Nhè nhẹ đẩy cửa phòng ra, tấm rèm cửa lại hạ xuống từ bao giờ. Căn phòng lại tối mờ như cố hữu. Tầm nhìn không rõ ràng, tôi lại lò dò bước đi, men theo sát bờ tường và đặt khay cơm lên bàn. Rồi bước ra cửa vén màn lên, gấp gọn chăn lại xong tôi cất giọng:
— Tôi dìu cậu qua bàn ăn cơm nhé!
Hoàng Khôi không nói gì, cứ chăm chú nhìn tôi như sinh vật lạ. Liếc thấy bên cạnh giường có chiếc xe lăn và một chiếc nạng, tôi đi tới lấy chiếc nạng đưa cho cậu ta rồi nói:
— Cậu không muốn tôi dìu thì có thể dùng nạng. Nhớ ăn cơm ngay cho nóng. Tôi xuống dưới đây.
Lúc này mới thấy cậu hai phản ứng:
— Dìu tôi.
Tôi hiểu ý tới sát bên dìu cậu qua bàn. Khoảng cách không quá xa, tôi lại con nhà nông chính hiệu, dáng vóc to khoẻ nên dìu thân hình cao lớn của cậu ấy cũng không vật vã lắm! Hoàng Khôi cũng chỉ bị một chân nên nương vào chân kia cũng đỡ một phần lực. Tôi để chiếc khăn sạch kế bên rồi xin phép xuống dưới, nhưng cậu hai lại kêu:
— Bưng chén canh cho tôi.
Vừa cầm chén canh vẫn còn nóng hổi lên đưa cho cậu ấy thì bị cái vung tay mạnh kia làm cho đổ hết ra bên ngoài, có vài giọt canh bắn vào tay tôi, cảm nhận đước cái nóng rát bên trên làn da. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi thu dọn lau chùi nền gạch xong rời đi.
Xuống nhà, ông bà chủ đang ngồi bên mâm cơm có ý như đang đợi tôi xuống ăn cùng. Thấy tôi, họ vội tươi cười hỏi han. Bà Tuyết lên tiếng trước:
— Sáng giờ Hoàng Khôi có bắt bẻ con không?
Khẽ liếm môi một cái, tôi đáp:
— Dạ không ạ!
Ông Sang thì vào ngay vấn đề luôn:.
— Nó có gì quá quắt con cứ nói, hai bác sẽ chấn chỉnh nó. Thời gian này sẽ vất vả cho con rồi. Con cố giúp hai bác nhé!
— Dạ.
— Cả nhà dùng bữa đi.
Bữa ăn ấy, bà Tuyết gắp đồ ăn cho tôi liên tục, ân cần dặn:
— Con ăn nhiều vô nhe con!
Tôi nhìn chén cơm ú ụ chất đầy thịt cá mà nói bông lơn rằng:
— Úi, bác gắp nhiều thịt cá cho con thế này thì vài tháng nữa mẹ con không nhận ra con gái mình đâu.
Bà Tuyết ngơ ngác, dường như không hiểu câu nói đùa ấy. Tôi thấy vậy liền nói:
— Ý là con mập ú ra đó. Giờ con đã 58 ký lô rồi này. Ai cũng quở con mập hết à.
Cả nhà bụm miệng cười, còn ai kia chèn ngang:
— Cô mập rồi mập thêm nữa có sao. Mà mẹ cô đặt tên Minh cũng có lý do đó chứ.
Mặt tôi đỏ ửng lên vì tức. Ông Sang lườm sang cậu quý tử nạt ngang:
— Không được chọc em.
Cậu ta vậy mà chưa chịu yên, cứ vừa ăn vừa nháy nháy mắt với tôi và cười như dở hơi. Tôi hiểu câu nói đầy ẩn ý của cậu ta chứ. Ý là kêu tôi tên Minh hợp với Mập đây mà. Tôi liếc cậu ta một cái sắc lẹm. Ngộ thiệt. Người anh thì hay đập ném chửi r.ủa. Còn ông em thì cà tững hay đùa giỡn, không có chút chững chạc nào. Nhưng phải công nhận rằng anh em nhà họ đẹp trai thật, dáng vẻ hiên ngang, khí chất bừng bừng. Ai lỡ gặp sẽ không cưỡng được ánh nhìn mà chăm chú dõi theo.
Bà Tuyết ôn nhu nói:
— Tuổi này đang sức ăn con đừng có kiêng ăn quá kẻo tụt huyết áp thì mệt đó con. Chứ bác thấy con như vậy lại xinh, người đầy đặn khoẻ mạnh mà. Chứ gầy tong gầy teo, gầy trơ xương ra như mấy cô gái trên tivi thì không đẹp đâu, nhìn thiếu sức sống lắm!
Hoàng Đăng cười chế nhạo:
— Mẹ nói vậy khác nào cổ súy cho mập ú, mà chê bai mấy cô nàng có thân hình đồng hồ cát. Chịu mẹ luôn.
Bà Tuyết từ tốn:
— Con thì biết cái gì. Thôi lo ăn đi cậu.
Bữa ăn rồi cũng kết thúc, dì Tư rửa dọn chén bát nồi niêu. Mọi người đi nghỉ trưa. Còn tôi thì đi nhanh lên lầu xem tình hình cậu chủ thế nào.
Lên phòng đã thấy Hoàng Khôi dùng bữa xong, hai mắt đang hướng về tivi xem thời sự. Khay cơm đã đặt ngay ngắn trên bàn. Dù đang trong bộ dạng như vậy nhưng căn phòng rất ngăn nắp, bài trí khoa học. Thường thì theo tôi biết, những người gặp cú sốc như vậy họ không còn thiết tha bất cứ thứ gì, kể cả bản thân. Nhưng Hoàng Khôi ngoài tâm lý thay đổi, hay cáu gắt, ăn ít đi nhưng không có nghĩa là cậu ấy đi ngược lại con người trước kia của mình. Vẫn gọn gàng, chỉnh chu, không bệ rạc như tôi nghĩ. Chính điều này làm tôi đánh giá cao về con người cậu.
Tôi bước tới định bê khay đi thì Hoàng Khôi gọi lại:
— Rót cho tôi ly nước ấm.
Tôi liền dừng lại pha một ly nước ấm đưa cho cậu ta:
— Nước của cậu đây.
Giọng nói của tôi rất nhẹ, nhẹ đến nỗi như sợ làm phiền cậu ta. Nhận lấy ly nước tôi đưa, anh ta nheo nheo mắt hỏi tôi:
— Cô tên gì?
— Gọi tôi là Minh.
Bỗng anh ta lướt đôi mắt qua mu bàn tay tôi có đang đo đỏ vì phỏng nước canh lúc nãy. Đôi mắt ẩn chứa nhiều tia phức tạp, chỉ thoáng qua vài giây xong Hoàng Khôi bảo:
— Rót lại ly khác.
Tôi chưng hửng cầm lại ly nước, nhìn vào và tay miết nhẹ bên ngoài thành ly vẫn cảm nhận độ ấm vừa phải nên khẽ khàng hỏi lại:
— Nước vừa đủ ấm mà cậu?
Hoàng Khôi rít giọng qua kẽ răng:
— Cô tính làm phỏng lưỡi tôi?
Thật là khó ưa mà. Tôi lại pha thêm ít nước nguội để lượng ấm đạt như Hoàng Khôi yêu cầu, rồi đưa ly nước cho cậu ta. Uống xong cậu đưa ly cho tôi sau đó ngồi tựa vào thành giường. Tôi cũng cầm khay cơm lui xuống dưới. Nhưng Hoàng Khôi dường như muốn làm khó tôi nên gọi:
— Đứng lại đó.
Tôi ngừng đi, xoay người lại:
— Cậu cần gì à?
Giọng nói lạnh lẽo như âm ty truyền tới:
— Bóp chân cho tôi.
— Dạ.
Tôi đặt tạm khay lên bàn, xong ngồi bên mép giường, đưa hai tay bóp bóp hai cẳng chân cho cậu ta, đầu óc thì miên man trong vô định. Tiếng quát khàn đục của Hoàng Khôi vang lên tôi giật mình:
— Cô gãi ngứa cho tôi hả? Mạnh lên.
Ôi, đàn bà dù to khoẻ mấy sức sao bằng đàn ông, tôi dù sức có khoẻ cũng bóp cho có lệ, kỹ thuật cũng không. Nên các cụ mới có câu Yếu trâu còn hơn khoẻ bò mà. Tôi cố hết sức bóp mạnh tay lên, nhưng nào giờ có biết mát xa cho ai đâu, nên càng làm càng khiến cậu hai ta không thuận mắt, ngứa tiết hơn:
— Vô dụng như cô mà sao ba mẹ tôi tuyển vào chứ? Mau cút cho tôi.
Tôi cố hít một luồng khí dài rồi mau chóng đứng dậy đi ra. Một người đàn ông mà tính cách bất ổn như quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ và cô sẽ tan xá.c với cậu ta mất thôi. Lủi nhanh là thượng sách.
Lê chân xuống dưới phòng bếp, dì Tư cũng rửa dọn sắp xong. Tôi liền hỏi:
— Dì để con phụ một tay.
Hua hua tay ra, dì kêu:
— Thôi, để dì làm. Sắp xong rồi. Con lên nghỉ đi.
Về phòng, tôi thả người rơi tự do xuống giường. Chăn ấm, nệm êm, điều hoà, máy nóng lạnh đủ cả không thiếu bất kỳ thứ gì, mà sao tôi thấy lòng mình trống trải thế này. Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ những cánh đồng xanh ngát dập dìu cánh chim bay. Nhớ những buổi chiều lộng gió cùng đám bạn rong ruổi thả diều. Thế mà giờ mọi thứ đã xa rồi. Rồi tôi cũng chập chờn đi vào giấc ngủ. Một giấc mộng xuất hiện. Tôi và mẹ đang cùng nhau quây quần bên mâm cơm. Bữa cơm tuy rất đơn giản nhưng ấm cúng vô cùng, có đĩa nộm dọc mùng và ít con cá nục bé xíu kho mặn nhưng rất hợp nhãn vị của tôi. Mẹ xới cho tôi chén cơm, tôi lại gắp cá cho vào chén mẹ. Cả hai cùng hí hửng vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Nhìn vô ai cũng thắc mắc là tại sao mẹ ngọng ngịu nói liên thanh mà tôi vẫn có thể hiểu và đối đáp trôi chảy? Vâng, vì bà là mẹ của tôi mà. Không những thế mà mọi biểu cảm của bà tôi đều rõ ý hết. Giấc mơ đẹp quá sống động như cảnh đời thực vậy.
Chuông báo thức reo, hai giờ chiều rồi. Tôi tỉnh dậy, đi xuống bếp cầm đĩa trái cây dì Tư gọt để mang lên cho Hoàng Khôi. Đặt đĩa lên bàn tôi cất tiếng:
— Cậu ăn trái cây nhé! Tôi để ở đây.
Hoàng Khôi ra lệnh:
— Mang tới đây.
Vậy là tôi cầm cái đĩa và hộp khăn lại giường cho cậu ta. Đứng nhìn Hoàng Khôi nhàn nhã ăn, tôi len lén nhìn gương mặt ấy. Một khuôn mặt tuấn tú, cực kỳ đẹp trai đường cong trên gương mặt như được điêu khắc, mọi hành động đêu lộ ra phong thái lạnh bạc với vẻ cao quý trời sinh. Dáng vóc thì to lớn. Vậy mà bỗng nhiên bị tai nạn ập tới, chân đang khoẻ mạnh giờ phải chống nạng thế kia bảo sao không sốc. Nếu là tôi có chắc gượng dậy nổi hay là quyê.n sinh đi cho quên kiếp người? Nên nhiều khi bị cậu ta cáu gắt, quát nạt, thậm chí là chèn ép thì tôi cũng không để bụng.
Hoàng Khôi bất chợt nhìn lên bắt gặp hành động nhìn trộm của tôi liền quắc mắt:
— Nhìn gì?
Mỉm cười, tôi đáp:
— À tôi đang nghĩ sẽ đưa cậu đi dạo dưới vườn.
Hoàng Khôi nhìn tôi trừng trừng:
— Cô dám?
Tôi nhún vai đáp:
— Nhốt mình nhiều ngày trong căn phòng này bộ cậu không thấy ngột ngạt và nhàm chán ư?
Trừng mắt nhìn về phía tôi giọng Hoàng Khôi vang lên đanh thép:
— Tôi ra sao cũng không cần tới lượt cô quản. Cút đi.
Tôi cũng bốp chát lại:
— Trong đầu cậu luôn có mỗi hai từ Cút đi sao? Tôi không nghĩ hai từ ấy luôn thốt ra từ một người cao quý như cậu đó?
— Muốn chết hả?
Hoàng Khôi gầm lên và không quên ném chiếc gối về phía tôi. Thấy vậy tôi le lưỡi chạy nhanh đi ra ngoài. Tại sao mình lại có lá gan đó, dám chọc tức cậu ta. Mà ông bà chủ biết chuyện này liệu có bực tôi không? Vốn dĩ họ mướn tôi vào để làm bầu bạn với con trai họ, mà tôi lại suốt ngày đi trêu điên con trai họ thế này. Ôi cũng lắm thì nghỉ việc. Chứ không lẽ tôi thì thoả hiệp với con người trái tính trái nết kia? Không bao giờ nha!