Nàng Dâu Cá Koi

Chương 24: Sóng gió ngầm nhà họ Hạ




Hạ Trúc Linh cứ khóc mãi cho đến khi mệt thì nằm gục xuống bên cạnh mép giường của Triệu Dịch Quân mà ngủ thiếp đi. Bàn tay của cô vẫn còn đang đan chặt vào bàn tay to lớn của anh.

Chỉ là cô không ngờ tới, lúc cô lặng lẽ nằm im bên cạnh anh thì mí mắt của người đàn ông đã dần mở mắt tỉnh dậy. Ngón tay dài rộng của anh siết chặt bàn tay của cô lại.



Tại nhà họ Hạ.

Hạ Tưởng đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng. Dạo gần đây nhà ông ta như bị sao quả tạ chiếu vào thì phải.

Từ chuyện vợ ông ta đột nhiên hụt chân ngã cầu thang bị ngã chân rồi đến chuyện ở công ty cũng liên tiếp sai sót. Một vị khách trong quán lẩu của Hạ thị đang dùng bữa thì bị ngộ độc thực phẩm.

Chuyện này đáng lẽ ra có thể giải quyết một cách êm xuôi nếu xin lỗi và đền bù thỏa đáng cho người bị hại. Hạ Tưởng biết chuyện thì cũng xem nhẹ chuyện này, nhà hàng nào mà chẳng có đôi lần xảy ra những tình huống tương tự.

Ông ta chỉ ra lệnh cho cấp dưới xem xét mà xử lý, đồng thời yêu cầu tìm ra nguyên nhân dẫn đến vụ ngộ độc. Sau đó thì báo cáo cho ông ta để trực tiếp sa thải kẻ đó là được.

Nhưng ông ta không ngờ tới, quản lý nhà hàng đã tự ý cắt xén nguyên liệu nên đã giấu diếm ông ta. Chẳng những dàn xếp không thỏa đáng mà mà còn chọc tức nạn nhân đến độ ông ta làm ầm lên trên báo.

Nạn nhân vẫn còn chưa hả giận, liền trực tiếp báo cáo lên cơ quan quản lý thực phẩm rằng nhà hàng Hạ Tưởng vi phạm quy định về đảm bảo vệ sinh.

Chuyện đã không còn đường cứu vãn, Hạ Tưởng phải đích thân ra mặt bồi thường. Cuối cùng thì cũng làm nạn nhân nguôi giận rút lại đơn kiện. Bên phía cục quản lý, ông ta cũng đã tốn một số tiền lớn để có thể cho qua chuyện này.

Không những thế, còn phải chi tiền để bịt miệng truyền thông. Xong xuôi mọi chuyện, Hạ Tưởng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm để về tính sổ với tay quản lý thì đã có chuyện khác ập đến.

Một chuỗi cửa hàng lẩu nổi tiếng có nguồn vốn lớn từ nước ngoài chính thức đặt một chân vào trong nước. Bọn họ có nguồn vốn lớn, có kinh nghiệm kinh doanh, lại có sẵn danh tiếng, chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm lĩnh được một lượng lớn thị phần.

Khách hàng quen thuộc của Hạ thị cũng bị chuỗi cửa hàng đó thu hút. Khách hàng mới thì do cách xử lý truyền thông ngu ngốc của Hạ thị vừa qua làm cho mất niềm tin.



Mắt thấy chỉ trong vòng vỏn vẹn có hơn một tháng, mà doanh thu của Hạ thị đã sụt giảm hơn một nửa. Hạ thị chính thức lâm vào khủng hoảng.

Đến lúc này Hạ Tưởng có hối hận cũng đã muộn. Ông ta không thể ngờ rằng chỉ là một việc cỏn con lại có thể dẫn đến hậu quả to lớn đến mức này.

Phương Nhược tập tễnh bước vào văn phòng của Hạ Tưởng. Bà ta nghe nói gần đây có con hồ ly tinh nhân cơ hội bà ta bị thương mà leo lên giường Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng đang bực bội thì thấy Phương Nhược đến. Ông ta cau mày hỏi.

“Sao mình lại đến đây.”

Chân bà ta còn chưa khỏi, cũng chẳng giúp ích được gì cho ông ta. Đến đây chỉ tổ làm vướng tay vướng chân. Đột nhiên Hạ Tưởng nhớ đến người vợ cũ.

Nếu lúc này là có người đàn bà mạnh mẽ đó bên cạnh thì có thể ông ta đã chẳng phải tự mình trải qua những vấn đề tồi tệ này.

Phương Nhược thấy ông ta khó chịu, bà ta dịu dàng đặt hộp thức ăn lên trên bàn.

“Em mang đồ ăn trưa đến cho mình. Em biết dạo này mình bận việc, em lại không có tài cán gì có thể giúp đỡ được nên chỉ đành làm ít đồ bổ cho mình dưỡng sức.”

Hạ Tưởng thấy bà ta như vậy thì cũng không làm khó. Dù sao Phương Nhược cũng là mối tình đầu mà ông ta luôn tâm niệm muốn cưới về làm vợ.

“Được rồi. Đặt xuống đây đi.”

“Lần sau không cần tự mình đi đến đây làm gì cho vất vả. Cứ nghỉ ngơi cho vết thương lành hẳn đi đã.”

Phương Nhược vừa sắp xếp bộ đồ ăn ra bàn vừa hỏi ông ta.



“Tối nay mình muốn ăn gì để em về chuẩn bị.”

Hạ Tưởng khựng lại ngừng đũa, có chút lảng tránh câu hỏi của bà ta.

“Hôm nay anh có tiệc xã giao với mấy vị tổng giám đốc bên ngân hàng, không cần chuẩn bị cơm tối. Nếu say quá thì anh sẽ nghỉ lại ở khách sạn, em cứ ngủ trước đi.”

“Vâng, em biết rồi.”

Chuông cảnh báo trong lòng Phương Nhược vang lên, bà ta biết rõ tính Hạ Tưởng, chắc chắn là ông ta đang nói dối bà.

Nhưng bên ngoài Phương Nhược vẫn tỏ ra quan tâm ông ta, khôn khéo nói.

“Vậy thì anh phải nhớ uống ít thôi, giữ gìn sức khỏe. Bác sĩ nói gan của anh có chút vấn đề.”

“Được rồi.”

Hạ Tưởng thấy bà ta biết điều không hỏi gì thêm thì rất hài lòng. Không hiểu tại sao gần đây ông thấy không còn hứng thú với Phương Nhược.

Có thể là do bà ta đã già rồi, không còn xinh đẹp như xưa. Ông ta đã là người có địa vị, có thằng đàn ông nào là không thèm khát một cơ thể trẻ trung căng tràn sức sống cơ chứ.

Cũng có thể là do bà ta không thể sinh cho ông ta một đứa con trai để nối dõi tông đường. Ông ta cưới bà ta mười năm trời, cung phụng bà ta như bồ tát sống mà một đứa con bà ta cũng không đẻ được.

Khi xưa tình cảm mặn nồng thì ông ta thấy có con hay không cũng không quan trọng. Đến bây giờ ông ta đã ngoài năm mươi, tất nhiên là mong muốn có đứa con trai để thừa kế hương hỏa. Không lẽ cơ ngơi của ông ta phải giao vào tay đứa con gái hỗn láo kia hay sao.

Người tình trẻ trung của ông ta, mới nhìn là biết có vóc dáng sinh được con trai. Cũng rất biết cách lấy lòng ông ta. Ở bên người tình trẻ trung xinh đẹp, ông ta cũng thấy như mình được trẻ lại.

Chỉ là nếu Phương Nhược an phận thủ thường, chức vị phu nhân nhà họ Hạ này vẫn là của bà ta.