Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 51: Học Sinh Cá Biệt




"Dì nhìn nè, con sáng sớm là qua đây ngồi chứ đâu. Đồ ngủ còn chưa thay". Cô còn cố tình ưởn bộ ngực như học sinh cấp 3 của mình lên, như cho dì ba nhìn thấy bộ đồ cô đang mặc.

Dương Quá thiệt muốn đưa ngón tay cái lên cho cô một like. Không biết nên nói cô là chu đáo hay khốn kiếp đây, tại sao chuẩn bị sẵn lại không nói cho anh biết. Làm anh ăn mấy chổi của chị ba .

"Về nhà rồi nói". Chuyện xấu không nên đồn ra ngoài, nhất là trước mặt đám nhỏ.

Lúc Hạ Tử Hiên đứng lên Ôn Nhược Hi đã nhìn thấy mấy vết trầy trên chân cô ấy. Cô nhíu mày, tối qua đi đâu mà chân bị trầy hết rồi.

Dì ba ngồi ở ghế giữa nhà khanh hai tay, bắt chéo chân, còn hai cậu cháu đứng cuối đầu đối diện.

"Do đã giao kèo nên chị sẽ không hỏi tối qua em đi đâu, bắt đầu từ hôm nay chuyện lau nhà, quét nhà, chà toilet và nấu ăn cho hai cậu cháu đều do em làm". Dì ba nói với giọng nhẹ nhàng.
Cậu nhỏ liền phản đối "Ủa chị, sao phạt có ên em ?". Dì ba còn không thèm ban cho cậu nhỏ một cái liếc mắt "Bắt gian cần có chứng cứ, bắt tại giường. Nay chị bắt được có ên em, nên phạt mình em".

Dương Quá cảm thấy cái câu bắt gian này hơi kì kì. Hơn nữa anh là đi dâng mình cho Tổ Quốc, chứ gian chỗ nào.

"Mà dì, mấy chuyện kia con hong dám có ý kiến. Riêng chuyện để cậu nấu ăn thì lược bỏ được hog ?!". Cô vẫn còn sợ cái lần ôm toilet thừa sống thiếu chết kia.

Dương Quá nhìn qua với ánh mắt câm hờn [ Sao xin có một chuyện. Sẳn xin luôn mấy chuyện kia đi ].

Dì ba phất phất tay "Chuyện đó hai đứa tự bàn, trong vòng một tháng này dì sẽ sang nhà dì Điệp ở. Cho hai đứa tự lo liệu".

U là trời cái dì ba này. Nhà cập vách làm gì dọn hẳn qua nhà người ta ở luôn vậy. Trong ánh mắt hai cậu cháu lúc này chỉ còn mấy chữ [ Giang díu mập mờ ].
"Còn nhỏ kia, qua mặt được một lần thôi nhe. Giờ lên thay đồ đứa đi học đứa đi làm đi. Mình mẩy dơ hầy ". Từ giọng điệu đến ánh mắt đều hiện lên hai chữ ghét bỏ.

Hai thân ảnh lủi thủi lên lầu, dì ba lắc đầu. Cũng đã 30 tổi vậy mà không đứa nào nên thân.

"Ê nhỏ kia, chơi gì kì vậy. Sao có chuẩn bị mà không kêu cậu ?"

Tối qua vụ soffel là anh đã ghi nợ nó rồi, vậy mà bây giờ lại thêm bộ đồ ngủ.

Hạ Tử Hiên cười khổ sở "Con quên". Cô là không kịp nói, lúc chuẩn đi mới chợt nghĩ ra, đành để cậu nhỏ gặp nguy hiểm luôn.

Vào phòng, Hạ Tử Hiên nhìn mình trong gương, lại lần nữa thở dài. Tấm thân ngọc ngà này sao mà cứ bị thương quài. Không nặng thì nhẹ, không lớn thì nhỏ.

Nhìn trên chân bị một vết trầy do cây quẹt, còn trên tay thì do cô bị muỗi chícụetự gãy nên thành. Cũng may cô được trời thương, ngoại trừ vết thương thật sự sâu thì đa số các vết thương khác đều không để lại xẹo.
Mà cũng chỉ có 2 vết sâu nhất, cũng là nguy hiểm nhất. Một vết đạn bắn gần tim, lúc trúng phải cô cứ tưởng mình tiêu rồi không. May là đưa đến bệnh viện kịp thời, còn được bác sĩ Nhi giúp làm phẫu thuật lấy đạn.

Vết thứ hai là vết dao đâm trên vai cũng là cô bác sĩ yêu nghiệt kia cứu chữa. Miệng vết thương nhỏ hẹp nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra.

Cô thở dài, đi tắm. Dì ba nói đúng, cô quá dơ rồi. Hôm nay được ban ơn cô và cậu nhỏ được ăn sáng ở ngoài.

Lúc cô và cậu nhỏ dắt xe ra ngoài cổng liền thấy hai bóng dáng quen thuộc. Bên cổng nhà cô là đại ca Long, còn bên cổng nhà dì Điệp là giám thị Hồng. Ôn Nhược Hi đang mở cửa cho thầy ấy, kế bên còn có miếng da trâu là nhỏ Thúy mặt coi liền trầm xuống.

"Tới đây chi ?". Cô không khách sáo chút nào mà hỏi đại ca Long .
"Tới đón em đi học".

Hạ Tử Hiên đỡ trán, quá mệt mỏi. Cậu nhỏ đứng bên cười, tình yêu tuổi ô mai, mà có điều thằng nhóc này không biết nó đang láy một máy bay hạng nặng đã có phi công.

Hạ Tử Hiên không để ý nó, cô chóng xe xuống nhìn giám thị Hồng nghênh mặt hỏi.

"Ủa thầy, đầu tuần không lo đi gác học sinh trễ chào cờ. Tới đây chi á thầy ?!"

Giám thị Hồng liếc em học sinh vừa học dốt vừa hay kiếm chuyện này nột cái "Hôm nay tôi xin nghĩ, đi đám giỗ chị Điệp mời".

Dương Quá nhìn Hạ Tử Hiên. Hai người lại ngầm hiểu ý [ Chị khỉ mốc, ổng còn lớn hơn dì Điệp 2 tuổi ].

[ Sao không kêu dì luôn đi ].

"Ăn đám giỗ ?". Hạ Tử Hiên cười cười, giám thị Hồng lại nhìn cô và đại ca Long ra giọng giám thị "Hai đứa còn không mau đi học. Định đi trễ hả ?".

"Nay giám thị trường em nghĩ, nên em sẽ cúp tiết đầu. Đúng không Long ?"
Đây quả là lĩnh vực am hiểu nhất của đại ca Long "Ừ, đương nhiên. Hiếm khi giám thị khó tính mẫu mực nghỉ mà đi ăn đám giỗ mà".

Giám thị Hồng căng con mắt lên "Hai em dám trốn để coi tôi phạt ra sao ?". Hạ Tử Hiên đi tới cười cười "Chú Hồng ạ. Hiện tại chú đang nghỉ phép không là giám thị nữa, bởi vậy không quản được tụi cháu đâu nha ! "

Tính theo tuổi tác gọi chú xưng cháu là quá đúng lú hợp tình.

"Đúng đó. Chú mặc tụi cháu đi, Hiên nha nghĩ nên gọi cho tụi Hứa Tiên vs Kiên kêu nghỉ chung".

Hạ Tử Hiên cũng phối hợp diễn "Nên vậ, cơ hội ngàn năm có một".

Giám thị Hồng tức tới đỏ bừng mắt, con nhỏ này dám làm mất mặt ông. Nhân tiện ông đi theo đuổi tình yêu mà lợi dụng.

"Hiên mau đi học đi". Ôn Nhược Hi nhìn không nổi nữa, cô gái này quá là biết cách tận dụng thời cơ mà.
Hạ Tử Hiên bỉu môi, đi thì đi. Trả thế giới lại cho hai người đó. Cô leo lên xe máy đại ca Long, nón bảo hiểm cũng không thèm đội.

"Cậu dẫn xe con vô nhà nge. Nay mệt mỏi hong muốn chạy xe".

Dương Quá bất lực, cô cháu gái trưởng thành sớm của anh đâu rồi ? Sao bây giờ lại y chan cô bé 18 tuổi vậy nè. Hay là nhập vai quá sâu rồi, anh cười cười.

"Đội nón bảo hiểm vào". Ôn Nhược Hi sắc mặt u ám, cô gái này rõ ràng là đang chống đối mà.

"Học sinh quậy đâu ai ngoan mà tuân thủ luật". Cô vỗ vai đại ca Long "Chạy đi ". Đại ca Long thấy cô không đội nó cũng tháo nón xuống, gồ gas chạy như bay chỉ để lại một làn khói phả vào mặt giám thị Hồng và Dương Quá.

Giám thị Hồng lắc đầu "Học sinh bây giờ hư quá". Dương Quá nhìn thầy ấy chỉ nhẹ cười, cháu của anh không như bề ngoài bọn họ nhìn thấy, nó rất có nội tâm và ngoan ngoãn.
Hạ Tử Hiên đến trường liền thật sự cúp tiết chào cờ. Cô không cho đại ca Long đi theo, mà nhờ nó điều tra xem ai là tác giả của cái bầu trong bụng bé Hiền. Còn cô thì gọi điện bảo Trình Tiểu Bân ra sân sau gặp mình.

"Sao mắt thâm đen hết rồi. Tối qua đừng nói chị cũng thức suốt đêm nha !". Trình Tiểu Bân cười cười, còn thuận tiện ngáp một cái, cậu cũng quá buồn ngủ rồi.

Hạ Tử Hiên nhìn cậu ta, bọn họ đã quá quen chuyện thức mấy ngày đêm đi theo dõi đối tượng. Bây giờ chỉ là có chút buồn ngủ.

"Em cũng vậy hả ?"

Hai người thuật lại tình hình hai bên đêm qua. Sau đó rút ra kết luận, tụi này quá gian xảo, kẻ cầm đầu sau lưng còn rất xảo quyệt. Chia nhỏ từng tóp ra sau đó tập hợp để tránh chú ý, lúc tách ra cũng vậy. Nếu cảnh sát muốn bắt cũng sẽ có cá lọt lưới.
Lúc cô trở lại lớp liền nghe đại ca Long nói về kết quả nó cho đàn em nghe ngóng. Có thể nói tụi này nên đi làm trinh sát mới phải, tìm thông tin thiệt là nhanh.

Còn bên nhoam Hứa Tiên và Mọt sách cũng có kết quả tương tự. Thằng làm cho bé Hiền có bầu là đứa học lớp 12A1, là lớp chọn của trường, được rất nhiều thầy cô ưu ái.

Nó bề ngoài còn giống Mọt sách hơn cái thằng có biệt danh mọt sách này. Tướng tá cao ráo thư sinh, mắt đeo kính, ăn mặt đi học đều đúng qui định, học còn rất giỏi. Nhìn là một học sinh gương mẫu, vậy mà dám làm con gái người ta có bầu. Lại còn khốn kiếp không dám nhận.

Nó bị đám đại ca Long đánh cho một trận rồi mới chịu nói. Sau khi tan học buổi sáng, Hạ Tử Hiên đang cùng đại ca Long và Hứa Tiên đứng trước mặt nó. đám đàn em của đạ ica Long lôi thằng đó ra bãi cỏ bên hông vắng vẻ của trường.
Nó bị đạp một cái té xuống mặt cỏ, sau đó liền la hét "Tụi mày làm gì, lại muốn đánh tao nữa hả ?"

Hạ Tử Hiên đứng từ trên nhìn xuống, đúng là nhìn bề ngoài không thể nào đánh giá được một con người.

"Nghe nói mày là học sinh giỏi ?". Cô nhìn nó cười khinh.

"Mày hỏi chi ?". Nó quát lớn, nhưng giọng nói không ác lại giọng của thằng Kiên cùng cái đạp vào đùi nó "Chị hai hỏi thì trả lời đi ".

Nó nhìn thằng Kiên rồi nhìn Hạ Tử Hiên. Vẫn không chịu nói, cô ngồi quỳ xuống nhìn thẳng nó "Lúc nhỏ có học môn đạo đức hong, trong sách có dạy mày chơi xong rồi bỏ con gái người ta hong ?".

"Tao hỏi mày, mày tính sao với bé Hiền và đứa con trong bụng em ấy ?".

Nó trầm ngâm một lúc, rồi mới nói "Tính sao giờ, thì phá thôi".

"Nói gì đó thằng chó ". Đại ca Long đá vô bụng khiến nó ôm lấy bụng mà nằm xuống đất. Tuy đại ca Long là đứa học hành không ra gì nhưng cũng không chó má như thằng này.
Nó vừa ôm bụng vừa đau đớn la "Chứ tụi mày muốn sao, dù tao có cưới nó về rồi cũng bỏ nó. Lúc đó chỉ là ham muốn của con trai thôi".

"Ai kêu nó ngu chi ".

Hạ Tử Hiên nghe không nổi nữa, cô nắm tóc nó kéo lên kề sát vào nó nói "Vậy hả. Thằng chó, uổng công 12 bà mụ nặn cho mày có cái đó, để mày đi làm bậy với con gái người ta".

"Hôm nay tao không dạy dỗ mày thì thiệt uổng công 12 bà mụ nặn cho tay cánh tay này".

Đại ca Long cũng đi tới "Hiên, để tụi anh. Coi chừng dơ tay em".

"Ừm, đánh có chừng mực một chút. Đừng đánh vô tránh mắc công giáo viên làm phiền".

Sau đó cô đứng dậy đi sang một bên. Tụi đàn em đại ca Long đi lên liền ra tay, tụi nó trước giờ không ưa mấy đứa lớp chọn, mấy đứa này ỉ học giỏi rồi được thầy cô thiên vị nên hách dịch lắm.

Mà tụi nó không dám lên mặt với đám đại ca Long, vì sợ bị đánh bầm dập. Nay thì được hưởng phước rồi.
Hạ Tử Hiên móc điện thoại từ túi ra. Tắt đoạn ghi âm vừa rồi, thứ khốn nạn này không đáng được sống tốt.