Có lẽ là vì sắc mặt nàng quá khó coi, nên từ lúc thay quần áo đến lúc ra khỏi cửa, Niên ma ma đã hỏi hai lần rằng có muốn thỉnh thái y đến xem hay không?
Lúc trước, cứ cách một ngày là thái y lại đến Thanh Hoà cung bắt mạch, nhưng từ sau khi biết thứ thuốc mình uống mỗi ngày là gì, Vân Kiều cảm thấy không được tự nhiên cho nên đã lệnh bỏ việc này.
Bình thường không đau đầu chóng mặt thì nàng sẽ không truyền thái y.
Vân Kiều từ chối đề nghị của Niên ma ma, nàng cũng không dùng đến kiệu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi đến Tê Hà Điện.
Vân Kiều không nghĩ Triệu Nhạn Lăng sẽ nói dối chuyện này, nhưng nàng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.
Ban đầu bước chân của nàng chậm chạp, dần dà cũng khôi phục được dáng vẻ đoan trang thường ngày.
Đi đến Tê Hà điện, cung nhân nhìn thấy nàng đồng loạt quỳ xuống đất.
Vân Kiều không hề dừng lại, nàng tiến vào chính phòng, vừa mới bước lên bậc thang liền nhìn thấy Lương ma ma từ trong phòng đi ra, cong gối hành lễ với nàng.
Từ lúc Bùi Thừa Tư đồng ý yêu cầu của nàng, điều Lương ma ma đi nơi khác, đã rất lâu rồi nàng chưa gặp lại bà ta, thật không ngờ lại điều đến Tê Hà Điện để hầu hạ.
“Ninh tần vừa mới nghỉ ngơi…”
“Ngươi muốn ngăn cản bổn cung?” Vân Kiều không chO bà nói hết lời, nàng cười lạnh: “Lúc trước, là ma ma đã dạy bổn cung quy củ, sao bây giờ chính ma ma lại là người không biết quy củ?”
Lương ma ma bị khiển trách, sắc mặt căng thẳng.
Lúc trước, Vân Kiều luôn khách khí với bà, bây giờ lại làm mất mặt bà trước mặt người khác, cho nên, nhất thời bà không thể phản ứng kịp.
Bà có thể đoán được Vân Kiều đến là vì chuyện gì, lúc trước bà đã nhận ý chỉ của Bùi Thừa Tư, phải cố gắng giấu được lúc nào hay lúc ấy, cho nên vừa rồi mới ngăn cản nàng.
Nhưng, dù sao giấy không thể gói được lửa, cho dù có thể lừa được lúc này, chẳng lẽ có thể lừa được cả đời sao?
“Nếu nương nương một mực muốn vào, vậy thì mời ngài!” Lương ma ma nghiêng người, thỉnh Vân Kiều vào cửa.
Có lẽ Ngu Nhiễm nghe được động tĩnh bên ngoài, nên sau khi Vân Kiều bước vào, nàng đã được thị nữ đỡ từ trong phòng ra, cung kính hành lễ: “Tần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”
Nàng có trang điểm một chút, quả thật sắc mặt giống người có bệnh, nhưng không ảnh hưởng gì đến mỹ mạo, ngược lại càng khiến người khác yêu thương.
Vân Kiều không bảo nàng ta đứng dậy, nàng rũ mắt đánh giá, chỉ thấy vòng eo vốn mảnh khảnh kia thật sự có chút đẫy đà.
Khác với Triệu Nhạn Lăng kiêu căng ngạo mạn, Ngu Nhiễm lễ nghĩa chu toàn, thái độ cung kính, cho dù không cho phép đứng dậy nhưng sắc mặt không hề oán hận.
Khiến Vân Kiều cảm thấy bản thân mình giống như nhân vật phản diện trong thoại bản.
Một khắc do dự, Vân Kiều quyết định vào vai phản diện này đến cùng.
Lương ma ma bên cạnh bồn chồn không yên, sợ nàng vì ghen tuông sẽ ảnh hưởng đến hoàng tự, cho nên lặng lẽ liếc mắt, ra hiệu cho thị nữ ở bên ngoài đến Tử Thần Điện báo tin.
Vân Kiều để ý đến hành động nhỏ này, nhưng không ngăn cản, nàng cũng muốn nhìn xem, sau khi Bùi Thừa Tư đến đây hắn sẽ xử lý việc này thế nào?
Hắn trốn nàng lâu như vậy, giấu nàng mọi chuyện, nàng muốn nhìn xem hắn lấy thái độ gì để đối diện với nàng?
Sau khi thị nữ kia rời đi, Vân Kiều ngồi ở ghế chủ nhân, lúc này mở miệng: “Đứng lên đi!”
Lương ma ma như trút được gánh nặng, vội vàng tiến đến đỡ Ngu Nhiễm đứng lên. Còn Ngu Nhiễm làm bộ như không khoẻ, quay đầu, lấy khăn che miệng lại.
Vân Kiều sửng sốt, sau mới ý thức được, nàng ta đang nôn nghén.
Lương ma ma đỡ nàng ta ngồi xuống, rồi sai người mang quả chua và nước trà đến, sau đó thỉnh tội với Vân Kiều: “Mong nương nương thứ cho lão nô nói thẳng, nếu hoàng tự có xảy ra vấn đề gì, không ai gánh nổi trách nhiệm…”
Ngu Nhiễm cũng nhìn về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Thứ cho tần thiếp thất lễ!”
Nhìn hai người kẻ tung người hứng, Vân Kiều không chút sợ hãi, chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nàng cắn chặt răng mới vất vả đè nén được cảm giác buồn nôn kia xuống.
Vân Kiều lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tất cả lui ra ngoài đi!”
Hoàng Hậu lên tiếng, không ai dám cãi lời. Trước khi đi, Lương ma ma ẩn ý nói với Ngu Nhiễm: “Nếu nương nương cảm thấy không khoẻ, nhất định không được cố nhịn, phải gọi thái y đến ngay!”
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi đám người ra ngoài, Vân Kiều mở miệng: “Nếu không phải nghe Thục phi nhắc đến, e là bổn cung không thể nghĩ ra được, Ninh tần ở Tê Hà Cung lại là ngươi!”
Khi nghe được hai chữ “Thục phi”, ánh mắt Ngu Nhiễm khẽ động, sau đó rũ mi mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
“Thục phi nói ngươi có thai!“ Vân Kiều lại nhắc đến Triệu Nhạn Lăng, nàng cười cười: “Vốn dĩ bổn cung không dám tin, vì dù gì Ngu gia cũng được xem là dòng dõi thư hương, sao lại dạy dỗ ra nữ nhi như vậy? Không ngờ lại là thật!”
Lời này mang ý châm chọc quá nặng, Ngu Nhiễm nghe thấy vành mắt lập tức ửng đỏ, nàng ta quỳ xuống: “Nếu nương nương muốn trách phạt, tần thiếp tuyệt đối không oán thán nửa lời!”
Tướng mạo nàng ta xinh đẹp như vậy, khi rơi lệ thật khiến người khác thương cảm.
Vân Kiều không bảo Ngu Nhiễm đứng dậy, cũng không quan tâm khi Bùi Thừa Tư đến đây sẽ trông thấy tình huống này. Nàng dựa vào tấm đệm mềm phía sau ghế, ung dung đánh giá nàng ta.
Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra, họ đều chờ Bùi Thừa Tư đến, nhưng hắn lại chần chờ không đến.
Lương ma ma ở ngoài điện, sau khi nghe thị nữ bẩm báo lại, bà không thể tin, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Nội thị của Tử Thần Điện nói Thánh Thượng đang bận rộn công vụ, không rảnh để bận tâm!” Giọng thị nữ run rẩy: “Bảo ngài tuỳ cơ ứng biến!”
Bùi Thừa Tư hiểu rõ tính Vân Kiều, nàng sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến người khác, nhưng Lương ma ma thì không biết điều này, bà nôn nóng đi tới đi lui.
Cho đến khi nghe thấy động tĩnh trong điện, bà bất chấp mọi thứ, lập tức bước nhanh vào cửa.
Nhìn thấy Ngu Nhiễm yếu ớt nằm trên mặt đất, chiếc ghế dựa bị đẩy sang một bên, Lương ma ma hoảng hốt, vội cho người thỉnh thái y.
Vân Kiều vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, để bọn thị nữ đỡ Ngu Nhiễm vào bên trong nghỉ ngơi, nàng không hề ngăn cản, chỉ có chút mất kiên nhẫn.
Tại sao Bùi Thừa Tư còn chưa đến?
“Hoàng Hậu nương nương, người hà tất phải làm như thế?” Sắc mặt Lương ma ma khó coi, khi nói chuyện cũng không thận trọng nữa mà mang theo thái độ từng dạy dỗ Vân Kiều trước đây: “Cho dù ngài có bất mãn đến đâu, nhưng hiện tại ngài là chủ lục cung, nên lấy hoàng tự làm trọng…”
Vân Kiều nhướng mày: “Nhưng ta không phạt nàng ta, là nàng ta tự quỳ!”
“Nếu hôm nay, Ninh tần thật sự có chuyện gì, ngài sẽ giải thích thể nào với Thánh Thượng đây!” Lương ma ma chất vấn.
“Trước khi nói đến chuyện này, hắn cần phải giải thích với ta mới đúng!” Vân Kiều không yếu thế, nàng hỏi ngược lại: “Ma ma thích nói “quy củ” nhất, vậy ngươi nói thử xem, việc này có hợp quy củ không?”
Lương ma ma bị hỏi đến cứng họng không trả lời được.
Bởi vì, mọi chuyện quá rõ ràng, không những không hợp quy cũ, thậm chí còn không hợp lễ nghĩa. Chỉ là đang xét về hoàng tự, xét về thế lực của Ngu gia, cho nên bà mới bao che như vậy.
“Muốn ta học quy củ, học thi thư lễ nghĩa, còn muốn ta đoan trang cẩn trọng nhưng sau lưng thì sao, chính hắn lại làm ra loại chuyện này!” Vân Kiều đứng dậy, cười thành tiếng: “Cái gì mà quy củ lễ nghĩa, cái gì mà hoàng tộc thế gia, chẳng qua chỉ đem ra lừa gạt kẻ ngốc thôi!”
Lương ma ma nghe nàng nói những lời này liền sợ hãi đến mức trợn mắt há mồm.
Vân Kiều không muốn ở lại nữa, nàng lập tức rời đi.
Trước khi đến đây, nàng muốn chất vấn Bùi Thừa Tư và Ngu Nhiễm, muốn tra hỏi đến cùng để biết được ngọn ngành, nhưng hiện tại, nàng không quan tâm nữa.
Mối quan hệ trước kia của Bùi Thừa Tư và Ngu Nhiễm là gì, vì sao “cháy lại tình xưa”, thì có liên quan gì đến nàng?
Chuyện đã đến nước này thì còn gì để nói?
Sau khi rời Tê Hà điện, cảm giác không khoẻ kia lại trỗi dậy, Vân Kiều ấn ngực, cuối cùng nàng mới phát hiện ra điều không ổn.
Nàng vốn cho rằng bản thân chỉ đang ghê tởm vì Bùi Thừa Tư che giấu việc làm dơ bẩn, nhưng cảm giác nôn khan này lặp đi lặp lại, cực kỳ giống với bộ dạng nôn nghén của Ngu Nhiễm.
Suy nghĩ vừa thoáng quá khiến Vân Kiều sợ hãi.
Từ sau khi biết chuyện đêm giao thừa, nàng đã cố gắng không nghĩ đến những thân mật của nàng và Bùi Thừa Tư, nhưng hiện tại, phản ứng sinh lý không thể kiểm soát này như đang nhắc nhở nàng, những chuyện đã xảy ra là thật.
Nếu nàng thật sự có thai, đương nhiên là sau Ngu Nhiễm.
Nghĩ đến đây, Vân Kiều không thể nhịn được, chống lên cây liễu bên cạnh ao Ngọc Dịch, nôn thốc nôn đáo.
Các cung nhân đi theo phía sau nàng, Niên ma ma thấy vậy, bước nhanh đến, hỏi han: “Ngài làm sao vậy? Chi bằng nên thỉnh thái y xem qua…”
“Không cần!” Vân Kiều kiên quyết từ chối, sau khi ý thức được thái độ của mình quá mức kịch liệt, nàng thả chậm ngữ điệu, cười nói: “Chỉ là sau khi gặp Ninh tần, cảm thấy có chút ghê tởm thôi!”
Niên ma ma lập tức im lặng.
Việc này có liên quan đến Thánh Thượng, Hoàng Hậu dám nói, nhưng bà thì không.
“Các người chờ ở đây đi, bổn cung muốn đi dạo một mình!” Vân Kiều gạt tay Niên ma ma ra, một mình đi lên phía trước.
Đi xa được một đoạn, Vân Kiều run rẩy đưa tay phủ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình.
Nàng không dám thỉnh thái y đến xem.
Nếu một khi đã xác định, thì mọi chuyện sau này đều nằm ngoài kiểm soát của nàng.
Giống như thánh chỉ của Bùi Thưa Tư lúc trước, cho dù trong lòng nàng có rất nhiều bất mãn, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn vào cung. Nếu trong bụng nàng thật sự có hài tử, vậy thì cuộc đời này mặc định sẽ bị trói chặt trong cung.
Vài năm trước, Vân Kiều từng mong muốn có một hài tử của mình và Bùi Thừa Tư.
Tốt nhất là thông minh giống hắn, còn tính tình thì giống nàng, không mong giàu sang, chỉ mong nó lớn lên khoẻ mạnh, hạnh phúc là được.
Nàng sẽ yêu thương bọn chúng, dốc lòng dạy dỗ, đợi đến khi bạc đầu, nàng và Bùi Thừa Tư ngồi dưới bóng mát cây quế hoa trong viện, con cháu chạy vòng quanh….
Hạnh phúc biết bao.
Nhưng hôm nay, nàng không mong chờ hài tử này đến, thậm chí còn sợ hãi.
Vân Kiều được Trần Thái Hậu dạy dỗ ở An Khánh Cung rất nhiều, nàng thay đổi bản thân một cách vô tri, nàng từng nghĩ bản thân mình sẽ vượt qua quãng đời còn lại giống Trần Thái Hậu.
Không màng đến tình ái, chỉ làm tốt vị trí Hoàng Hậu.
Vài chục năm sau, tiếp tục làm tốt vị trí Thái Hậu.
Nhưng đến hôm nay, có quá nhiều chuyện đến với nàng, khiến nàng không thể chịu đựng được nữa.
Vân Kiều không thể tưởng tượng đến cảnh mình sinh hài tử ra, rồi nhìn Bùi Thừa Tư và hài tử trong bụng Ngu Nhiễm quấn quýt nhau, hoặc sau này hài tử của các phi tần khác xung đột với nhau, rồi tranh giành đoạt đích dẫn đến ngươi chết ta sống…
Lúc trước nàng gả cho Bùi Thừa Tư, sau đó vào cung, chẳng lẽ vì kết cục này?
Vân Kiều đi dạo ở Ngự Hoa Viên một hồi lâu, các cung nhân nhìn thấy từ xa, vội tránh đường, chỉ có một người chủ động tiến tới hành lễ.
Vân Kiều lấy lại tinh thần, nàng nhận ra người trước mặt là nội thị có vài phần giống Yến Đình mà mình đã từng gặp lúc trước.
Nhìn gương mặt mình đã từng quen thuộc, nàng lại hoảng hốt.
“Vừa rồi nương nương đánh rơi thứ này!” Hắn thấp giọng nói, hai tay đưa miếng ngọc lên.
Vân Kiều đưa mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện miếng ngọc bội treo bên hông mình không biết rơi từ lúc nào. Đây là miếng ngọc bội Bùi Thừa Tư ban thưởng cho nàng, nghe nói là vật phẩm của Tây Vực tiến cống, có giá trị liên thành.
Nàng không đưa tay tiếp nhận, nhàn nhạt nói: “Thưởng cho ngươi!”
Được ban thưởng, song, nội thị kia lại không hề vui mừng, ngược lại, hắn nâng tay càng cao: “Nô tài không dám nhận!”
Vân Kiều cúi xuống nhìn thẳng hắn, trầm ngâm hỏi: “Có phải…ngươi có điều muốn cầu xin bản cung?”
Nội thị không ngờ nàng đột nhiên dán sát vào, hắn theo bản năng ngưỡng về sau, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia hiện lên tia hoảng sợ, đành thừa nhận.
“Muốn bổn cung giúp ngươi cũng được…” Vân Kiều bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng ngươi có thể làm được gì cho bổn cung?”
“Chỉ cần có thể báo thù cho người nhà,” nội thị dập đầu, trịnh trọng nói: “Nô tài không ngại giao mạng lại cho ngài!”
Vân Kiều không hỏi lại, nàng đứng thẳng người, bâng quơ nói: “Cung nữ bên cạnh bổn cung đang có thai vì tư thông với người khác, không muốn ai biết. Ngươi cầm miếng ngọc này của bổn cung, đến Thái Y Viện lấy một bát hoa hồng để ph* thai, sau đó đưa đến Thanh Hoà Cung!”
“Nếu làm được, bổn cung sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi!”
Thử thách này khiến nội thị có chút giật mình, nhưng trước khi Vân Kiều xoay người rời đi, hắn thấp giọng đáp: “Vâng!”
Sau khi Vân Kiều rời đi, Tê Hà Điện rối loạn một hồi.
Lương ma ma nhìn Ngu Nhiễm uống thuốc dưỡng thai xong, bà khuyên nhủ một hồi, thấy nàng nghỉ ngơi ổn thoả, lúc này mới đi ra cửa.
Cung nhân không thể mời được Bùi Thừa Tư đến, cho nên Ngu Nhiễm mới bị hành hạ một trận, lời nói và biểu cảm đều lộ vẻ đau thương. Lương ma ma do dự một lúc lâu, bà tự mình đến Tử Thần Điện, muốn bẩm báo lại chuyện vừa rồi, sau đó thỉnh Bùi Thừa Tư đến thăm Ngu Nhiễm.
Sau khi Bùi Thừa Tư nghe xong động thái của Vân Kiều, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, mà chỉ nói: “Nàng đang giận, cứ để nàng phát ra đi!”
Lương ma ma càng không rõ thái độ của hắn, ngẫm nghĩ một lúc, bà khuyên: “Ninh tần vì chuyện này mà động thai khí, nếu ngài có thời gian thì đến thăm nàng một chút…miễn cho nàng buồn bực trong lòng, lại ảnh hưởng thai nhi!”
Bùi Thừa Tư nhàn nhạt đáp, nhưng không đi ngay, mà vẫn xem từng tấu chương rồi phê duyệt, cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, hắn mới đứng dậy.
Ánh hoàng hôn đỏ rực trải khắp bầu trời, trông cực kì diễm lệ và chói mắt.
Bùi Thừa Tư ngồi trên kiệu, giương mắt nhìn, không hiểu sao hắn lại nhớ tới năm đó, khi còn ở Bình Thành, hắn và Vân Kiều cùng ngắm hoàng hôn.
Hắn nổi hứng vẽ tranh, Vân Kiều thì ngồi bên cạnh chống cằm nhìn, tay kia mài mực cho hắn, sau đó đào vò rượu đã chôn dưới gốc cây lên…
Cuộc sống bình đạm lặng lẽ trôi qua.
Khi đi qua cửa Thanh Hoà Cung, Bùi Thừa Tư thoáng do dự, hắn chưa kịp lên tiếng dừng. Đám nội thị khiêng kiệu không hề hay biết, bỏ lỡ nửa khắc ấy.
Bùi Thừa Tư thu hồi tầm mắt, nhìn nội thị quỳ bên đường phía trước, thấy hắn còn xách theo nồi đun thuốc, không hiểu sao mí mắt hắn nhảy lên.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại hỏi: “Thuốc đó đưa đến Thanh Hoà Cung sao?”
Kiệu dừng lại, nội thị kia nằm rạp trên đất, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm Thánh Thượng, đúng vậy!”
“Hoàng Hậu bệnh sao?” Bùi Thừa Tư nhìn về phía Lương ma ma hỏi.
Lương ma ma nhíu mày, nói sự thật: “Lão nô không biết. Nhưng vừa rồi gặp, Hoàng Hậu nương không giống như người đang bệnh!”
“Cho người đi hỏi một chút!”
Bùi Thừa Tư chỉ hạ lệnh phân phó, chứ không tự đến xem, hắn vẫn đến Tê Hà Điện.