Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 89




Hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau.

Môi răng Trì Noãn ngập tràn hương rượu, hương vị trái cây này khiến nụ hôn của cô trở nên đặc biệt ngọt ngào, dư vị ngọt ngào chạm vào trái tim, Cố Ninh Tư bất giác mở to mắt. Nàng ôm lấy eo Trì Noãn, làm môi hai người khẽ tách ra.

Như một chú mèo đang làm nũng, Trì Noãn tìm được vị trí của mình trong lòng Cố Ninh Tư, tiếp tục quấn lấy đôi môi đỏ mê người của nàng.

Chỉ lướt qua thôi là không đủ, đầu lưỡi quét vào kẽ hở giữa môi, Cố Ninh Tư hé miệng, vị ngọt nồng nàn của hoa quả phút chốc chiếm lĩnh mọi vị quan của nàng.

---- Chẳng trách chưa bao giờ tìm được loại rượu trong ký ức kia, thứ mà tâm trí nàng nhớ được căn bản không phải vị rượu, mà là vị ngọt của Trì Noãn, là sự động lòng của bản thân trong cơn say.

Nàng đã từng.. Yêu người trước mặt rất nhiều.

Cố Ninh Tư lại lần nữa kéo ra khoảng cách giữa hai người, nàng tựa vào trán Trì Noãn, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi: "Còn như vậy nữa, cậu sẽ không đi được đâu."

Lời thì thầm ám chỉ lướt qua đầu quả tim, Trì Noãn đỏ mặt tháo kính của Cố Ninh Tư xuống.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Trì Noãn, nhìn sắc đỏ trên mặt cô, dần dần lan ra như một bức tranh màu nước. Hàng mi vẫn còn ẩm ướt, toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài đều đỏ bừng, không biết là vì rượu, hay là vì xấu hổ.

Cố Ninh Tư ghé sát vào tai Trì Noãn, đầu ngón tay đặt vào cổ áo Trì Noãn, rồi chậm rãi di chuyển đến cúc áo đầu tiên trên đồ ngủ của cô. Ngón tay vẫn đặt ở đó, khi chiếc cúc sắp được mở ra, nàng khẽ ngậm lấy vành tai Trì Noãn, thấp giọng nói: "Cậu có ý này sao?"

...

Cố Ninh Tư nghi hoặc nhướng mày, còn Trì Noãn lại vì câu nói này mà khóe mắt ươn ướt. Cô chạm vào ngón tay Cố Ninh Tư, cùng nàng mở chiếc cúc áo kia ra.

...

Trong phòng tắt đèn, Trì Noãn cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn có tiếng than nhẹ bật ra, âm thầm tiến vào tai Cố Ninh Tư.

Cả bàn tay Cố Ninh Tư đều ẩm ướt, nàng cúi đầu, dịu dàng hôn Trì Noãn, phong ấn mọi thanh âm của cô vào trong miệng mình.

Không cần bao nhiêu kỹ xảo, dù chỉ cho là thăm dò theo bản năng, cơ thể mẫn cảm của Trì Noãn cũng sẽ rất nhanh được thỏa mãn.

Ánh trăng chiếu sáng tầng mồ hôi mỏng trên trán cô, Trì Noãn nhẹ thở dốc, xoay người nằm lên trên Cố Ninh Tư.

Mái tóc bồng bềnh lướt qua khóe mắt Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra, Trì Noãn đang vén tóc sang một bên.

Cố Ninh Tư bình tĩnh nhìn cô.

Trì Noãn nâng mặt Cố Ninh Tư lên, bắt đầu từ trán, như nâng niu châu báu, từng chút một hôn nàng.

Hai thân thể mềm mại dán sát vào nhau, người yêu nhau chiếm hữu nhau, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Cố Ninh Tư khẽ gọi: "... Trì Noãn."

Nàng mang theo giọng mũi khàn khàn, Trì Noãn ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh trăng thấy rõ khóe mắt Cố Ninh Tư đã xuất hiện nước mắt từ bao giờ.

Động tác ở tay không khỏi dừng lại, Trì Noãn đau lòng nói: "Mình làm đau cậu sao?"

Cố Ninh Tư lắc đầu, lại thấp giọng gọi: "Trì Noãn."

Trì Noãn tạm dừng tiết tấu, hôn lên nước mắt của nàng: "Ơi?"

Cố Ninh Tư: "Trì Noãn."

Trì Noãn lại hôn lên môi nàng: "Ừm."

Đêm đó, hai người đòi hỏi nhau không biết mệt mỏi, cho đến tận bình minh.

Tinh thần thoải mái cùng thể xác mệt mỏi, Trì Noãn ngủ rất sâu. Khi tỉnh dậy, cô đã rúc vào lồng ngực Cố Ninh Tư.

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.

Cố Ninh Tư ôm lấy sau lưng cô, không biết là ngủ hay tỉnh. Trì Noãn vươn tay, định lấy đồng hồ đeo tay của Cố Ninh Tư đặt ở tủ đầu giường để xem giờ, ai ngờ cô vừa cử động, giọng của Cố Ninh Tư đã vang lên: "Tôi mơ thấy cậu ở bên cạnh khi tôi ngủ dậy."

Cố Ninh Tư vùi đầu vào cổ Trì Noãn, thấp giọng nói: "Hóa ra không phải là mơ."

Mình cũng từng vô số lần mơ rằng vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cậu. Trì Noãn trong lòng chua xót, xoay người hôn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư kịch liệt hôn đáp trả, Trì Noãn lập tức bị nàng kéo vào bầu không khí ý loạn tình mê.

"..."

Lý trí giãy giụa trở về, Trì Noãn nói: "... Cố Ninh Tư, phải đưa Tiểu Ngô Đồng đi học, a---- Mấy giờ rồi? Nó còn chưa dậy sao?"

Cô định lần nữa chạm vào đồng hồ đeo tay, Cố Ninh Tư đã kéo cánh tay cô lại: "Giờ này chắc tiết đầu tiên của nó đã kết thúc rồi."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn: "Nó đến trường rồi?"

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn: "Cậu đưa nó đi sao?"

Cố Ninh Tư nhìn cô: "Cậu ngủ ngon quá, tôi không nỡ đánh thức cậu."

Trì Noãn nhịn xuống nhưng không được, thẹn thùng nhắm mắt nói: "Mình mệt mà."

Cơn đau nhức giữa hai chân nhắc nhở cô hai người đã thân mật quấn quýt đến mức nào, Trì Noãn không có nói dối, cô thật sự rất mệt.

Cố Ninh Tư trả lời: "... Tôi cũng mệt mà."

"..." Vành tai Trì Noãn đỏ bừng, không còn gì để nói.

Trong phòng ngoài phòng hết thảy đều yên tĩnh, Cố Ninh Tư đặt ngón tay lên cánh tay Trì Noãn, bắt chước hình nhân nhỏ bước đi, Trì Noãn bị nhột, cười nói: "Hôm nay cậu có nhiều lịch trình lắm, còn không ra cửa là sẽ muộn đấy."

Cố Ninh Tư: "Hủy rồi."

Trì Noãn cả kinh nói: "Hủy rồi?"

Hình nhân nhỏ của Cố Ninh Tư dừng trên eo Trì Noãn: "Sau này tôi sẽ không để bản thân bận rộn như vậy nữa."

Là vì muốn ở cạnh cô sao?

Trong mắt Trì Noãn lóe lên tia sáng, cô vừa vui mừng vừa cảm động, chỉ là không nói ra.

Lúm đồng tiền của Cố Ninh Tư cũng lộ ra, hình nhân nhỏ chui vào trong áo ngủ của Trì Noãn: "Muốn ăn sáng trước không? Hay là..."

Trì Noãn tựa sát vào nàng, nhỏ giọng nói: "... Trước tiên không ăn..."

...

Hai người trải qua một buổi sáng keo sơn không rời, sợ nếu tiếp tục làm thì sẽ không kịp giờ đón Tiểu Ngô Đồng đi ăn tối, thế là thay phiên nhau tắm rửa.

Tắm xong, Trì Noãn quấn áo choàng tắm vào phòng ngủ phụ tìm điện thoại của mình.

Nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm chat, Trì Noãn cảm thấy dung lượng điện thoại của mình đã sắp đầy.

Đỗ Mẫn đã phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình từ khi ngủ dậy đến lúc lĩnh chứng của nàng và Chu Đạt Mậu, sau đó mọi người đều "lan truyền hạnh phúc", lục tục hàn huyên cả ngày.

Trì Noãn: "Chúc mừng~ (trái tim)"

Trì Noãn: "Hẹn gặp lại."

Đỗ Mẫn gần như phản hồi ngay lập tức: "Noãn Noãn của chúng ta đúng là bận rộn suốt một ngày (like) không hổ là trợ lý riêng!"

Từ Đan nhảy ra: "Sao cậu lại đi rồi? Giờ này cậu mới cầm điện thoại à? Tụi mình @ cậu ít nhất hai trăm lần rồi đấy!"

Trì Noãn: "..."

Khi đến trường đón Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng từ xa đã trông thấy các cô, liền hưng phấn đứng trong hàng ngũ nhìn không rời mắt. Khi được ra về, cậu lon ton chạy tới ôm lấy Trì Noãn: "Mẹ!"

Trì Noãn xoa đầu cậu, đầu đầy mồ hôi.

Tiểu Ngô Đồng ngửa mặt: "Mẹ ơi, có thể mua kem cho con không? Con vừa học xong tiết thể dục, nóng quá à."

Trì Noãn: "Nhưng chúng ta đã ước định rồi, chỉ khi mặc quần soóc áo ngắn tay thì mới được ăn kem, còn nhớ không?"

"Dạ nhớ..." Khóe mắt Tiểu Ngô Đồng mang theo chút chờ mong mà nhìn sang Cố Ninh Tư bên cạnh.

Cố Ninh Tư nói: "Phải nghe lời mẹ."

Tiểu Ngô Đồng thất vọng "ồ" một tiếng. Ba người đi về phía bãi đỗ xe, Cố Ninh Tư dắt tay Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn nàng, Cố Ninh Tư làm động tác "suỵt" một cái với cậu.

Tiểu Ngô Đồng hiểu ý, lập tức vui vẻ.

Ba người đến nhà hàng nổi tiếng trên mạng do Chu Đạt Mậu mở, hôm nay nhà hàng không mở cửa bán, Đỗ Mẫn sắp xếp cả một buổi trưa, trang trí bằng bóng bay và hoa. Lúc họ tiến vào thì Đỗ Mẫn vẫn còn đang thổi bong bóng, sau đó buộc lại, quấn bảy tám vòng thành một thanh đao.

Tiểu Ngô Đồng bị cảnh tượng này làm cho hoa mắt: "Oa..."

Đỗ Mẫn khoa tay trêu đùa cậu: "Có muốn không nào?"

Tiểu Ngô Đồng gật đầu thật mạnh.

Đỗ Mẫn: "Vậy cháu phải nói gì với dì Đỗ nhỉ?"

Tiểu Ngô Đồng: "Dì Đỗ tân hôn vui vẻ! Dì Đỗ là cô dâu xinh đẹp nhất!"

Ở một bên khác, Chu Đạt Mậu nhìn thấy Cố Ninh Tư, cười đến run vai: "Chuyện gì thế này, lão đại đến thị sát công tác, căng thẳng quá đi mất."

Từ Đan càng khoa trương hơn, nàng đứng dậy phủi bụi ghế ngồi bên cạnh: "Cố lão đại, mời ngồi!"

Mọi người: "..."

Đỗ Mẫn hài lòng xoa xoa mặt Tiểu Ngô Đồng, khoác vai cậu và đưa cậu đến bàn ăn: "Được rồi, mọi người đã đông đủ. A Mân nói có việc, hôm nay không đến được... Phải rồi, trước tiên chụp ảnh mấy người chúng ta gửi cho Triệu Tinh Tinh nào."

Triệu Tinh Tinh vốn định nghỉ phép, ai ngờ nhất thời lại bị đưa đi công tác, hôm nay đã xù lông rất nhiều trong nhóm chat.

Đỗ Mẫn đứng trước bàn: "Nào, hi~"

Nàng ra hiệu cho mọi người làm dấu chữ V, Tiểu Ngô Đồng phối hợp giơ ba ngón tay lên, Đỗ Mẫn nhìn vào màn hình điện thoại, cười lớn nói: "Có ai sửa lại cho con trai ngoan của chúng ta một chút không?"

Trì Noãn lúc này mới phát hiện, mỉm cười dạy cậu gập lại ngón út: "Phải như này nha."

Sau đó cô quay sang nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư: "..."

Trì Noãn nâng tay Cố Ninh Tư lên, nhào nặn ngón tay nàng thành hình chữ V, Cố Ninh Tư cười như không cười để mặc cô chơi đùa. Trì Noãn liên tưởng tới một số chuyện hỏng bét, da mặt mỏng lại sắp đỏ bừng.

Đặt chữ V sát vào bên má Cố Ninh Tư, Trì Noãn nói: "Cậu cười đàng hoàng đấy..."

Cố Ninh Tư mỉm cười cúi đầu.

"Được rồi, một, hai, ba–––– Chu Đạt Mậu, đem cái mặt to của cậu ra xa một chút, che khuất Cố lão đại rồi...! Nào, một, hai, ba–––– Từ Đan Từ Đan, đường cướp vị trí C của mình chứ...!! Một, hai, ba–––– Chờ chút, mặt mình hơi đơ...!! Một, hai, ba–––– Tách!" Đỗ Mẫn chụp liên tục mấy tấm rồi gửi vào nhóm chat.

Triệu Tinh Tinh: "Đố kỵ đã khiến tôi đây hoàn toàn thay đổi."

Triệu Tinh Tinh: "(tạm biệt)"

Triệu Tinh Tinh: "Ha ha ha ha ha, sao Tiểu Ngô Đồng cười trông qua loa mà lễ phép thế kia? Giống hệt Cố lão đại của chúng ta vậy, ha ha ha ha ha."

Nàng phóng to ảnh chụp màn hình rồi gửi lại vào nhóm, trong hình mới, hai người một trái một phải là Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng, vì chờ chụp ảnh quá lâu mà lộ ra nụ cười "qua loa mà lễ phép", Trì Noãn ở giữa bọn họ thì nghiêng đầu tạo hình chữ V, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

Vì có Cố Ninh Tư ở đây nên Từ Đan và Đỗ Mẫn không dám cười thành tiếng, thế là một chuỗi "Ha ha ha" đã ngập tràn trong nhóm WeChat.

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư nhìn vẻ mặt đột nhiên vặn vẹo của các cô, nhất thời bối rối.

Đồ ăn đã sẵn sàng, sau khi sườn xào chua ngọt được mang đến, Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng đều cầm đũa lên.

Chu Đạt Mậu vỗ tay giới thiệu: "Đĩa sườn xào này vô cùng lợi hại, mình đã tỉ mỉ chọn lọc nguyên liệu, là đặc biệt dành cho––––"

Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng đều gắp sườn vào đĩa ăn của Trì Noãn.

"..." Chu Đạt Mậu hướng hai tay về phía Trì Noãn, "Không sai, là lớp trưởng của chúng ta, đặc biệt chuẩn bị cho cậu ấy."

Trì Noãn thụ sủng nhược kinh: "... Cảm ơn."

Đỗ Mẫn cười khó chịu, gắp một miếng sườn cho Chu Đạt Mậu: "Ăn đi."

Từ Đan nhìn ba người ngồi bên trái mình, lại nhìn sang hai người ngồi bên phải mình, nhìn qua nhìn lại, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy không được ổn cho lắm, thậm chí là có chút chua xót.

Trì Noãn vén tóc dài ra sau tai, múc cho Tiểu Ngô Đồng một bát canh, sau đó cũng múc cho Cố Ninh Tư một bát.

"Hả?" Từ Đan ngồi cách Tiểu Ngô Đồng tiến sát lại Trì Noãn, "... Noãn Noãn, sau tai cậu bị sao thế?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trì Noãn.

Trì Noãn sờ sờ vùng da sau tai phải, không đau cũng không ngứa, thế là nghi hoặc nói: "Đâu có sao đâu?"

Cố Ninh Tư quay sang nhìn Trì Noãn, mãi đến khi nhìn thấy vết đỏ trên làn da trắng tuyết...

Trì Noãn: "Sao vậy?"

Cố Ninh Tư lắc đầu: "Không có sao."

Đỗ Mẫn cười trộm, Từ Đan cũng kịp phản ứng, nàng che mắt Tiểu Ngô Đồng lại: "Noãn Noãn, chuyện này chúng ta nói sau đi, không vội, có nhiều thời gian mà."

Trì Noãn: "..."

Chu Đạt Mậu nâng ly rượu lên, hét to: "Nào nào nào, đừng nhắc đến mấy chuyện khác nữa, chúng ta cụng ly trước nào!"

Cố Ninh Tư ghé vào tai Trì Noãn, nhẹ nhàng nói gì đó, mặt Trì Noãn tức khắc đỏ bừng.