Nắng Hạ Và Em

Chương 16: Minh Vũ's POV




Đang trong tiết kiểm tra toán, tôi làm xong bài rồi thì đặt bút xuống ngó qua xem ai kia đã làm xong chưa, chưa kịp lên thì em nhích lại gần tôi thì thầm nói với âm lượng đủ để cả hai nghe thấy :

" Xong rồi á? " Đề dễ nên tôi làm một chút là xong rồi.

" Ừm, mày làm được không? "

" làm gần hết rồi nhưng câu 3 khó quá tao chưa nghĩ ra. "

" Cần tao giúp không? " Tôi ngỏ lời muốn giúp đỡ em.

Em nở nụ cười tươi như hoa rồi gật đầu, đcm Ngọc Hân em đừng có dễ thương như vậy nữa được không?! Nhìn em như này tôi liền muốn giở trò trêu chọc, nghiêng đầu về phía em nói :

" Gọi anh đi rồi tao chỉ cho " Giọng nói tôi có phần trêu ghẹo.

Ngọc Hân nó vẫn nhất quyết không gọi tôi là anh, còn lườm tôi một cái nữa cơ đấy. Tôi muốn giúp em thôi mà, không thích thì thôi vậy. Đưa mắt về hướng em, ở góc nhìn này có thể thấy được hàng lông mi dài, môi em có một màu hồng nhẹ tự nhiên.

Đang ngắm cảnh đẹp thì em xoay đầu sang, tôi giật mình theo bản năng mắt hướng về phía khác. Ngồi chờ mãi nhưng em vẫn chưa giải được câu ba đó, lúc này em mới ngỏ lời.

" Vũ ơi giúp tao với, câu này khó quá. "

" Gọi anh thì giúp. "

" Anh ơi. " Giọng nói của Hân có phần hậm hực kèm theo gì đó là một chút đáng yêu.

Định trêu em thêm một chút nữa... nào ngờ bị người con gái lực điền ấy đẩy muốn té ra khỏi ghế. Biết mình đã chọc cô bạn nhỏ cùng bàn này nổi cáu liền nhỏ nhẹ xin lỗi rồi đưa đáp án sang cho Hân chép.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chẳng hiểu sao Ngọc Hân nó đẹp lạ thường, buổi diễn văn nghệ sắp bắt đầu từ phòng thay đồ bước ra. Người tôi sững lại, em đẹp đ** thể nào tả được.

Phần yếm đỏ tôn lên làn da trắng muốt như da em bé, phần lưng lúc ẩn lúc hiện sau lớp tóc được uốn xoăn nhẹ dưới đuôi .

Không thể phủ nhận thường ngày em để mặt mộc thôi đã xinh rồi, hôm nay lại trang điểm nhẹ lên khiến khuôn mặt càng có nét nổi bật hơn rất nhiều.

Thấy Hân có phần hồi hộp và bối rối nên tôi tiến lại chỗ em đang đứng, dùng tông giọng trầm ấm nắm lấy đôi tay đang run rẩy kia an ủi em :

" Đừng lo, mày cứ thể hiện tốt như lúc tập là được. Tự tin lên mày đẹp lắm, hôm nay tao tin chắc mày sẽ là ngôi sao sáng nhất, Ngọc Hân làm được mà, cố lên. "

Tiết mục được lớp chúng tôi biểu diễn rất suôn sẻ, đám học sinh bên dưới gào lớn đến mức tôi ở trong còn nghe thấy. Cái gì mà otp? Cái gì mà Khải Hân?

Ló đầu ra xem thì thấy thằng Gia Khải đang bế Ngọc Hân, nhảy thôi có cần phải ôm chặt thế không cái thằng biến thái này. Cố gắng ép chặt cơn khó chịu trong lòng, không được thể hiện ra bên ngoài. Giờ tôi chỉ muốn chạy đến tách hai cái con người này ra thôi, thân thiết đéo gì mà ôm lâu vãi. Sự bức rứt này là sao đây?

Đợi mãi mới hết phần múa đương đại, Hân lúng túng lấy đồ chạy vào phòng thay thêm một lần nữa vì em phải nhảy đến tận hai tiết mục. Tôi và Hân đứng trên sân khấu, từng động tác được em thể hiện rất điêu luyện, cảm xúc bây giờ như một lần nữa rối tung lên.

Khoảng cách rất gần nên không khó để phát hiện được sự ngượng ngùng trên khuôn mặt của Ngọc Hân, gương mặt tôi và em bây giờ chỉ cách nhau vài xăng ti.

Nhìn xa đã thấy em đẹp lắm rồi, ở cự li như này còn ngắm được đôi mắt màu hạt dẻ cùng với gò má trắng hồng cuốn hút đến lạ thường, tôi không biết người ngoài họ thấy em như nào nhưng trong mắt tôi em thật sự rất đẹp.

_______________________________________________

Xin chào mọi người, lời đầu tiên tớ muốn gửi đến các bạn là lời cảm ơn vì đã ủng hộ bộ truyện ' Bánh kem dâu tây ' này ạ. Lúc viết tớ nghĩ là mình chỉ đăng vui để làm kỉ niệm thôi nhưng không ngờ lại được sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn nhiều đến như vậy. Hằng ngày đọc bình luận của mấy bạn khiến tớ rất vui, đó cũng là một phần tiếp thêm động lực để tớ cố gắng viết truyện

Gần đây cũng có một vài người góp ý về văn phong của tớ, vì đây là bộ truyện đầu tay nên tớ chưa hề có một tí kinh nghiệm gì cả nhưng tớ sẽ chăm chỉ luyện tập thêm thật nhiều ạ TT

Rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian để ủng hộ, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Love u