Nàng Dâu Cá Koi

Chương 23: Điều tra




Chuyện này Hạ Trúc Linh giấu kín, cô không nói cho Triệu phu nhân biết. Tâm trạng của bà bây giờ mới có chút khá hơn, cô không muốn làm cho bà lo lắng. Cô chỉ nói rằng xe của cô bị hỏng, nên cần phải để lại cửa hàng sửa chữa vài ngày.

Cô đang tự tìm cách điều tra. Nhưng vấn đề là tự mình cô điều tra, thì cô lại chẳng có năng lực ấy.

Vậy người tốt nhất lúc này có thể làm được đó chính là…

Hạ Trúc Linh lấy điện thoại, tìm số điện thoại còn chưa liên lạc lần nào, nhấn gọi. Chuông reo hai hồi rồi nhanh chóng được nhấc máy.

Đầu dây bên kia lên tiếng dò hỏi.

“Chị dâu. Chị có chuyện gì sao?”

Triệu Dịch Thần vừa tan họp thì có điện thoại gọi đến. Anh ta ngạc nhiên khi người gọi đến là chị dâu vừa mới vào cửa.

Anh ta đã đọc lý lịch chi tiết của Hạ Trúc Linh, thấy từ trước đến nay là một người trong sạch, còn là học trò cũ của bác Tạ thì cũng tạm yên tâm.


Chỉ là từ ngày gả vào nhà anh, người chị dâu này chưa từng nói chuyện riêng với anh bao giờ. Cũng rất biết ý tứ giữ khoảng cách giữa chị dâu và em trai chồng.

Hạ Trúc Linh nghe thấy Triệu Dịch Thần bắt máy thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu em chồng này có hơi đa nghi, cô sợ là cậu ta còn không muốn bắt máy.



“Xin chào. Tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp. Không biết có được không?”

“Chị cứ nói đi.”

Triệu Dịch Thần không lập tức đáp ứng, phải nghe xem chị dâu này muốn cái gì từ chỗ cậu.

“Chiều nay xe tôi xảy ra vấn đề, nếu tôi lái xe thì sẽ xảy ra tai nạn. Tôi nghi ngờ là có người động tay động chân trên đó. Tôi muốn cậu điều tra chuyện này thử xem có đúng không.”

Sắc mặt Triệu Dịch Thần trở nên nghiêm trọng. Anh ta liền hiểu ra ngụ ý của Hạ Trúc Linh. Có người muốn trừ khử chị dâu. Nghĩa là chuyện trong nhà đã bị lộ ra ngoài.

Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Cũng là cơ hội để cậu ta có thể lôi hung thủ sau màn ra ngoài ánh sáng.

“Được, chị yên tâm. Tôi sẽ cho người điều tra.”

Triệu Dịch Thần còn nói thêm.

“Tạm thời chị đi đừng tự lái xe. Tôi sẽ bảo quản gia sắp xếp cho chị một chiếc xe và tài xế riêng.”

Hạ Trúc Linh cũng không khách khí, nhanh chóng đồng ý.

“Được. Cảm ơn cậu.”

“Không có gì. Chị cần gì thì cứ nói cho quản gia biết hoặc trực tiếp gọi điện cho tôi.”

Dù sao chị dâu cũng đã vào cửa nhà họ Triệu. Anh cả cũng đang từ từ hồi phục, ở góc độ khách quan thì nhà họ Triệu đúng là chịu ơn cứu mạng của chị dâu.

Đối với ân nhân, Triệu Dịch Thần chắc chắn sẽ phải đảm bảo an toàn cho người ta. Ít nhất là anh sẽ chịu trách nhiệm này cho đến khi anh cả hoàn toàn khỏe lại.

Hạ Trúc Linh cầm tay của Triệu Dịch Quân. Dạo này sắc mặt của anh có vẻ có khí sắc hơn hẳn. Bờ môi tái nhợt cũng đã dần lấy lại sắc hồng hào.



Tuy anh vẫn chưa tỉnh lại nhưng cô có linh cảm, ngày anh tỉnh lại chắc sẽ chẳng còn xa nữa.

Cô nhỏ giọng kể lại chuyện hôm nay với anh. Từ trước đến nay cô chưa từ phải đối mặt với tình huống có kẻ muốn mạng của cô nên cũng có chút sợ hãi.

Không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt của Triệu phu nhân hay Triệu Dịch Thần nên cô đành nói với người không nghe thấy là Triệu Dịch Quân.

Cô áp bàn tay to lớn của anh vào mặt mình. Giờ Triệu Dịch Quân đã gầy hơn trước rất nhiều, chỉ là bàn tay to lớn không thay đổi.

Hạ Trúc Linh nghiêng đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuôi vào lòng bàn tay Triệu Dịch Quân. Cô sợ chứ, là người thì ai lại không sợ hãi cái chết cơ chứ.

“Bao giờ anh mới tỉnh lại vậy? Tôi sợ lắm.”

“Anh mau tỉnh lại đi nha.”

“Cứ nghĩ đến chuyện ở trong bóng tối có đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mình là tôi lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng.”

“Tôi mới có hai mươi tư tuổi thôi. Tôi còn chưa có mối tình đầu, còn chưa kịp yêu ai, tôi không muốn có kẻ hại mình đâu.”

“Tôi cũng không muốn mang danh quả phụ đâu.”

Hạ Trúc Linh sụt sịt cái mũi, chóp mũi của cô đã đỏ ửng, đôi mắt ngập nước nhìn đến là đáng thương.

“Cùng lắm thì sau này ly hôn thì chỉ mang danh là phụ nữ đã có một đời chồng mà thôi. Vẫn dễ nghe hơn là khắc phu.”

“Nên là anh phải mau tỉnh dậy đi. Chỉ cần anh tỉnh dậy, những kẻ đó sẽ không dám làm liều.”

“Anh là quân nhân mà, anh có thể bảo vệ được đất nước bảo vệ được người dân thì phải bảo vệ được gia đình chứ.”

Triệu Dịch Quân nghe những lời cô nói mà đau xót trong lòng. Giọt nước mắt ấm nóng của cô chạm vào da thịt anh, nếu anh có thể cử động được thì anh muốn ôm chặt cô vào lòng. Thay cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.

Anh không muốn để cô phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào dù là nhỏ nhất.