Chương 30: Hồi ức đáng quý của Yakumo
-Này Nanami, Yakumo, hai người đi đâu đấy?
-Tớ định về nhà.
-Yakumo nhớ nhà rồi sao, mới ngày đầu đi học mà vậy là không được đâu đấy.
-Không, không phải tớ nhớ nhà.
-Không phải sao? Vậy sao gấp về nhà làm gì? Hôm nay khai giảng giáo viên cho chúng ta về sớm là để mọi người kết bạn đó! Yakumo đi chơi không, tớ rủ, hay cậu không thích tớ?
Cô bé tóc vàng dùng ánh mắt buồn bã, đáng thương nhìn người bạn mới gặp không lâu của mình hỏi. Cô bé tóc nâu thấy biểu hiện này, lần đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô không biết cách từ chối, hơn nữa, cô cũng không muốn từ chối, liếc mắt nhìn về gia thuộc đang đứng chờ phía, xoắn quýt một hồi rồi cô lên tiếng.
-Ahh… chắc ổn thôi.
-Vậy còn Nanami?
Cô bé tóc lục khuôn mặt không chút biểu cảm theo bản năng gật đầu.
-Ừa.
.
.
.
-Nanami, sao cậu nhìn tớ sáng giờ thế?
Trong một sân tập ở bìa làng, Yakumo không nhịn được sự săm soi từ phía bạn bè của mình, cô lên tiếng hỏi.
-... Cậu, … đang buồn?
Nhìn bạn thân của mình, Yakumo kinh ngạc nhìn chằm chằm, đã quen được một năm trời, cô hiểu rõ việc người bạn thiếu thốn cảm xúc này của mình là một cái EQ có vấn đề.
-Tớ biểu hiện rõ thế sao? Ngay cả Nanami cũng có thể thấy được, vậy chẳng phải Eve đã…
-Tớ đương nhiên thấy sáng giờ rồi, nhưng nếu Yakumo không nói, tớ cũng không hỏi đâu.
-Vậy sao,... Đã để hai cậu lo lắng, tớ xin lỗi.
-Thay vì xin lỗi, không phải cậu nên kể cho bọn tớ nghe lý do buồn bã của cậu sao?
Nghe câu hỏi ngược lại từ Eve mình, Yakumo nhìn thẳng hai người bạn của mình, thấy được ánh mắt lo lắng của hai người họ, cô thở dài nói.
-Có lẽ năm sau tớ không đi học nữa, hai cậu cũng biết thể chất của tớ ngày càng yếu, nên cha tớ đã lo lắng và quyết định để tớ nghỉ học, thuê gia sư tại nhà, có lẽ sang năm tớ không học cùng với hai người được rồi.
-Ra đây là lý do sao, nếu vậy cậu cũng không cần phải lo.
-Cậu nói đúng Eve, dù là không làm bạn học được, nhưng ba chúng ta vẫn là bạn bè chứ?
Nghe lời an ủi từ Eve, Yakumo cũng bớt u sầu nhìn về hai người bạn thân của mình hỏi.
-Cậu nói cái gì thế? Ý tớ là, tớ chữa được.
-Hả?
-Tớ có cách chữa trị thân thể cho cậu trước khi tựu trường, nhưng cậu phải giữ bí mật đấy, đây sẽ là bí mật nhỏ của ba người chúng ta.
-Cậu nói gì cơ?
.
.
.
-Hai cậu giỏi thật đấy, cái gì cũng biết, so với tớ thì tớ chỉ biết mỗi ảo thuật.
-Hihi, cậu nói quá rồi.
-Ảo thuật không yếu.
-Tớ không có nói quá, Eve cậu thực sự rất đa tài, thể thuật, nhẫn thuật đều tinh thông, chakra còn nhiều tới vô lý, nếu cậu chịu học ảo thuật thì tuyệt đối cũng không kém. Tớ thực lực như thế nào tớ vẫn nhận thức rất rõ, không cần an ủi đâu. Nanami cũng vậy, ảo thuật đúng là không yếu, nhưng nó vẫn có những nhược điểm chí mạng, chỉ cần n·ạn n·hân nhận thức được ảo thuật thì không khó để giải. Muốn ảo thuật hoàn mỹ phát huy thì cần một ý chí áp đảo n·ạn n·hân, mà điều đó thì rất…
-Vậy cậu rèn luyện ý chí là được .
-Hả? …
Đột nhiên bị ngắt lời, thiếu nữ không phản ứng kịp, cô thốt lên trong vô thức, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
-Tớ hiểu ý cậu, nhưng làm gì có phương pháp rèn luyện ý chí cụ thể và hiệu quả? Chẳng lẽ Hyuga gia tộc có phương pháp luyện tập bí mật? Nếu thế thì cậu cũng không nên chỉ cho người ngoài như tớ.
Rèn luyện ý chí, điều này cũng không phải là không có cách, nhưng đó chỉ là những phương án mơ hồ không có hiệu quả cao, như là liên tục tinh vi thao túng chakra, tiêu hao tinh thần lực, hay dùng ảo thuật nhiều lần đến khi cảm thấy nhức đầu. Những phương pháp trên đều không phải là hiệu quả, hơn nữa còn có thể có tác dụng phụ.
-Tộc Hyuga không có, nhưng tớ có cách…
-Cậu nói thật.
-Ừa, Byakugan uy áp, năng lực này là một dạng tinh thần công kích, chỉ cần tớ chỉnh sức mạnh thích hợp rồi dùng lên người cậu, đến khi ý chí cậu không chịu nổi thì nghỉ ngơi, cứ thế lặp đi lặp lại là được.
Nghe được lời nói của Nanami, Yakumo đâu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, cuối cùng là xấu hổ.
Kinh ngạc vì Nanami thật sự có cách rèn luyện tinh thần lực hiệu quả, tinh thần lực thứ này nó vô hình vô chất, bình thường chỉ có thể theo trưởng thành mà tăng dần, dù rèn luyện theo những phương pháp nói trên cũng không tăng nhiều, và không sai khi nói ảo thuật - thứ mà phụ thuộc vài tinh thần lực rất nhiều, là thứ thuật dành cho thiên tài, nhưng không phải tất cả thiên tài đều sẽ tu luyện ảo thuật, cũng vì thế mà ảo thuật không phổ biến.
Nhưng nếu có phương pháp rèn luyện tinh thần hiệu quả, ảo thuật sẽ được lột xác hoàn toàn lên một trình độ mới, nên Yakumo đã rất vui mừng.
Cô chắc chắn sẽ không vì bất kỳ điều gì mà bỏ qua phương pháp rèn luyện tinh thần lực, dù là phải làm phiền người bạn thân của mình
"MỘT LẦN NỮA"
Cô xấu hổ khi chỉ có thể nhận được giúp đỡ từ hai người bạn thân của mình, trong khi cô không thể giúp lại được họ bất cứ điều gì to tát.
-Nanami, tớ… Tớ lại phiền cậu rồi.
-Ừa, … không sao, … chúng ta là bạn.
.
.
.
Đúng a, mình luôn dầy mặt làm phiền họ, dù thế họ vẫn luôn đón nhận mình, xem mình làm bạn.
Nhìn ảo cảnh không ngừng thay đổi, Yakumo hoài niệm nhớ lại quá khứ, là một chuyên gia ảo thuật, cô không mất nhiều thời gian để nhận ra cái này ảo cảnh có nguyên lý giống như huyết kế giới hạn của cô và Sharingan, nó trực tiếp t·ấn c·ông vào tinh thần của n·ạn n·hân, gợi lên hồi ức trong quá khứ của n·ạn n·hân, khiến n·ạn n·hân trầm mê trong hồi ức của bản thân.
Nên rời khỏi ảo cảnh này thôi, không nên để họ chờ mình nữa.
Nghĩ vậy, khung cảnh quanh Yakumo lại một lần nữa thay đổi, một không gian kỳ lạ với những quả bóng khổng lồ lơ lững, phía xa trước mắt cô, Nanami và Eve đang nhìn về phía cô, họ đang đứng đợi cô.
-Để hai cậu chờ lâu rồi.