Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 79




Quần áo hàng hiệu mùa hè vừa được chuyển tới lúc chạng vạng, Trì Noãn vùi đầu trong phòng thay đồ gần như cả đêm mới sắp xếp xong xuôi.

Cố Ninh Tư đang họp video, Hà Chân gửi tin nhắn cho Trì Noãn: "Boss muốn cà phê."

Trì Noãn: "Còn cô thì sao?"

Hà Chân: "Ở đây thần tiên đang đánh nhau, cho tôi tiên đơn tôi cũng không dám uống (chóng mặt)"

Trì Noãn bật cười xuống xe.

Lúc này đang là giữa tháng 3, mùa đông giá rét đã qua, gió xuân ngày càng ấm áp. Gió đêm ở Hạc Nam Sơn hòa trong không khí mát lạnh của núi rừng thổi vào nhà, làm lòng người thoải mái thư thái.

Máy pha cà phê đang chạy, cà phê nóng từ từ được rót vào cốc, Trì Noãn cầm viên đường lên thì nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ phía sau.

Cô tưởng là Hà Chân ra thúc giục, nhẹ giọng nói: "Chờ chút, sẽ có ngay."

Viên đường trắng hòa vào cà phê nâu, Trì Noãn khuấy nhẹ, người đến đã dừng bước, không nói một lời tựa trán lên vai cô.

Trì Noãn ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, là Cố Ninh Tư.

"..."

Chiếc thìa va vào mép cốc, tạo ra âm thanh lanh lảnh.

Không ai nói gì, vài giây, hoặc là hơn mười giây sau, Cố Ninh Tư như không có chuyện gì mà lấy đi cốc cà phê từ tay Trì Noãn: "Cậu có thể về rồi."

"Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư quay đầu lại, ánh mắt đằng sau thấu kính lạnh lùng bình tĩnh không chê vào đâu được, như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.

Chỗ mềm mại trong lòng đau nhói, Cố Ninh Tư hẳn là rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải làm việc, làm việc, ngay cả một ngày nghỉ chân chính cũng không có.

Sau khi lái xe về nhà, lúc mang trái cây lên lầu, Tiểu Phan từ sau bữa ăn không có liên lạc gì lại gọi cho cô: "Chị Trì, có đang nghỉ ngơi không?"

Trì Noãn bất ngờ nói: "Không có, Tiểu Phan, sao vậy?"

Tiểu Phan vô cùng thần bí nói: "Em vừa ra khỏi bệnh viện, mọi người đều tới, chuyện là, Vương lão sư Vương Lệ Lệ bị người ta đánh nằm viện rồi!"

Trì Noãn dừng lại ở cầu thang, kinh ngạc nói: "Hả?"

Tiểu Phan: "Chị Trì, chị không ở đây nên không biết, mấy ngày nay trường học có nhiều biến động lắm. Lư hiệu trưởng đã bị điều chuyển, Hoàng chủ nhiệm và Vương lão sư thì trực tiếp bị sa thải. Vương lão sư tức không chịu nổi, hôm qua còn cùng chồng đến trường náo loạn một trận, hôm nay liền bị đánh."

Trì Noãn: "..."

Tiểu Phan: "Thảm lắm, sưng hết mặt mũi, chân cũng bị gãy."

Trì Noãn nghĩ đến những lời Hà Chân đã nói cách đây không lâu, tập đoàn Tư Cần muốn bán một phần cổ phần cho Spider, sẽ không trùng hợp vậy chứ? Đúng lúc dính đến mấy người này.

Tiểu Phan: "Tuy là không có chứng cứ cho thấy nhà trường phái người tới đánh, nhưng vào lúc mấu chốt thế này, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều, dù sao hiện tại mọi người đều rất bàng hoàng, không biết cấp trên sẽ còn hành động nào nữa. Tư nhân đãi ngộ tốt thì có tốt, nhưng trải qua chuyện này, em luôn cảm thấy rất bất an, sau này sẽ cân nhắc đi làm ở trường công..."

Trì Noãn nghe xong điện thoại thì mở cửa vào nhà, Tiểu Ngô Đồng đã ngủ, dì Lục đang dọn dẹp phòng khách.

Nhận tiền lương cao như vậy, không thể lúc nào cũng để Cố Ninh Tư phối hợp với thời gian của cô, hơn nữa Tiểu Ngô Đồng luôn ở lại nhà trẻ chờ đợi cô cũng rất mỏi mệt, còn nhỏ vậy mà mắt đã có quầng thâm, vậy nên Trì Noãn đã quyết định nhờ dì Lục đến giúp đỡ một lần nữa.

Tiểu Ngô Đồng đã được dì Lục chăm sóc từ khi còn nhỏ, dì Lục cũng có cảm tình với cậu, huống hồ Trì Thanh Xuyên đã không còn, bà cũng thương tiếc cho Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng. Vậy nên Trì Noãn vừa mở miệng, bà không nói hai lời liền đồng ý.

Thấy phòng khách đã được dọn dẹp tương đối, dì Lục chuẩn bị ra về. Trì Noãn đưa trái cây cho bà, cầm chìa khóa xe định đưa bà đi, nhưng dì Lục lại từ chối: "Dì đi mấy phút là tới nhà thôi, con đấy, nghỉ ngơi một chút đi, làm việc suốt một ngày rồi."

Sau khi dì Lục rời đi, Trì Noãn đến xem Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng ngủ ngáy khò khò. Trì Noãn trở về phòng mình, muốn hỏi Cố Ninh Tư về tập đoàn Tư Cần, lại sợ làm phiền nàng họp, lại sợ chính mình tưởng bở.

Ngày mai sẽ tìm cơ hội hỏi thử.

Hôm sau, khi Trì Noãn đến Hạc Nam Sơn, Hà Chân đang ngồi ở sô pha ghi ghi chép chép trên lịch trình của Cố Ninh Tư, thấy Trì Noãn đến, nàng nói: "Cuộc họp trên đảo do Lận tổng tham dự đã đổi thành boss, không xuất cảnh, tối mai bay, ngày kia trở về, boss bảo tôi hỏi thử thời gian của cô có ok không?"

Nhờ dì Lục ở lại chăm sóc Tiểu Ngô Đồng trong hai ngày, cũng không phải vấn đề gì lớn, Trì Noãn đồng ý trước.

Hà Chân: "Được."

Nhìn Hà Chân vùi đầu vào việc, Trì Noãn trong lòng dao động: "Trợ lý Hà, chuyện của tập đoàn Tư Cần..."

"Tập đoàn Tư Cần." Hà Chân ngẩng đầu lên, "Cô muốn hỏi cái gì?"

Trì Noãn nói: "Tôi từng làm giáo viên ở một trường tiểu học tư thục liên danh với Nhất trung và tập đoàn Tư Cần."

Hà Chân: "Ừ, trong CV của cô có viết."

Trì Noãn: "Chuyện là... Tối qua có một đồng nghiệp gọi điện cho tôi, nói rằng gần đây trường có chút thay đổi về nhân sự... Còn có một giáo viên bị đánh, nằm viện..."

Hà Chân run vai bật cười.

Trì Noãn bị nàng cười đến đầu óc mơ hồ, cô có nói chuyện gì buồn cười đâu nhỉ...?

Hà Chân vừa cười vừa lắc đầu: "Tôi hiểu rồi---- Hôm ấy sau khi kết thúc cuộc họp, boss có thuận miệng nhắc tới trường tiểu học đó."

!!!

Vậy quả nhiên là do Cố Ninh Tư sao?

Hà Chân: "Tư Cần muốn bán cổ phần nên tự mình tìm tới cửa, boss là thương nhân, không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Nhưng dự án kiếm tiền cũng cần tiến hành từng bước một, không thể một lần là xong, cũng không thể nói là cô ấy cố ý làm khó Tư Cần."

Trì Noãn gật đầu, Hà Chân nói tiếp: "Sau khi Vân Sơ bị thu mua, Tư Cần đã nhắm vào Spider, họ muốn dùng tài chính của Spider để giải quyết vấn đề khẩn cấp của mình, đương nhiên sẽ vắt óc phân tích từng lời nói của boss."

Nói đoạn, Hà Chân mỉm cười: "Xem cách xử lý này của Tư Cần, trợ lý Trì, lúc ở trường tiểu học cô đã bị bắt nạt đúng không?"

Trì Noãn lúng túng nhìn nàng.

Hà Chân: "Phương thức không đánh mà thắng trên thương trường, boss đã chơi đến thành thạo, cô ấy thay cô trút giận, trong lòng cô tự hiểu là được rồi."

Trì Noãn nhất thời im lặng, trong phòng yên tĩnh, ngón tay Hà Chân chậm rãi sượt qua môi, nàng chống má, nghiêng đầu nói: "... Người bắt nạt cô đã mất việc, nghe cô nói còn bị đánh tới nhập viện, đừng khoa trương khuếch đại, cũng đừng đi quá xa, suy cho cùng thì đây là chuyện nội bộ của Tư Cần, cô sẽ không vì chuyện này mà nảy sinh bất kỳ... Cái nhìn xấu nào về boss chứ?"

"Sẽ không." Trì Noãn vội vàng xua tay.

... Cô chỉ nghĩ trong vòng tròn tư bản là vua này, Cố Ninh Tư trẻ tuổi tuy có được vị thế mà mẹ mình để lại, nhưng để có thể đứng vững và chẳng tốn chút sức lực nào để giải quyết một chuyện như ngày hôm nay, thì nàng đã phải trả giá gấp trăm, nỗ lực gấp ngàn lần, đúng không?

Lông mày Hà Chân giãn ra, nàng liếc nhìn đồng hồ: "... Trợ lý trì, đã đến giờ boss rời giường rồi, cô lên xem một chút đi."

Trì Noãn: "Được."

Trì Noãn lên lầu ba và gõ cửa phòng ngủ: "Cố Ninh Tư, là mình đây, cậu dậy chưa?"

Trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, thanh âm lười biếng buổi sáng của Cố Ninh Tư mơ hồ truyền tới từ phòng tắm: "Ở đây."

Có tiếng nước tí tách, Trì Noãn chuyển hướng sang phòng tắm, Cố Ninh Tư đang ngâm mình trong bồn tắm, nàng nằm cong người, vai, gáy và chân đều lộ ra ngoài, đường nét cơ thể vô cùng mê người, nhưng giờ đây nàng tựa như một cây thuốc phiện, hoàn toàn không nhận thức được sức hấp dẫn của mình, hai mắt nàng nhắm nghiền, là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

Trì Noãn ngay lập tức quay lưng lại.

Cố Ninh Tư: "Vào đi, vai tôi đau quá."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn hít vào một hơi, xắn ống tay áo đi rửa tay rồi đứng trước bồn tắm, lòng như nổi trống đặt tay lên vai Cố Ninh Tư.

Hương thơm lấn át nồng độ dưỡng khí, Trì Noãn có chút choáng, cô không nhẹ không nặng xoa bóp, cố gắng trò chuyện để phân tán sự chú ý của mình: "... Họp muộn lắm sao?"

Cố Ninh Tư: "Ừm..."

Vùng da dưới lòng bàn tay quá mức nhẵn nhụi, Trì Noãn hắng giọng, nỗ lực không nhìn tới: "Trợ lý Hà đã nói về chuyến công tác rồi, mình, thời gian của mình có thể."

Lòng bàn tay dán sát vào làn da, từ từ mở rộng xuống dưới, cho đến khi bao trọn lấy bả vai. Ngón cái ấn dọc theo đốt sống cổ sang hai bên, xoa xoa liên tục, nhiệt độ trên da dần dần tăng lên, Trì Noãn lại nói: "Còn có, chuyện trường học, cảm ơn cậu."

Hàng mi ướt run run, đôi mắt sâu thẳm của Cố Ninh Tư lặng lẽ mở ra.

Mặt nước gợn sóng, Cố Ninh Tư nghiêng đầu nói: "Trì Noãn."

Trì Noãn: "Hả?"

Cố Ninh Tư: "Cậu ra ngoài đi."

Trì Noãn: "???" Chẳng phải cậu bảo mình vào bóp vai cho cậu sao? Mới nói hai câu liền xong à?

Cố Ninh Tư dừng một chút: "Giờ tôi không được tỉnh táo lắm, giọng của cậu làm tôi... Buồn ngủ."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn nghe lời ra khỏi phòng tắm, ngồi trong phòng thay đồ hơn mười phút, cô nhìn hai tay chính mình, trên đó còn lưu lại chút hơi ấm.

Cô che mặt lắc đầu, quăng hết những ý niệm ra sau đầu, đứng dậy chọn quần áo phù hợp với lịch trình ngày hôm nay cho Cố Ninh Tư.

"Trì Noãn." Giọng của Cố Ninh Tư từ bên ngoài vang lên.

Trì Noãn ra khỏi phòng thay đồ, liền thấy Cố Ninh Tư đang cầm máy sấy tóc đứng ngoài hành lang, áo choàng tắm quấn chặt từ cổ đến đầu gối.

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn nhận lấy máy sấy, Cố Ninh Tư ngồi xuống trước bàn trang điểm, lúc Trì Noãn sấy tóc cho nàng thì nàng đắp mặt nạ lên mặt.

Từng sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, hương thơm thanh lãnh nồng nàn, Trì Noãn nhớ lại cuộc phỏng vấn lần trước, trợ lý nhiếp ảnh hoạt bát hỏi cô bình thường Cố Ninh Tư chăm sóc sắc đẹp thế nào, nghĩ đến đây, liền không nhịn được mỉm cười.

Cố Ninh Tư nhìn Trì Noãn đang mỉm cười vui vẻ trong gương, khóe môi cũng bất giác cong cong.

Buổi tối, Trì Noãn ở nhà thu dọn hành lý, Tiểu Ngô Đồng nói: "Mẹ, mẹ phải giữ lời đó, ngày kia sẽ về."

Trì Noãn duỗi ngón út ra: "Nào, chúng ta ngoéo tay có được không?"

Tiểu Ngô Đồng bĩu môi: "Con sẽ nhớ mẹ..."

Dì Lục mỉm cười đặt tay lên vai Tiểu Ngô Đồng: "Tiểu Ngô Đồng, ở cùng bà nội Lục nhé? Mỗi tối bà sẽ dẫn cháu đến quảng trường ném bóng rổ, có được không nào?"

Tiểu Ngô Đồng bị lời đề nghị này mê hoặc, cậu nằm nhoài trên lưng Trì Noãn: "Mẹ, mẹ đừng quên gọi video cho con đấy."

Trì Noãn cười nói: "Mẹ hứa."

Hôm sau, Trì Noãn cùng Hà Chân và Cố Ninh Tư lên chuyên cơ đến sân bay độc quyền của khách sạn trên đảo, lúc đó đã hơn 9 giờ tối.

Món ăn trên máy bay được sắp xếp đặc biệt phong phú, Hà Chân đặt hành lý xuống rồi đi tìm Trì Noãn: "Đi dạo không? Ở trên máy bay ăn nhiều rồi, đi cho tiêu cơm."

"Được." Trì Noãn vừa kết thúc cuộc gọi video với Tiểu Ngô Đồng, cô hỏi Hà Chân, "Boss đi không?"

Hà Chân xua tay: "Cô ấy đang đọc bài phát biểu ngày mai."

"Ừm." Trì Noãn cởi giày cao gót, cùng Hà Chân đi dạo trên bãi biển.

Ở hải đảo và Vân thành là hai mùa khác nhau, gió biển về đêm mang theo hơi nóng còn sót lại của mặt trời thiêu đốt. Họ vừa đi vừa nghỉ, Trì Noãn hỏi Hà Chân: "Cô bôi kem chống nắng chưa?"

Hà Chân khoác vai Trì Noãn, cả hai đều bật cười.

Đi qua đoạn đường đón gió biển, Trì Noãn cảm giác như có gì đó bay vào mắt mình. Cô che mắt cúi đầu, Hà Chân nói: "Để tôi xem một chút."

"Chắc là có côn trùng nhỏ bay vào." Trì Noãn không nhịn được xoa xoa, nước mắt lã chã rơi xuống.

Hà Chân bật đèn điện thoại và nâng mặt Trì Noãn lên: "Hình như theo nước mắt chảy ra rồi? Còn đau không?"

Trì Noãn chớp chớp mắt: "Tốt hơn rồi."

"... Trợ lý Trì, đó là nơi chúng ta sẽ ở sao?" Hà Chân chỉ vào căn biệt thự nhỏ phía sau Trì Noãn.

Trì Noãn quay đầu lại, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, tầm mắt mơ hồ, cô nói: "Hình như là vậy."

Sau khúc nhạc đệm này, Hà Chân cũng không đi tiếp nữa. Nàng ngồi xuống bờ cát, thoải mái chống tay duỗi thẳng chân dài: "Tốt quá, cứ như đang đi nghỉ phép vậy."

Trì Noãn đang định ngồi xuống thì điện thoại reo lên, Trì Noãn nghe máy, Cố Ninh Tư nói với cô: "Lại đây."