Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 78




"... Mình luôn cảm thấy có chút hụt hẫng."

Trong buổi trà chiều, Đỗ Mẫn giơ tay cho Trì Noãn xem chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út của mình: "Mình chỉ mới có một người bạn trai, liền phải kết hôn rồi sống đến hết đời... Trời ạ! Các cậu tin nổi không? Hoàn toàn không tin nổi!"

Trong dịp Tết, ba mẹ hai bên lại thúc giục, hai người yêu nhau hơn 5 năm cuối cùng cũng quyết định kết hôn.

Tiết Mân cong môi nói: "Thật lãng mạn, người đầu tiên cũng chính là đối tượng kết hôn."

Lời này khiến Đỗ Mẫn hào hứng: "Đến lúc đó các cậu đều phải làm phù dâu cho mình đó nha~"

Triệu Tinh Tinh vắng mặt, Từ Đan buổi chiều phải đi làm, Tiết Mân nhàn rỗi, Trì Noãn từ khi chính thức nghỉ việc về làm trợ lý cho Cố Ninh Tư, thời gian cũng linh hoạt hơn nhiều. Ánh nắng rực rỡ, ba người ngồi ngoài quán cà phê trò chuyện, khi Đỗ Mẫn nhắc đến ảnh cưới, Tiết Mân liền nói: "Mình có thể giới thiệu bạn của mình cho cậu, đoàn đội của cô ấy cũng không tệ lắm."

Trì Noãn đúng lúc cầm theo số mới nhất của tạp chí tài chính đi uống trà chiều, nghe vậy thì lấy nó ra khỏi túi xách: "Đây là bạn của A Mân chụp."

Đỗ Mẫn nhìn thấy ảnh bìa của Cố Ninh Tư liền hít vào một hơi, nàng mở ra những trang liên quan đến Cố Ninh Tư, vội vàng xem lướt qua, sau khi khép tạp chí lại thì chỉ chỉ vào bìa: "Nếu không phải trên đây có mấy chữ "Tài chính kinh tế" to tướng này, mình còn tưởng là tạp chí thời trang nào đó. Chậc, dáng người của Cố Ninh Tư, không đi làm minh tinh đúng là tổn thất của quốc dân mà."

Tiết Mân mỉm cười uống trà, đáy mắt Trì Noãn cũng hiện lên ý cười.

Đỗ Mẫn lại nói: "A Mân, giới thiệu bạn của cậu cho mình đi... Nhưng dáng dấp của Chu Đạt Mậu khá bình thường, sợ là hiệu quả ảnh chụp sẽ giảm đi rất nhiều."

"Chờ chút." Tiết Mân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người bạn nhiếp ảnh gia, sau đó gửi danh thiếp của nàng ấy cho Đỗ Mẫn.

Đỗ Mẫn: "Ok, thêm vào---- Uống một buổi trà chiều, liền giải quyết được một đại sự, yêu các cậu quá đi mất."

Chập tối, Chu Đạt Mậu đến đón Đỗ Mẫn đi mua đồ dùng, Trì Noãn cũng phải trở về công ty. Xe của Tiết Mân đã bị người khác mượn, vừa vặn đi nhờ xe Trì Noãn.

Tuy mỗi ngày đều tập trung lái xe, nhưng dù sao cũng chỉ mới lái hơn 2 tháng, trình độ của Trì Noãn vẫn còn rất hạn chế. Vượt qua mấy cái đèn giao thông, Tiết Mân không nhịn được cười nói: "Cố Ninh Tư không nói gì à?"

Trì Noãn quẫn bách nói: "... Bình thường cậu ấy không nói gì cả."

Tiết Mân mỉm cười nhìn ra cửa sổ.

Hai người đến gần công ty thì tách ra, Trì Noãn lái xe vào gara ngầm, đi thẳng lên tầng trên bằng thang máy chuyên dụng của công ty.

Cố Ninh Tư vừa kết thúc một cuộc họp dài, Hà Chân tiễn vài lão tổng của các công ty năng lượng ra khỏi công ty, lúc đi ngang qua Trì Noãn thì quyến rũ nháy mắt với cô.

Trì Noãn mỉm cười.

Tòa cao ốc có tầm nhìn rộng rãi, Cố Ninh Tư cầm cốc đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trên cửa có tiếng gõ nhẹ, nàng quay đầu thì thấy Trì Noãn đang đẩy cửa bước vào.

"Cố Ninh Tư." Trì Noãn cười tươi với nàng, cô tiến tới lấy quyển tạp chí cho nàng xem.

Cố Ninh Tư đặt cốc xuống, tiện tay lật qua lật lại: "Khoa trương."

"Nhưng mà đẹp." Trì Noãn cười rất ngọt ngào, khi chạm phải cái nhìn của Cố Ninh Tư, hai mắt cô sáng lên, bên trong thoáng chốc như có những vì sao lấp lánh.

Tựa như... Tựa như nàng là ánh mặt trời của cô, nàng cho chút tia sáng, cô liền có thể tỏa sáng rực rỡ.

Lúm đồng tiền nhỏ của Cố Ninh Tư như ẩn như hiện, nàng đang định nói gì đó thì điện thoại của Trì Noãn đã reo lên.

Là Tiết Mân.

"Hình như mình để quên bật lửa trên xe cậu rồi." Tiết Mân nói.

Trì Noãn nói: "... Thật sao? Để mình đi tìm thử, giờ cậu đang ở đâu?"

Tiết Mân: "Đang trên đường đến công ty các cậu, sắp tới rồi."

Trì Noãn: "Được rồi, lát nữa gặp lại dưới công ty."

Cúp điện thoại, Trì Noãn nói rõ chi tiết với Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư hướng mắt về phía cửa, ra hiệu Trì Noãn cứ tùy ý.

Trì Noãn đi xuống gara, quả nhiên tìm thấy một chiếc bật lửa nạm kim cương ở trong xe. Cô cầm bật lửa đứng bên ngoài công ty chờ Tiết Mân, khoảng 5 phút sau, Tiết Mân đã đến.

Trì Noãn trả lại bật lửa cho nàng, Tiết Mân nghịch nó trong tay: "Xin lỗi nhé, là của bạn cho, làm mất thì không hay lắm."

Trì Noãn nói: "Không có gì đâu."

Tiết Mân vẫy tay, cười nói: "Lên đi, không làm lỡ công việc của cậu nữa."

Hai người lại tạm biệt nhau, Trì Noãn bước vào tòa nhà, lúc chờ thang máy thì gặp Hà Chân vừa tiễn khách xong. Hà Chân hỏi Trì Noãn: "Hẳn là cô biết tập đoàn Tư Cần nhỉ?"

Trì Noãn đáp: "Biết."

Trường tiểu học trước đây cô dạy là trực thuộc tập đoàn Tư Cần. Thang máy đến, hai người cùng đi vào, Hà Chân nhấn nút tầng, khẽ mỉm cười với Trì Noãn: "Những người vừa nãy đều là cao tầng của Tư Cần, Tư Cần hiện đang rất cần dòng tiền, hôm nay họ tới đây là muốn chiếm lấy cổ phần kinh doanh dưới danh nghĩa của họ đã được bán cho Spider."

Trì Noãn: "... Vậy à, giải quyết thế nào rồi?"

Hà Chân nhún vai nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"

Hai người vừa nói vừa tiến vào văn phòng, không lâu sau, điện thoại nội bộ vang lên, Hà Chân tiếp máy, nghe Cố Ninh Tư nói: "Thu gọn lịch trình tuần này, chủ nhật tôi cần rảnh rỗi."

Trì Noãn và Hà Chân liếc nhìn nhau, Hà Chân nói: "Được, boss."

Công việc của Cố Ninh Tư không có ngày nghỉ cố định, Hà Chân cân nhắc những việc cần ưu tiên, đánh dấu vài mục, nhờ thư ký Dương liên hệ với đối phương về việc thay đổi thời gian, sau đó dời cuộc họp quan trọng vốn đã được ấn định vào ngày chủ nhật.

Thư ký Dương vẻ mặt mơ mộng: "Cố tổng muốn sắp xếp hẹn hò cuối tuần sao? Hôm nay cô ấy vừa đến công ty đã được nhận hoa, có phải là có gì đó rồi không?"

Hà Chân ngẩng đầu khỏi lịch làm việc, Trì Noãn cũng nhìn sang.

Thư ký Dương: "Hình như có người đang theo đuổi Cố tổng! Thật sự không tưởng tượng được kiểu người nào có thể mê hoặc Cố tổng của chúng ta."

"Cố tổng vốn được rất nhiều người theo đuổi." Hà Chân dùng bút gõ nhẹ vào trán thư ký Dương, "Cô thấy có người gửi hoa, vậy cô có thấy Cố tổng ném nguyên bó hoa vào thùng rác không? Cô đến đây để làm việc chứ không phải buôn chuyện."

Thư ký Dương lè lưỡi, rụt vai lại rồi đến bàn làm việc gọi điện thoại.

Hà Chân vẫn đang nghiên cứu lịch trình, Trì Noãn hỏi: "... Thật sự có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy sao?"

Hà Chân nhìn Trì Noãn với vẻ mặt "Trông tôi có giống người nói đùa không".

... Phải rồi, thật khó tin nếu như trên đời này không có người nào thích Cố Ninh Tư. Chỉ riêng vẻ ngoài của nàng thôi cũng đã khiến người ta bị mê hoặc, huống hồ, nàng còn là một người tốt như vậy.

Trì Noãn đều hiểu, chỉ là có chút không vui.

Ban ngày vẫn còn rất ấm áp, chạng vạng liền bắt đầu hạ nhiệt. Trong tòa nhà có rất nhiều hệ thống sưởi, vừa bước vào gara liền bị từng đợt khí lạnh bao quanh. Trì Noãn ủ rũ siết chặt áo khoác, lúc chuẩn bị lên xe, Cố Ninh Tư hỏi cô: "Cuối tuần cậu có sắp xếp gì không?"

Trì Noãn bây giờ đặc biệt mẫn cảm với hai chữ "cuối tuần", không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không có."

Cố Ninh Tư: "Vậy đi thủy cung đi."

Hả...? Hóa ra thu gọn lịch trình đến ngày chủ nhật, là để cùng Tiểu Ngô Đồng đi ngắm sứa sao?

Cố Ninh Tư lên xe, Trì Noãn cũng theo sát phía sau. Tâm trạng u ám đã bị quét sạch, cô vẻ mặt tươi cười khởi động xe, trước khi xuất phát, cô còn muốn lén nhìn Cố Ninh Tư qua gương chiếu hậu một chút, ai ngờ tầm mắt hai người không hẹn mà cùng gặp nhau trong gương.

Cố Ninh Tư: "Cậu rất vui à?"

"..." Rõ ràng vậy sao? Trì Noãn mặt dày nói, "Vui chứ, cứ như sắp đi hẹn hò với cậu vậy."

Cố Ninh Tư lắc đầu, dáng vẻ không nói nên lời, Trì Noãn bổ sung: "Đùa thôi... Tiểu Ngô Đồng nhất định sẽ rất vui."

Xe chạy ra khỏi tầng hầm, Trì Noãn từ từ rẽ phải, sau đó hòa vào dòng xe cộ trên đường. Trong xe yên tĩnh, Cố Ninh Tư không nhanh không chậm nói: "Nói hẹn hò cũng không sai, chẳng phải cậu là bạn gái của tôi sao?"

Phanh bị giẫm lên hoàn toàn, chiếc xe phía sau gần như tông vào đuôi xe họ.

Cố Ninh Tư: "Đùa thôi."

"... À." Trì Noãn phối hợp mỉm cười.

Tiểu Ngô Đồng tâm tình kích động đến tận tối thứ bảy. Cậu lôi kéo Trì Noãn mua một đống hoa quả và đồ ăn vặt, sau đó bỏ vào chiếc cặp nhỏ của mình: "Ăn dọc đường."

Trong thủy cung ở thành phố S có một bảo tàng sứa rất lớn, Cố Ninh Tư đã bảo Trì Noãn đặt trước vé vào cửa, có chút đồ ăn vặt để giết thời gian trên đường đi cũng rất tốt. Chỉ có điều Tiểu Ngô Đồng quá mức kích động, suốt một đêm không ngủ, trên đường từ Vân thành đến thành phố S, cứ ngủ gật như gà mổ thóc.

Trì Noãn nhìn chằm chằm con đường: "... Đây là lần đầu tiên mình ra đường cao tốc, cậu... Cậu đừng căng thẳng."

Các đốt ngón tay cầm vô lăng của cô trở nên trắng bệch, Cố Ninh Tư phì cười: "Trông cậu còn căng thẳng hơn tôi đấy."

–––– "Cậu đừng căng thẳng, thứ hạng không quan trọng."

–––– "Trông cậu còn căng thẳng hơn tôi đấy."

Khán đài reo hò ầm ĩ, đồng phục học sinh màu xanh trắng, thiếu nữ không thấy rõ mặt, cảnh tượng này đột nhiên hiện lên trong đầu Cố Ninh Tư.

...

Bên trong bảo tàng sứa, Tiểu Ngô Đồng há hốc miệng, nằm nhoài trên hộp sứa, ngơ ngác nhìn lên.

Những con sứa to to nhỏ nhỏ, rong chơi trong thế giới nước tĩnh lặng, chúng giương ô, kéo dài xúc tu, đổi màu theo ánh sáng nền lạnh lẽo, như những người thợ dệt nên mộng cảnh, uyển chuyển mà hư ảo.

Nhìn kỹ đường bơi của chúng, tâm tư rất dễ chìm đắm theo. Vốn là cùng Tiểu Ngô Đồng xem sứa, nào ngờ Trì Noãn lại say mê hơn ai hết, sau khi cô xem hết những địa điểm trong bảo tàng, Cố Ninh Tư đã dẫn Tiểu Ngô Đồng ra khu vực nghỉ ngơi một lúc lâu.

Giữa họ cách nhau một chỗ ngồi, mỗi người đều uống một hộp sữa, Trì Noãn đứng chếch bên trái phía trước bọn họ, hai người đang ngậm ống hút, không hẹn mà cùng quay mặt sang nhìn cô.

Cảnh tượng này có chút buồn cười, Trì Noãn ngồi ở giữa bọn họ, cười nói với Cố Ninh Tư: "Trông cậu thật giống bạn nhỏ."

Tiểu Ngô Đồng nghe vậy, che miệng cười trộm.

Cố Ninh Tư ngoắc ngoắc ngón tay với Trì Noãn, Trì Noãn khó hiểu nghiêng người về phía nàng.

"Sửa lại đi." Cố Ninh Tư dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói vào tai cô, "Bạn gái."

"..." Trái tim điên cuồng đập hàng chục nhịp.

Trì Noãn quay đầu nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư lần nữa ngậm ống hút, mặt không cảm xúc uống hết sữa bò.

... Đây là kiểu tính toán chi li gì thế này, trước đây Cố Ninh Tư là người như vậy sao!?

Trì Noãn chỉ có thể dời tầm mắt, cười lúng túng.

Cố Ninh Tư nói sang chuyện khác: "Cậu học ở đại học S à?"

Trì Noãn bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Tiểu Ngô Đồng tò mò quan sát tương tác giữa các cô, nghe vậy thì nhiệt tình giơ tay: "Cháu! Dì Cố, cháu đã từng đến trường của mẹ rồi! Trong trường có cá ngon và... Gà bít tết nữa!"

Trì Noãn hỏi Cố Ninh Tư: "Muốn đi không?"

Cố Ninh Tư kiêu ngạo hất cằm nói: "Sao cũng được."

Đường đến đại học S không xa, sau khi ba người ra khỏi thủy cung, cứ đi thẳng liền tới nơi. Dọc theo khuôn viên trường, những hàng cây ngô đồng, tòa dạy học, thư viện, nhà hát, ký túc xá hiện ra trước mắt họ... Sắc trời dần tối, ba người đến căng tin ăn tối rồi mới lên đường trở về Vân thành.

Cố Ninh Tư chủ động ngồi vào ghế lái. Trì Noãn đang chơi oẳn tù tì với Tiểu Ngô Đồng ở ghế sau, chơi vài ván thì Tiểu Ngô Đồng buồn ngủ, nằm nhoài trên đùi cô một lúc liền thiếp đi.

Trì Noãn nhẹ giọng nói với Cố Ninh Tư: "Cố Ninh Tư, hôm nay cảm ơn cậu."

Đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, Cố Ninh Tư mắt nhìn thẳng, nhếch môi "ừm" một tiếng.