Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 52: Phá Thai




Nhưng bọn họ không hề biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị bé Hiền núp một bên nghe thấy hết. Sau đó nó lặng lẽ rời trường về nhà.

Hạ Tử Hiên về lớp nhắn cho Ôn Nhược Hi chuyện vừa rồi. Mất 1 tiếng sau cô ấy mới phản hồi [ Tôi biết rồi, sau khi dọn dẹp tiếp nhà dì Điệp xong tôi sẽ sang nhà em ấy ].

Hạ Tử Hiên cất điện thoại, tiếp tục ụp mặt xuống bàn ngủ bù. Người ta nói thức một đêm phải ngủ bù 3 ngày, cho nên bây giờ dù thầy cô trên bảng có nói gì cô cũng không quan tâm.

Hứa Tiên nhìn cô lấc đầu "Bộ tối qua đi ăn trộm hả gì mà hôm nay ngủ suốt vậy cà". Nói xong nó cũng nằm xuống ngủ theo, đôi bạn cùng tiến.

Đến gần hết tiết điện thoại Hạ Tử Hiên run lên. Ôn Nhược Hi gọi cho cô, ở trong lớp nên không tiện bắt máy. Cô đứng lên giả vờ muốn đi nhà vệ sinh.
"Nhược Hi "

"Hiên, có chuyện rồi".

Hạ Tử Hiên cúp máy không quan tâm là đang còn tiết học. Cô chạy một mạch đến bệnh viện huyện gần trường, mặc áo dài có hơi bất tiện.

Đến khoa Cấp cứu đã có rất đông người ở đây, bà Tám đang khóc nức nở, than trời trách đất.

"Ngực Hi, bé Hiền sao rồi ?". Hạ Tử Hiên chạy đến nắm lấy tay Ôn Nhược Hi, giám thị Hồng nhìn thấy thì nhăn mặt, con nhỏ này dám gọi thẳng tên cô giáo, còn nắm tay năm chân nữa chứ.

"Bác sĩ đang cấp cứu, mình ra ngoài rồi nói". Cô nắm tay Hạ Tử Hiên đi ra phía khuôn viên phía sau bệnh viện.

"Lúc chiều sau khi có thời gian, tôi sang nhà tìm em ấy. Bà Tám cũng dẫn tôi vào phòng, còn nói buổi trưa sau khi đi học về thì em liền nhốt mình trong phòng không ăn uống gì. Bà kêu cỡ nào cũng không ra".

"Sau khi gõ cửa hồi lâu không thấy hé Hiền ra mở cửa, cảm thấy có chuyện không ổn, tôi mới nó bà Tám dùy chìa khóa dự phòng mở ra".
Trong phòng là một mớ hỗn độn , bé Hiền nằm trên giường vẫn còn mặc bộ áo dài ban sáng. Nhưng trên miệng lại có bọt trắng, bà Tám liền la làng lên. Ôn Nhược Hi thấy vậy chạy nhanh về nhà kêu người chở em ấy tới bệnh viện, bác sĩ liền tiến hành cấp cứu.

Đã 1 tiếng trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hạ Tử Hiên nhìu mày "Bé Hiền có tới trường sao ?". Ôn Nhược Hi gật đầu "Sao vậy ?".

"Chắc em ấy nghe thấy lúc bọn tôi nói chuyện vớ thằng kia rồi". Cô lấy điện thoại ra mở cho Ôn Nhược Hi nghe đoạn ghi âm. Sau khi nghe xong ánh mắt cô u buồn rủ mi mắt.

"Làm sao ?". Hạ Tử Hiên thấy cô buồn liền nằm tay hỏi han, Ôn Nhược Hi thở dài "Tội cho bé Hiền, lỡ trao thân cho một người như vậy".

Hạ Tử Hiên mỉm cười, trao thân cho ai, đúng người hay không ở cái thời đại 4.0 này thì đâu quan trọng nữa, mà quan trọng là biết cách tự bảo vệ mình.
Cô còn chưa kịp an ủi lại có người phá đám.

"Nhược Hi, bé Hiền sao rồi ?". Giọng anh Bình từ xa vang lên, Hạ Tử Hiên nhăn mày thả tay Ôn Nhược Hi ra.

"Anh vừa về tới quán là nghe Thúy gọi, nên chạy tới đây liền".

"Vậy sao anh không chạy vô trông. Này đâu phải phòng cấp cứu?". Hạ Tử Hiên cười, quơ quơ tà áo dài trong tay. Anh Bình lại chỉ nhìn Ôn Nhược Hi, vẫn ôn hòa trả lời "Anh vừa tới thì thấy hai đứa đi ra đây, nên đi theo"

"Ủa em không đi học hả ?". Anh Bình nhìn bộ áo dài trên người cô hỏi. Ôn Nhược Hi cũng mới nhớ ra "Tôi gọi lúc Hiên đang học ?"

"Không sao, sắp hết tiết rồi".

"Ai cho Hiên trốn ?"

"Tôi lo cho bé Hiền"

"Hiên là bác sĩ sao ?"

Hạ Tử Hiên cứng họng, không biết phải trả lời sao nữa. Anh Bình thấy vậy liền giải vây "Thôi, cũng lỡ nghỉ rồi. Cô giáo khó quá ạ".
Sáng nay anh đã được Ôn Nhược Hi giải đáp thắc mắc vì sao họ Hạ Tử Hiên bằng tên. Th ìra hai người cách nhau chỉ 2 tuổi. Hèn chi thân thiết với nhau tới vậy.

Lần đầu Hạ Tử Hiên cảm thấy anh Bình có chút tốt. Ôn Nhược Hi rủ mi mắt, cả ba cùng nhau đi về khu bệnh viện. Ở đây chỉ còn ba mẹ của bé Hiền.

Bé Hiền đã đưa cứu chữa, hiện tại đang ở phòng bệnh bình thường. Hiện tại đang ngủ, Ôn Nhược Hi nhìn coo bé nằm trên giường mới nhẹ giọng hỏi bà Tám "Bác sĩ nói sao thiếm ?"

Bà Tám khóc đến sưng bụp hai con mắt. Tới giờ giọng vẫn còn khàn "Nó không sao rồi. Mà do uống thuốc ngủ với thuốc phá thai nên giờ người nó yếu lắm ".

Rồi bà lại gào lên "Không biêt thằng khốn nào bán thuốc phá thai cho nó. Đúng là quân khốn nạn".

Hạ Tử Hiên nhăn mặt, cô bé nhỏ như vậy, ai lại đi bán loại thuốc đó cho nó. Cô cầm điện thoại ra hiệu với Ôn Nhược Hi mình ra ngoài nghe điện thoại, Ôn Nhược Hi gật đầu.
Ra đến hành lang cô mới gọi điện cho Trình Tiểu Bân, còn chưa kịp lên tiếng bên kia đã vội nói trước "Đội phó, chị đang ở bệnh viện à ?"

"Sao cậu biết ?"

"Em vừa nhìn thấy chị, theo thông tin đường dây nhốn bán các em cấp ba còn có thêm đường dây khác. Bọn nó cho trẻ em dưới đột uổi vị thành niên bán dâʍ".

"Mấy ông đại gia rất thích phá lần đầu của con gái, nhất là gái còn non. Lỡ bé nào mà mang bầu thì cũng có tụi dược sĩ ham tiền bán thuốc phá thai".

"Em vừa tới bệnh viện giả vờ khám bệnh sẳn điều tra. Cũng biết nạn nhân mới nhất là hàng xóm của chị"

Hạ Tử Hiên mệt mỏi dựa vào tường, vụ này càng ngày càng rắc rối. "Bé Hiền có liên quan gì không?"

"Không có, nhưng mà bạn trai cô bé thì có. Thuốc phá thai là bạn thằng đó đưa cho cô bé".

"Đại Bân "

Trình Tiểu Bân khó hiểu hỏi "Sao vậy ?"
"Tự nhiên chị muốn thiến hết đàn ông trên đời này quá". Để bọn họ không đi gieo rắc giống nòi lung tung mà không chịu trách nhiệm.

Trình Tiêu Bân đột nhiên rùng mình, cậu khép chặt hai chân lại. Đội phó vừa triệt sản vĩnh viễn một tên, không lẽ bây giờ lại thành nghiện.

Hạ Tử Hiên biết rõ thằng nhóc kia đang nghĩ gì. Cô cũng kệ, dù cô cũng biết cậu ấy bạn gái đầu đời còn chưa có, chắc cũng chưa mất bao qui đầu luôn quá.

"Hiên ". Ôn Nhược Hi đi cùng anh Bình ra, Hạ Tử Hiên nhanh chóng cúp máy.

"Về thôi, ngày mai lại vào thăm em ấy". Ôn Nhược Hi nhìn cô rồi nói, anh Bình cũng vội xen vào "Để anh đưa hai người về.

"Không cần đâu, em ó đi xe".

"À Nhược Hi về trước đi, balo của tôi còn ở trường, tôi quay lại đó lây". Cô còn chưa kịp đi đã bị Ôn Nhược Hi nắm tay lại "Nhờ Hứa Tiên mang về đi, giờ cũng sắp tan học rồi".
Anh Bình cũng đi cùng bọn họ về, tuy không còn lý do ở lại nhưng anh nói còn muốn rước nhỏ Thúy. Hai anh em nhà này thiệt lắm trò mà.

Nhỏ Thúy đứng trước cổng quơ quơ cánh tay Ôn Nhược Hi, bịn rịn như sắp chia ly không gặp lại tới nơi vậy. Hạ Tử Hiên đúng là nhìn không nổi nữa.

Sau khi vào nhà cô mới phát hiện cậu nhỏ đã đi hẹn hò, còn dì bà đã dọn đồ qua nhà dì Điệp thật sự ở bên đó một tháng. Tự nhiên lại cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà mình.

Cô nằm bẹp lên giường, ngủ thẳng đến 8 gườ tối, đến khi cái bụng kêu ọt ọt mới không cam tâm mở mắt thức dậy. Cô tắm ra ngồi vì đầu xù lên cho khô tóc, dì ba thật là nhẫn tâm thật sự bỏ mặc cô. Còn cậu nhỏ chỉ lo yêu đương.

Ôn Nhược Hi đang ngồi chấm bài cho học sinh, chợt cô nhớ ra hôm nay lúc ăn cơm nghe dì Phượng nói sẽ sang đây ở một tháng, để haicậu cháu Hạ Tử Hiên tự lo liệu.
Nghĩ tới cô gái khiÔn Nhược Hi liền lắc đầu. Người nọ có thể tự lo chuyện ăn uống được sao ?

Đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng gõ. Cô chòm dậy kéo cánh cửa sang một bên, không cần đoán cũng biết người gõ là ai. Nhìn thấy cái đầu như cái ổ gà kia liền có chút muốn cười, nhưng lại cố nhịn xuống, tỏ ra lạnh lùng.

"Cô giáo, đang làm gì đó ?"

Trên mặt Ôn Nhược Hi không chút cảm xúc "Chấm bài ".

Hạ Tử Hiên liền nịnh nọt "Vậy em được bao nhiêu điểm vậy ?"

" 3 điểm". Nghe xong số điểm Hạ Tử Hiên liền giả vờ suy sụp, thật ra là cô cố tình không làm đúng, đã học ngu thì nên ngu đều.

Ôn Nhược Hi nhìn thấy như vậy liền có chút mềm lòng "Lần sau cố gắng một chút, ". Liền rơi vào bẫy của Hạ Tử Hiên "Vậy Nhược Hi khích lệ tôi một chút được không?"

Ôn Nhược Hi bỏ viết xuống, khoanh lại hai tay "Nói đi ".
Hạ Tử Hiên xoa xoa cái bụng đói meo của mình, mặt cố tỏ ra đau khổ nói "Ban thưởng trước một bữa ăn được không ? Từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì".

Ôn Nhược Hi cười cười, thì ra là muốn cọ cơm. Cô nhướng mày "Muốn tôi nấu ăn cho ?!". Hạ Tử Hiên lập tức gật đầu liên tục, cô mỉm cười hất mặt ra ban công bên ngoài. Cả hai liền cùng nhau đi ra.

Ôn Nhược Hi đưa một bàn tay lên, Hạ Tử Hiên y như thái giám cung kính nâng tay dìu cô ấy qua nhà mình.

Đi vào nhà bếp cô mỉm cười nói "Ngồi đi, tôi xem tủ lạnh có gì đã".

"Tôi phụ cho". Cô giúp cô ấy rửa rau, Ôn Nhược Hi chỉ nấu món mì đơn giản cùng rau xanh và trứng. Hạ Tử Hiên ăn một đũa, cô cảm thấy đây là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ mình được ăn. Dù cảnh sát bọn cô ăn đồ ăn ngoài và mì gói rất thường xuyên.
Nhưng đây là do Ôn Nhược Hi nấu cho cô.