Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 3: Lục Phong đứng chờ trước sân bay?




Tôi hiện tại đang ở trên máy bay rồi, bay qua một đất nước xa lạ và bắt đầu một hành trình mới. Tạm biệt, tình cảm đơn phương!.

Sau khi đến Trung Quốc học tập và làm việc hai năm, học đúng chuyên ngành của mình, con đường học tập của tôi giống như đã được trải hoa, bởi vì trước kia tôi theo đuôi Lục Phong, thật là cố gắng để học cùng trường đại học cùng anh ấy, học sai ngành dẫn đến con đường đại học của tôi luôn không thuận lợi.

Lục Phong giỏi công nghệ, tôi lại có thiên phú về mảng nhảy múa trong nghệ thuật hơn, sau khi theo học con đường nghệ thuật, tôi đã khiến không ít người kinh ngạc tới tròn mắt.

Họ thắc mắc rằng, tôi thật sự an phận theo con đường này sao?, thật sự không tranh không đoạt tài sản, không muốn kế thừa tập đoàn của ba ư? Tôi liền trôi trảy trả lời họ, đúng, tôi không tranh không đoạt, không ham muốn tài sản, tôi ghét kinh doanh, cũng ghét tính toán cho nên tất thảy tôi đều đẩy cho người anh soái ca ở nhà của tôi nha!

Quay trở lại với hiện thực, từ khi tôi qua Trung Quốc tới giờ vèo một cái đã hết bốn năm, tôi hiện tại đang là một giáo viên mầm non kiêm dạy múa, một tuần nữa tôi sẽ về nước rồi, nhưng có vẻ Lạc Lạc của tôi không chịu nổi nữa, hôm nay liền cùng ba mẹ tôi qua bên đây ăn trực nồi cơm của tôi a! tuy gia đình tôi không ưa Lục Phong nhưng đối với Khả Lạc lại đối xử còn hơn tôi một bậc, còn đã nhận nhau thành mẹ nuôi con nuôi từ lâu. Tôi hiện tại đang đứng ở sân bay, chờ đón gia đình “của” Lạc Lạc tới càn quét nồi cơm điện nhà tôi.

“A! Hạ Hạ, bọn mình ở đây!.”

“Tiểu hạ, ba mẹ ở đâyy.”

“Mọi người cũng không cần hét to như vậy, con cũng không có bị điếc nha.”

“Ai nha, đứa con bất hiếu, đi biền biệt bốn năm cũng chỉ cho bọn ta gặp con qua cái màn hình điện thoại, thật may có Lạc Lạc hay qua thăm con, nói con vẫn ổn, chứ không chắc người làm mẹ như ta đây sốt ruột tới chết mất.”

“Thật là! Không cho bọn ta tới thăm, cũng không có chút tin tức gì, ta thiếu chút nữa là đã phái trực thăng tới điều tra con, đúng là lớn rồi vẫn không hết lo được mà.” – ba ba chen vào.

Cũng không biết là ba mẹ học ai, vừa gặp đã liền cho tôi cùng những người ở sân bay này một lượt được quay lại Trung Học học môn giáo dục công dân, cũng may ông anh trai tôi cái mỏ vẫn còn chưa bị phế mất, đánh lạc hướng mẹ, nếu không, tại đây mẹ sẽ lại hối hận hồi xưa sao không đẻ quả trứng vịt lộn ra mà xem.

“Mẫu hậu đại nhân, mục tiêu của chúng ta hôm nay chính là cái nồi cơm điện nhà tiểu Hạ, không phải là con mắm khô này.”

“Đúng đúng, mau đi thôi mẹ nuôi, nếu không sẽ lại trễ giờ mất!.”

“Được được, chúng ta đi.”

Sau cái hôm náo loạn tại sân bay ngày ấy, ba mẹ tôi liền nằng nặc đòi ở chung tới tôi cho tới lúc trở về, tất nhiên, mục tiêu vẫn luôn là cái nồi cơm điện trong nhà.

Tới một tuần sau, là ngày hôm nay gia đình tôi cũng Khả Lạc quay lại quê hương sau bốn năm biền biệt và vài tiếng đi máy bay . Xin chào Việt Nam, Khiết Hạ tôi đã quay trở lại!!!.

Cũng không biết hôm nay tôi có xui xẻo dẫm phải bãi phân trâu hay không? Mà hôm nay lại…

Trời đang mưa sao? Hay là sắp có bão? Tại sao vừa về nước đã liền gặp tên Lục Phong kia đứng ở sân bay chờ chúng tôi!??