Trì Noãn chạy tới gõ cửa, có lẽ Thang Tư Như đã đi rồi, cách cánh cửa điện tử dày nặng, Trì Noãn cũng không nghe được âm thanh bên ngoài.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ từ dải đèn báo trên mặt đất, Trì Noãn cúi người tìm điện thoại bị rơi của mình, nào ngờ tìm mấy vòng cũng không thấy, vừa nãy chỉ lo cho dây chuyền, điện thoại bị đá tới góc nào rồi?
Cô mò mẫm khắp phòng triển lãm, nhưng vẫn không tìm thấy công tắc của cửa điện tử.
Trì Noãn nhìn những bộ sưu tập trong phòng, không có từ ngữ nào có thể khái quát chính xác tâm tình phức tạp của cô lúc này đối với Thang Tư Như.
Muộn nhất là ngày mai phòng triển lãm sẽ mở cửa, cô liền có thể ra ngoài, huống chi cô đã rời khỏi buổi trình diễn thời trang lâu như vậy, Cố Ninh Tư cũng sẽ tìm cô khắp nơi.
Ở đây có camera giám sát không? Trì Noãn ngẩng đầu lên, cô đang đứng dưới tấm bản đồ lãnh thổ triều Minh, đèn cảm biến lặng lẽ sáng lên, cô nhìn thấy camera trong góc tường.
Vậy Thang Tư Như nhốt cô ở đây để làm gì?
Cổ còn có chút đau, Trì Noãn xoa nhẹ, trong lòng phiền muộn, cô định đi nghiên cứu bản đồ lãnh thổ, sau đó lại bắt đầu đọc điển tích trung y.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sự chú ý của Trì Noãn bị hấp dẫn bởi những ca chẩn bệnh trong thời kỳ Dân quốc được trải dài trên giá.
Giấy chẩn đoán của bác sĩ Anh được viết rất cẩu thả, Trì Noãn rất có hứng thú đọc, giữa chừng, cửa điện tử mở ra, Cố Diệu Ngôn lòng như lửa đốt chạy vào, phía sau chị còn mang theo mấy người mà Trì Noãn không quen biết.
Trì Noãn: "... Chị?"
Cố Diệu Ngôn che ngực lại: "Trì Noãn! Em không sao chứ?"
Trì Noãn: "Tôi không sao..."
Cố Diệu Ngôn vội vàng tiến đến, liên tục xác nhận Trì Noãn thực sự không sao, sau đó mới cầm điện thoại lên gọi điện.
"... A Ninh, thật sự, em ấy không sao." Cố Diệu Ngôn nói rồi đưa điện thoại cho Trì Noãn, "A Ninh muốn nói chuyện với em."
Trì Noãn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn loạt hành động này của Cố Diệu Ngôn, cô liền nhận lấy điện thoại, có chút bất an nói: "Cố Ninh Tư?"
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, Cố Ninh Tư mới lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh hỏi Trì Noãn: "Cậu có bị thương không?"
Trì Noãn lập tức nói: "Không có, mình rất ổn."
Cố Ninh Tư: "Cậu ở đó chờ tôi, tôi lập tức tới ngay."
Cố Diệu Ngôn định đưa Trì Noãn rời khỏi khu triển lãm phía đông, Trì Noãn nói: "Điện thoại của tôi, không biết đã rơi ở đâu, để tôi tìm lại đã."
Cố Diệu Ngôn: "Không cần tìm, đang ở chỗ A Ninh."
Trì Noãn: "..."
Là Thang Tư Như lấy điện thoại của cô đi? Khi cô bị nhốt trong phòng triển lãm, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Buổi trình diễn thời trang đã sớm kết thúc, Cố Diệu Ngôn dẫn Trì Noãn đến khu nghỉ ngơi, dọc đường đi đã kể lại đầu đuôi sự việc cho cô: "Em rời khỏi buổi trình diễn thời trang mãi chẳng quay lại, nhưng người trả lời điện thoại lại là Thìa. Thìa dẫn A Ninh ra ngoài, tôi không biết cụ thể họ đã nói gì, nói chung... Thìa lấy sự an nguy của em uy hiếp A Ninh. A Ninh bảo tôi kiểm tra camera giám sát, tìm được hướng đi của em, chúng tôi mới biết em vốn chưa rời khỏi phòng triển lãm, Thìa đã nhốt em trong khu phía đông."
... Thang Tư Như điên rồi sao!? Lại làm ra chuyện như vậy!!
Cố Diệu Ngôn: "Khi kiểm tra camera giám sát, tôi nghe được cuộc trò chuyện của các em... Nhiều năm qua, Thìa vẫn luôn dõi theo A Ninh, A Ninh lại đối với ai cũng thờ ơ, về sau bận rộn làm việc, liền trực tiếp không muốn gặp Thìa nữa. Thìa muốn nhân cơ hội trình diễn thời trang này để tụ họp với A Ninh, nếu như tôi biết trước ngọn nguồn thế này, bất kể ra sao cũng sẽ không đồng ý để em ấy tham gia buổi trình diễn này. Vốn là đêm nay em và A Ninh có thể đến, tôi thật sự rất vui... Lại xảy ra chuyện như vậy, xin lỗi, Trì Noãn."
Chuyện như vậy không thể trách Cố Diệu Ngôn được, Trì Noãn không ngờ Thang Tư Như lại hết thuốc chữa đến mức này.
Không lâu sau, Cố Ninh Tư đến, nàng không nói một lời mà dắt tay Trì Noãn ra ngoài.
Bên ngoài phòng triển lãm trống rỗng, xe của Cố Ninh Tư nằm ngay dưới chân cầu thang, động cơ không tắt, cả đèn và cửa xe đều mở.
Nhất định là nàng nóng lòng muốn nhìn thấy cô.
Trì Noãn: "Cố Ninh Tư..."
Cố Ninh Tư dừng bước, giây tiếp theo, nàng xoay người ôm lấy Trì Noãn.
Nàng ôm cô rất chặt, không cần dùng nhiều lời, Trì Noãn có thể hiểu được nỗi sợ hãi bất an của nàng khi bị Thang Tư Như uy hiếp.
...
Ngồi vào xe, Trì Noãn nhìn thấy điện thoại của mình.
Hai người đều không nhắc lại chuyện của Thang Tư Như, Trì Noãn cầm điện thoại lên: "Để mình gọi cho dì Lục đã, giờ này mình vẫn chưa về nhà, chắc dì ấy đang lo lắm."
Cố Ninh Tư nói: "Tôi đã bảo Hà Chân đưa Tiểu Ngô Đồng đến Hạc Nam Sơn rồi."
Trì Noãn dừng động tác quay số điện thoại, Cố Ninh Tư sợ cô sẽ thật sự xảy ra chuyện sao? Ngay cả Tiểu Ngô Đồng cũng cân nhắc đến.
Vừa đến Hạc Nam Sơn, Hà Chân thấy các cô trở về, ngay lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Ninh Tư không giải thích gì thêm, chỉ hỏi nàng: "Đứa nhỏ đâu?"
Hà Chân nói: "Cậu bé chơi với mấy mô hình trong phòng vẽ tranh một lúc, hiện tại đang ngủ trong phòng ngủ phụ rồi."
Cố Ninh Tư: "Vất vả rồi, cô về nghỉ ngơi đi."
Sau khi Hà Chân rời đi, Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư lên lầu ba. Trong phòng ngủ phụ, Tiểu Ngô Đồng đã ngủ say.
Hai người đứng cạnh cửa, Cố Ninh Tư nói với Trì Noãn: "Cậu cũng ngủ sớm một chút đi, ngày mai có nhiều lịch trình."
"Được." Trì Noãn nhìn nàng, Cố Ninh Tư cúi đầu hôn lên trán cô.
Trì Noãn vào phòng thay đồ, tháo dây chuyền xuống rồi cất vào tủ trang sức của Cố Ninh Tư. Mở cửa tủ ra, đối diện với tủ đựng quần áo ở nhà của mình, cô nhắm mắt chọn một bộ.
Sau khi tẩy trang, tắm rửa và sấy tóc xong, Trì Noãn gõ cửa phòng Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư đang ngồi trên sàn trước giường, quay lưng về phía cửa.
Trì Noãn vịn tay nắm cửa, thò đầu vào hỏi nàng: "Muốn đọc sách không?"
Cố Ninh Tư quay đầu lại, nâng ly rượu trong tay lên: "Uống một chút rồi ngủ không?"
Trì Noãn vào phòng, đi vòng qua giường rồi ngồi xuống cạnh Cố Ninh Tư. Rèm cửa đều mở, cửa sổ cũng chỉ đóng một nửa, từ góc độ này nhìn ra ngoài, mặt trăng đêm nay như thể lọt vào khung cửa sổ, ánh trăng sáng trong, vô cùng xinh đẹp.
Cố Ninh Tư cầm lấy ly rượu trống bên cạnh, rót cho Trì Noãn nửa ly vang đỏ: "Uống ít thôi, giảm căng thẳng."
Trì Noãn thuận theo nàng: "Vậy cậu sẽ uống nhiều hơn à? Cậu có nhiều căng thẳng mà."
Cố Ninh Tư: "Đúng, tôi sẽ uống nhiều hơn."
Nàng nâng ly với Trì Noãn, ánh mắt đằng sau thấu kính ngập tràn ý cười.
"..." Trì Noãn cũng cười, cùng nàng chạm ly, hai người dựa lưng vào giường uống rượu.
Nửa ly rượu uống mấy ngụm liền cạn, Trì Noãn đặt ly rượu xuống, chống cằm quay đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư nhận ra cô đang nhìn, nàng đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó ngón tay trượt từ mái tóc đen xuống sau gáy.
Đầu ngón tay câu lấy cổ áo ngủ, chậm rãi di chuyển xuống.
Tim Trì Noãn phút chốc ngừng đập.
Cố Ninh Tư: "Chỗ này làm sao vậy?"
Hả...?
Trì Noãn nói: "Thang Tư Như giật dây chuyền mình đeo."
Nước da của Trì Noãn trắng như tuyết, vết hằn kia tuy không sâu nhưng có thể thấy rõ ràng.
Đầu ngón tay Cố Ninh Tư mơn trớn trên vết đỏ đó, vừa tê vừa ngứa, Trì Noãn không nhịn được rụt vai lại: "... Cố Ninh Tư, không còn đau nữa rồi."
Cố Ninh Tư thu tay về, ngay lúc nhịp tim hỗn loạn của Trì Noãn sắp bình ổn, Cố Ninh Tư lại đột nhiên thò người tới, thổi một hơi vào sau gáy cô.
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư lặng lẽ hôn lên chỗ sợi dây chuyền làm bị thương.
Do một lượng nhỏ rượu quấy phá, cơ thể Trì Noãn trở nên mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ chính vì bầu không khí ám muội này mà một cảm giác như điện giật đã bất ngờ ập vào đại não.
Những nụ hôn của Cố Ninh Tư cứ nối tiếp nhau khiến toàn thân Trì Noãn tê dại, cô chống đỡ sàn nhà, cắn chặt răng, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quái nào.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhưng không thể thổi tan cơn nóng trong cơ thể Trì Noãn.
Những nụ hôn nồng nàn sau gáy kết thúc, Cố Ninh Tư thuận thế tựa vào vai Trì Noãn, giọng hơi khàn khàn nói: "Tôi biết cậu không có nói đùa."
Trì Noãn: "... Hả?"
Cố Ninh Tư ngẩng đầu lên: "Cậu đã từng nói, cậu là bạn gái của tôi."
Cảm giác tê dại trên cơ thể dần nhạt đi, lúc này, trong đầu Trì Noãn đang có thiên ngôn vạn ngữ. Cô nhìn Cố Ninh Tư, muốn dựa vào nét mặt của nàng để tìm ra manh mối, cẩn thận hỏi nàng: "Cậu nhớ lại rồi?"
"Không có." Cố Ninh Tư lắc đầu.
–––– Vậy là Thang Tư Như đã nói gì đó khiến Cố Ninh Tư muốn chứng thực chuyện này?
Cố Ninh Tư: "Ngày đó ở nhà cậu, sáng sớm cửa đã hỏng, cậu vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Ngô Đồng dẫn tôi vào phòng cậu, mở két sắt ra, cho tôi xem album giấy gói kẹo của cậu... Trong két sắt, tôi nhìn thấy hộp đựng sợi dây chuyền kia. Đó là di vật mẹ để lại cho tôi, tôi nhớ rõ."
Trì Noãn vừa kinh ngạc vừa mờ mịt, Cố Ninh Tư đã sớm biết rồi sao? Vậy tại sao...
Cố Ninh Tư: "Khi đó tôi liền nghĩ, cậu nói cậu là bạn gái của tôi, có thể không phải là nói đùa, nhưng tôi không thể xác định được, vậy nên tôi đã nhờ Hà Chân đi tìm thư ký Tô... Về vị thư ký Tô này, cũng là sau khi tôi gặp lại cậu mới nhớ tới."
Trì Noãn lại hỏi: "Cậu đã gặp thư ký Tô sao?"
Cố Ninh Tư: "Trong Tết, tôi vốn định về nước, thư ký Tô lại hẹn gặp mặt tôi, nên tôi đã tạm thời đổi lịch trình để đi gặp cô ấy. Sau khi gặp cô ấy, tôi mới hoàn toàn xác định."
"Cô ấy lưu giữ rất nhiều tranh của tôi, mỗi một bức tranh đều là vẽ cậu."
Trì Noãn nhớ đến đêm ấy, thư ký Tô nói với cô rằng toàn bộ tranh đều đã bị hủy, hốc mắt chua xót nói: "... Nhưng mà cô ấy nói với mình, cô ấy đã hủy hết tranh của cậu rồi."
"Không có." Cố Ninh Tư nói, "Những bức tranh đó, hiện tại đều ở trong phòng vẽ tranh trên lầu."
Rượu chua ngọt có hậu vị nồng, khóe mắt và đuôi lông mày Trì Noãn đều ửng đỏ. Cô hít hít mũi, muốn hỏi Cố Ninh Tư tại sao lại giấu cô lâu như vậy, muốn hỏi nếu nàng đã biết, tại sao còn muốn truy hỏi đoạn tình cảm thời cao trung kia, muốn hỏi nàng rõ ràng đã nhớ tới sợi dây chuyền, tại sao lại không biểu lộ ra chút nào...
Cố Ninh Tư hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt của Trì Noãn: "Xin lỗi, tôi đã quên rất nhiều chuyện. Tôi không nhớ rõ chúng ta đã bắt đầu như thế nào, từng có quá trình tìm hiểu ra sao... Tôi vốn luôn cho rằng, lãng quên những chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại của chúng ta, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ nhớ ra, đến lúc đó nói cho cậu biết cũng không muộn. Nhưng mà hôm nay... Tôi mới ý thức được suy nghĩ của mình là sai lầm. Tôi nên cho cậu biết, càng sớm càng tốt, bất kể cậu có vì điều này mà tiếc nuối ra sao, thì trong tương lai, tôi cũng sẽ luôn giải thích từng chút, từng chút một với cậu."
"Tôi cam đoan với cậu."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Cố Ninh Tư nói nhiều lời đến vậy. Trì Noãn cảm động, cô muốn cười, nhưng cũng muốn khóc.
Lúm đồng tiền ngượng ngùng trên gò má Cố Ninh Tư vẫn giống hệt như trong ký ức của cô.
Trì Noãn lau sạch nước mắt, ôm lấy cổ Cố Ninh Tư, hôn lên đôi môi mềm mại đang nói ra những lời xúc động của nàng.