Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 2: Từ bỏ...




Chỉ còn một ngày nữa để ở nhà, trước khi tôi lên đường.

Tôi đã sắp xếp xong tất cả hành lí và những đồ dùng cần thiết. Còn đang tranh thủ thời gian nói nốt chuyện cùng Khả Lạc, Lạc Lạc là bạn thân nhất của tôi, cũng là em họ của Lục Phong, bởi vì mối quan hệ phức tạp này, Lục Phong luôn nghĩ tôi mang ý đồ với anh ấy mà tiếp cận Lạc Lạc cho nên càng ngày càng chán ghét sự xuất hiện của tôi.

Bây giờ tôi đã buông bỏ, thứ tôi luyến tiếc và không yên tâm nhất trước khi qua Trung Quốc chỉ duy có gia đình và Khả Lạc. Vì vậy, trong cuộc gọi điện thoại với cô ấy hôm nay tôi cũng không còn nhớ rõ mình đã nhắc nhở cô ấy bao nhiêu lần.

“Lạc Lạc, mình đi rồi nhất định không được khóc nhè nữa đó!.”

“Huhu, tiểu Hạ Hạ, thằng anh trai chết tiệt đó của mình hại cậu thảm quá đi mất? tra nam chết tiệt a! hay là cậu ở lại đi, mình đi gõ nát đầu hắn dùm cậu có được không?.”

Lạc Lạc vừa khóc nhè như cô bé mít ướt vừa đòi đi trả thù giúp tôi, nếu như không phải đang gọi điện với cô ấy, tôi đã cười tới sắp tắc thở rồi. Khả Lạc quá ngây thơ, tôi thật sự muốn đem cô ấy theo cùng nha! Đó là nếu tôi không sợ tên họ Lục kia đem thù mà trả đũa vào gia đình tôi!!.

“Aiya, Lạc Lạc, thật ra mình quyết định đi du học không phải vì tên tra nam chết tiệt đó của cậu, người ta là muốn làm trạng nguyên nha!, hắn cũng không có làm gì tớ, hắn chỉ là không có thích tớ thôi, ngoan, đừng làm gì tùy tiện.”

“Được, tớ ở bên đây làm gián điệp cho cậu! đảm bảo bốn năm sau cậu quay lại, hắn liền nguyên vẹn làm một cục tạ chờ cậu phát tiết!!.”

Sau khi nghe được câu này của cô ấy, tôi đa bị dọa cho một phen, tiểu Lạc Lạc của tôi làm sao có thể có dũng khí làm như vậy? tôi chỉ sợ câu này của cô ấy là thật, sẽ chỉ gây nguy hiểm cho Lạc Lạc.

“Ây ây, tiểu Lạc, tớ không cần khoa trương như vậy, cậu chỉ cần tránh xa anh trai Lục của cậu và đám bạn của hắn ra, tớ đã đội ơn cậu! nhớ kĩ nhất định tránh xa bọn họ ra, họ có thể sẽ có ý đồ xấu với cậu.”

“Được được, Hạ Hạ, đi lại bình an, dăm ba bữa lão nương sẽ đạp gió đạp mây hạ phàm tới thăm cậu!.”

“Được, chốt kèo nhé.”

Nói chuyện xong với Lạc Lạc, tôi nằm phơi nắng ở ban công ngắm chiều tà dần buông, qua tối nay, bốn năm sau tôi mới trở về. Ba mẹ tôi vẫn đang loay hoay dưới bếp làm tiệc chia tay cho tôi trong khi anh trai đang chất đống quà và thức ăn trước khi tôi lên đường, nghĩ lại càng làm tôi thấy cảm động, tôi vốn là một thiên kim tiểu thư, lại ngu ngốc đâm đầu vào tên tra nam chết tiệt đó mà bỏ bê gia đình mình.

“Ba mẹ, hai người đừng làm nữa, để con làm nốt cho.”

“Sắp xong rồi, sắp xong rồi, qua ngồi đi, mai đã đi rồi nhất định bảo trọng đó.”

“Vâng vâng, ma ma đại nhân, con gái người đã nghe người nói câu này mười nghìn lần rồi đó nha.”

Có lẽ nghe mẹ tôi vẫn chưa nhắc đủ, ba ba cũng thêm một cái miệng vào.

“Mẹ mày nói thiếu chứ không thừa đâu, qua đó mà bị bắt nạt nhớ kêu trực thăng về nhà ngay, có nhớ chưa? Trực thăng nhà mình chất đầy kho lắm rồi! không thì mang qua đó bán đồng nát bớt đi?.”

“Ba? Ai thèm trực thăng của ba chứ!! Hơn nữa, có ai bắt nạt được con sao, mọi người yên tâm đi mà, con gái hai người lớn rồi đó.”

“Phải, đã 20 tuổi rồi, đã lớn rồi!.”

Dường như họ sợ tôi lại nghĩ tới Lục Phong, cả tối cũng không biết họ tìm đâu ra lắm chủ đề như thế, đánh lạc hướng tôi cả buổi trời.