghế, sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh ướt nhẹp tóc mai, ngay cả trên mi mắt đang run rẩy cũng dính ướt, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt.
Váy áo màu thiên thanh như mặt nước trải ra, thấm vết máu giống như quả mận, vô cùng hoa lệ.
Sau khi cảm nhận được động tĩnh mở cửa, Vân Kiều đưa mắt nhìn lại, đôi mắt sâu như giếng cổ không thấy đáy, phản chiếu ánh nhảy nhót khi gió thổi đến, chứ không có hắn.
Ánh mắt nàng chùng xuống, giờ đây nàng không phải là tiểu cô nương ngốc của trước kia, trong mắt đều tràn ngập hình bóng của hắn.
Bùi Thừa Tư bất giác run lên.