Chiều nắng tắt, quang cảnh xung quanh đìu hiu đến lạ. Tôi sợ nhất ngắm cảnh chiều tàn thế này. Nếu giờ đang ở quê nhà, có lẽ mẹ đang vo gạo nấu cơm, còn tôi thì ra sau vườn, lang thang ngắt ít rau muống bò quanh ven tường. Rồi mẹ sẽ hối thúc tôi đi tắm để vào ăn cơm tối. Ăn xong tôi sẽ phi sang chơi cờ với mấy đứa trong xóm. Cuộc sống của mẹ con tôi êm ả như vậy đó.
Chiều tối, tôi lên phòng cậu chủ để soạn quần áo cho cậu ấy tắm. Cũng may là tôi không phải lo vệ sinh thay đồ cho cậu ấy, không thì ngượng lắm. Tuy bị đau một chân, nhưng Hoàng Khôi cũng tự tắm rửa mọi thứ, không quá phụ thuộc vào người khác nhiều. Tôi vì vậy mà thong dong biết bao nhiêu.
Gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa ra, căn phòng hắt ra ánh đèn vàng nhàn nhạt. Tôi mơ hồ nhìn quanh thấy bóng dáng kia đang ngồi cô độc bên ban công. Tôi liếm môi, mở miệng hỏi:
— Tôi bật đèn lên nhé!
Hoàng Khôi đáp bằng giọng nói lạnh tanh:
— Tôi muốn đi tắm.
— Dạ, để tôi lấy đồ và chuẩn bị khăn ạ!
Chạy đến tủ lấy bộ đồ và khăn tắm mang vào phòng tắm treo lên, trong ấy có chiếc ghế để sẵn, kề bên bồn tắm trắng muốt. Được dì Tư hướng dẫn kỹ, tôi thuần thục mở nước rồi pha lượng nước đủ ấm ấm. Sau đó tôi quay ra:
— Nước đã chuẩn bị xong, cậu vào tắm đi.
Hoàng Khôi ra lệnh:
— Qua đây giúp tôi.
Nghe thế, tôi đơ đi vài giây. Không lẽ kêu mình tắm cho cậu ta ư? Ủa cái này đâu có trong thoả thuận làm việc đâu ta? Thấy tôi cứ thế mà đứng đực mặt ra nghĩ, cậu hai quát to, âm thanh vang khắp căn phòng khiến tôi trở nên run:
— Còn đứng đó?
Tôi chần chừ bước qua. Cậu ta kêu:
— Cởi áo cho tôi.
Tôi bật lại:
— Tôi nghe dì Tư nói cậu tự tắm được mà. Sao giờ …?
— Nói cởi ra thì cởi mau.
Tôi nuốt nước bọt, môi khô khốc, cứ chần chừ mãi. Bỗng Hoàng Khôi hét toáng lên:
— Nếu như không làm thì cút nhanh đi.
Tôi nghe thế liền nghĩ nên đi ngay, nhưng đôi chân lại bất động. Bóng mẹ già ở quê hiện ra khiến tôi bần thần. Không được, phải làm tiếp công việc này. Nghĩ vậy, tôi chậm rãi bước về phía Hoàng Khôi, đưa tay vươn tới để cởi bỏ từng nút áo trên người cậu ta ra. Vòm ngực rộng lớn dần dần lộ ra. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng đụng chạm hoặc nhìn người đàn ông nào cận kề thế này, lại trong dáng vẻ khó đỡ vậy. Nhất thời mắc cỡ quá tôi nhắm tít mắt lại nhưng rồi cảm nhận được mùi hương nam tính toát ra từ thân hình ấy. Ôi chà, mùi hương dễ chịu quá! Tiếng gắt gỏng truyền đến:
— Cô đang cởi áo hay vuố.t v.e tôi vậy?
Vội mở choàng mắt ra tôi đưa tay cởi nhanh nút áo, gương mặt xuất hiện những phiến hồng. Cuối cùng cũng đã xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, buông giọng:
— Tôi dìu cậu vào trong.
Hoàng Khôi chống tay đứng dậy, dựa vào tôi đi vào trong. Đến bên chiếc ghế, cậu ta ngồi xuống đặt nhẹ tay vào bồn tắm miệng gào lên như con thú bị thương:
— Cô pha nước gì lạnh ngắt thế này? Thiệt không hiểu là mẹ tôi tìm đâu ra cái người ẩu đả, vụng về như cô. Ăn tàn phá hại mà.
Máu điên nổi lên tôi đáp trả:
— Cậu một vừa hai phải thôi nha. Ban nãy tôi pha nước vừa rồi nhưng cậu lề mề quá nên nước nguội. Mà cũng có sao đâu, pha thêm chút nước nóng là được. Mắc gì cậu gào lên như mất của vậy? Còn chửi tôi ăn hại là sao? Bộ cậu không có được một lời nói cho tử tế à?
Hoàng Khôi gầm xé lên:
— Đâu ra cái thứ giúp việc mà chủ nói một câu là cãi lại mười câu hả? Cút cho rảnh mắt tôi.
Bực quá tôi lao nhanh ra khỏi phòng với tâm trạng bức bối. Cứ thế sao mình chịu đựng được chứ? Phát điên lên với cậu ta mất thôi.
Tối đó, bà Tuyết vào thăm cậu con trai. Mỉm cười dịu dàng bà hỏi con:
— Nay con có bé Minh bầu bạn rồi chắc không đơn độc nữa. Cần đi đâu làm gì con cứ nói con bé đưa đi nhé!
Nhắc tới chỗ ngứa tiết, Hoàng Khôi cáu:
— Con đang định nói với mẹ. Đuổi con nhỏ đó đi.
Bà Tuyết ngạc nhiên:
— Sao vậy? Đừng nói là con lại trở chứng nữa nhé?
Thở dài, cậu con trai đáp:
— Con cần một giúp việc nghe lời chứ không phải là lộng quyền hay là cãi lời chủ chem chẻm như vậy. Ở nhà với nó mà tức muốn sinh bệnh luôn.
Bà hiểu ra vấn đề, choàng tay sang ôm con mình mà an ủi:
— Con à, con thấy đó. Có biết bao nhiêu người đến đây phụ chăm sóc con nhưng ở không được nửa ngày. Chỉ mỗi con bé này là nó chịu được dù tuổi còn rất nhỏ. Cái nữa, bé nó thông minh, tốt tính, tuy hơi bộc trực một chút nhưng thật thà, lanh lợi. Nên con đừng có khắt khe quá.
— Nhưng con không thể chịu đựng được cô ta. Mẹ đuổi đi cho. Ngứa mắt lắm!
Bà Tuyết cười cười:
— Là con chịu đựng hay con bé phải chịu đựng con? Giờ mẹ nói nè, nếu cho cô bé nghỉ thì không ai đến phụ ba mẹ giúp đỡ cho con thì thế nào? Dì Tư cũng bận rộn đủ thứ việc trong nhà rồi. Con đừng làm ba mẹ thêm lo lắng nữa được không?
Hoàng Khôi lặng thinh không nói gì. Bà Tuyết lưu lại phòng con trai một chút rồi về phòng riêng.
Sáng sau, hành trình bị đày ải sắp bắt đầu. Xuống bếp, tôi lấy cafe bỏ vào phin chế nước sôi vào, từng giọt màu đen nhỏ xuống tí tách nhìn thật vui mắt. Nghe đâu Hoàng Khôi rất thích uống cà phê vào buổi sáng, nên tôi cũng pha một ly cho cậu ta. Hi vọng không bị chê bai thành ý này. Dì Tư cũng vừa nấu xong đồ ăn sáng, liền múc một tô bò kho bốc khói và đặt một ổ bánh mì vào khay đưa cho tôi:
— Con mang lên cho cậu hai nhé!
— Dạ.
Tôi bê bữa sáng mang vào phòng cậu chủ. Cậu ta đã thức tự bao giờ, căn phòng tối hù. Trong bóng tối đôi mắt cậu ta sáng rực lên như cú mèo. Tôi cất tiếng lên với giọng ôn nhu nhất:
— Chào cậu. Chúc cậu ngày mới vui vẻ nhé!
–Gặp cô xin lỗi, tôi thấy không vui nổi.
Đó, mới sáng ra mà cậu ta muốn châm ngòi thuốc súng rồi. Giả lơ, tôi đặt khay đồ ăn lên bàn rồi tiến ra cửa sổ kéo rèm ra, xong đi tới cửa ban công mở toang hết. Nắng mai và không khí trong trẻo buổi sáng ùa vào căn phòng. Khiến gian phòng như bừng sáng. Hoàng Khôi hét to:
— Ai cho cô quyền tự tung tự tác đó?
Tôi nhún vai, mặt tỉnh bơ mà trả lời:
— Chẳng ai cả, chỉ là tôi muốn cậu hít trọn bầu không khí buổi sáng, rất tốt cho sức khoẻ thôi. Cậu ăn sáng đi.
Hoàng Khôi ngồi thẳng dậy đi tập tễnh đến chiếc bàn, điềm nhiên ăn uống. Tôi lại nói tiếp:
— Tôi có nghe dì Tư kêu cậu rất thích uống cà phê sữa. Nay tôi có pha cho cậu đó. Để tôi mang lên.
Đi xuống dưới, tôi hỏi dì Tư:
— Bình thường khẩu vị cậu chủ thích uống như thế nào dì? Ngọt hay đắng ạ?
— Con cho nhiều sữa chút, cậu ấy thích uống ngọt, nhưng cũng không được nhiều sữa quá như bạc xỉu nhé!
— Dạ con nhớ rồi.
Tôi cẩn thận bỏ ít sữa vào ly khuấy đều tay xong cho vài viên đá bi trong trẻo vào rồi mang lên. Hi vọng ly cà phê này sẽ làm dịu đi tâm tính thất thường của cậu ta. Nhưng không như tôi nghĩ. Khi mang lên thì Hoàng Khôi ăn cũng vừa xong, tôi tiến tới đưa ly cà phê cho cậu ta mà lòng tràn đầy hi vọng.
— Cậu uống đi.
Chẳng nói gì, mặt lầm lì đón lấy ly cafe nhấp thử một ngụm. Tôi chăm chú nhìn theo. Bỗng gương mặt cậu ta biến đổi, từ bình thường sang nhăn nhó. Tôi biết sắp có biến rồi nhưng đứng yên chịu trận. Hoàng Khôi cầm ly cà phê ném xuống sàn nhà.
— Pha thế này sao?
Tôi có chút giật mình xong hỏi lại:
— Ngọt quá sao cậu?
Hoàng Khôi gầm gừ:
— Sao không nếm thử mà lại đi hỏi?
Tôi bực tức nói:
— Liều lượng ấy với tôi là hơi ngọt. Lần đầu pha thử làm sao tôi biết gu cậu thế nào? Không vừa ý thì có thể nói tôi điều chỉnh được mà. Hà cớ gì ném nó? Thiệt là quá đáng mà. Đã không làm được gì mà còn hay phá đồ mà.
— Cô….
Nói xong, tôi lau dọn sàn nhà sạch sẽ rồi thì thất thểu bước ra. Cậu ta như hung thần, tôi không có hứng đi vào phòng, cứ ngồi bên ngoài cửa đợi lệnh. Ngồi chống cằm suy nghĩ mà thấy chán cho bản thân. Đã học dốt lại còn vô tích sự. Nghề ngỗng không có giờ phải đi làm giúp việc mà cũng không nên hồn, bị cậu ta mắng mỏ là đúng. Ngẫm sự đời mà ngao ngán.
Đến trưa, tôi lại mang cơm vào. Cậu ta ra lệnh:
— Gỡ xương cá cho tôi.
Cậu ta đâu có bị đau tay mà sao sai tôi vô cớ, phải chăng định hành hạ tôi cho bõ ghét thôi mà. Chẳng nói gì, tôi cũng đứng gỡ xương cá thu ra, chăm chú đến tỉ mỉ. Vậy mà khi cậu ta ăn miếng cá vào lại hất tung lên:
— Tính làm cho tôi chết hóc vì xương à?
Đĩa cá tung toé. Lúc này nước mắt tôi lưng tròng, sẵn vừa buồn chán bản thân rồi thêm tủi phận hèn. Bất giác đôi lông mi như cánh bướm của tôi chớp chớp vài cái, cất giọng điệu ủ rũ đến đáng thương tôi nghẹn ngào:
— Tôi làm gì mà cậu ác đến như vậy? Tôi dẫu sao cũng là phận liễu yếu đào tơ mà, nam nhi như cậu cớ sao kinh khủng như vậy chứ? Thật không thể chịu nổi. Hix hix.
Dọn xong rồi đi xuống phòng riêng, tôi nằm bẹp xuống giường nhìn bàn tay mà khóc thút thít. Phải, nhà tôi nghèo thật nhưng mẹ chưa từng đánh tôi một roi. Há cớ gì một người dưng thôi chỉ trong hơn một ngày làm tôi tổn thương hết lần này sang lần khác chứ? Liếc nhìn căn phòng, tôi nghĩ nên rời đi và về quê nơi mẹ già đang mong nhớ, có lẽ vậy sẽ tốt hơn. Sẽ chẳng bị cậu ta chửi rủa hành hạ như thế này. Mẹ con có cháo ăn cháo, có rau ăn rau thế mà lại vui. Chẳng hơn sống ở nơi xa lạ thế này bị người ta hắt hủi, chà đạp hết ông anh đến ông em. Mỏi mệt quá!
Bỗng tiếng gọi của dì Tư bên ngoài vọng vào:
— Minh ơi, con có trong đó không?
Hoảng hốt tôi lau vội những dòng nước mắt rồi chạy ra mở cửa:
— Con đây.
— Sao con không xuống ăn cơm? Ông bà chủ đang hỏi con đó.
Tôi vội khoả lấp:
— À con vừa vô phòng lấy chút đồ. Con xuống ngay đây.
— Con xuống nhanh nha!
— Dạ.
Tôi khép cửa phòng lại, bước xuống phòng ăn.