Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 13: Hồng Tỉ Tỉ




Cậu nhỏ đi làm về vừa mở cổng nhà mình, liếc qua cổng sân nhà bên cạnh thì thấy nhóc Thương đang ngồi ở băng đá chơi game.

"Ê nhóc, nay đi đâu mà mặc đồ đẹp vậy ? "

Nhóc Vinh đang trong trận đánh game cũng không rời mắt khỏi màn hình "Chút nữa chị Hi đi ăn với bạn chị ấy, mẹ bảo em đi theo".

Tiếng bắn súng ầm ầm trong điện thoại chợt dừng lại, nhóc Vinh kêu lên "Rồi, bắn chết em rồi".

Cậu nhỏ không thèm hỏi thêm. Liền chạy vào tìm kiếm Hạ Tử Hiên, vừa vào đã thấy đứa cháu gái nhà mihf nằm vắt vẻo trên ghế sofa gỗ bấm điện thoại.

"Nè cháu gái yêu "

Nghe một câu cháu gái yêu tay đang cầm điện thoại của Hạ Tử Hiên run lên, xém chút làm rớt xuống mặt. Cô liếc nhìn cái người đang xuân tâm nhộn nhạo kia "Nói chuyện bình thường được hong, giọng điệu này con nghe không quen nha"
Dương Quá cười hì hì ngồi cái ghế bên cạnh cô "Con xuống đây cũng lâu rồi, cậu còn chưa dẫn con đi chơi đêm đúng hong, thay đồ đi cậu dẫn con đi".

Hạ Tử Hiên buông điện thoại ngồi dậy "Ở đây có gì đâu mà chơi"

"Con xuống đây điều tra án, tối ngày cứ nằm ở nhà quài lấy đâu ra manh mối"

Hạ Tử Hiên suy nghĩ một chút, cậu nhỏ nói cũng đúng nên đi xem xét một chút. Cô gật đầu "Cũng được, vậy con rủ thêm bạn"

"Ok, cậu đi thay đ. ồCon cũng nhanh đi".

Hạ Tử Hiên mở danh bạ gọi cho Hứa Tiên, hôm nay cô thật là có diễm phúc đi. Vừa đi chung với Dương Quá - Thần Điêu Đại Hiệp còn đi với Hứa Tiên trong Thanh Xà -Bạch Xà. Ôi cô không biết mình có thành Tiểu Long Nữ hay Bạch Nương Tử nữa.

Nghĩ nghĩ rồi tự cười chính mình, sau đó lên lầu thay đồ .

Ôn Nhược Hi mặc một chiếc váy trắng trơn không họa tiết. Thanh thuần sạch sẽ, gương mặt cứ như thần tiên tỉ tỉ. Nhóc Thương nhìn thấy thì lần nữa kinh ngạc, sáng nay nó nhìn thấy chị Hi đã quá là đẹp rồi. Bây giờ thấy chị mặc váy càng làm nó mê mẩn hơn.
"Thương, đi thôi em"

Nhóc Thương lắp bắp trả lời "Dạ chị".

Dì Điệp đang ngồi ở mấy cái võng phía trước bờ sống đối diện nhà với dì Phượng, th ấycô dắt xe đi ra th ìliền dặn dò "Hai đứa đi về sớm nha, trời tối nguy hiểm ".

"Dạ dì ". Ôn Nhược Hi cười mỉm chi trả lời.

Dì Phượng quay sang nói với dì Điệp "Con bé đẹp quá Điệp he"

Dì Điệp gật gật đầu "Nó đẹp nhưng cũng lạnh lùng lắm"

Dì Phượng cười giảo hoạt ghé sát tai dì Điệp "Nó giống Điệp hồi đó đó". Dì Điệp xấu hổ cuối đầu, đánh vào vai dì Phượng một cái trách mắng "Lớn rồi kà còn không đứng đắn, tụi nhỏ nócười cho".

Dì Phượng cười ha hả, dì Điệp thì đỏ mặt quay chỗ khác. Đúng lúc Dương Quá dẫn xe ra, Hạ Tử Hiên thì đi sau.

" Gì mà vui vậy chị ? " Dương Quá cười hỏi.

"Gì đâu, hai đứa đi đâu đó ? ".
Dương Quá lên xe cười cười "Em dẫn cháu gái yêu đi uống cà phê ".

Dì ba lại dặn một câu y chang dì Điệp vừa rồi "Đi sớm về sớm, buổi tối nguy hiểm ".

"Biết rồi chị gái yêu ".

Sau khi hai người đi xa dì Điệp mới nhìn nhìn dì ba cười nói " Sao dặn tụi nó y như em nói với Nhược Hi dạ ?!!! "

Dì ba lại lần nữa ghé tai dì Điệp "Tui nghe lời Điệp, Điệp nói gì cũng đúng". Sau câu nói dì ba nhận được cái liếc mắt của dì Điệp, nếu như 20 nmă trước người này cũng nghe lời như vậy thì hai người đâu tốn mấy chục năm xa nhau vậy.

______________

Nhóc Thương chỉ cho Ôn Nhược Hi cái quán mà thầy Hồng đã nói. Thời buổi hiện đại cho nên chá huyện tỉnh cũng rất phát triển, nơi hẹn là một quán cà phê rất lớn 2 tầng. Nghe nói là do một người từ vùng khác tới đây mở quán.

Thậm chí còn có cả hồ nuôi cá Koi lớn ở giữa quán, bọn họ ngồi ở cái bàn dài cạnh hồ. Khi Ôn Nhược Hi vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người trong quán, không chỉ con trai mà cả con gái cũng bị cô hấp dẫn.
Gương mặt cô vẫn lạnh như băng, dẫn theo nhóc Thương đến bàn các giáo viên đang ngồi. Thầy Hồng như mèo thấy mỡ vội đứng dậy cười đón, kéo ghế cho Ôn Nhược Hi ngồi cạnh thầy ấy.

"Cô Nhược Hi, cậu bé này là ? ". Thầy ân cần hỏi.

Ôn Nhược Hi nhìn nhóc Thương rồi trả lời "À đây là bé Thương, em trai tôi"

Sau một màn chào hỏi liền đi vào bữa tiệc, Ôn Nhược Hi vẫn như thường ngày không biểu cảm quá nhiều, chỉ lẳng lặng lắng nghe mọi người nói đôi khi gắp đồ ăn cho nhóc Thương.

"Cô Hi nhìn xinh đẹp như vậy đã có bạn trai chưa ? . Cô Trinh môn Văn hỏi.

Giám thị Hồng bên cạnh liền chăm chú ch ờnghe câu trả lời, thật ra thầy ấy cũng muốn hỏi mà ngại nên im im tớ igiờ. Ôn Nhược Hi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô suy nghĩ một chút. Từ năm cấp 3 tới bây giờ người theo đuổi lẫn tỏ tình với cô không ít, nhưng cô hoàn toàn không thích ai trong bọn họ.
Kể cả Phan Đình Khải hết sức theo đuổi cô cũng không để tâm. Thật ra cô cũng muốn biết cảm giác thích ai đó là như thế nào, chỉ tiết người đó chưa xuất hiện. Cũng có thể do cô quá lạnh nhạt đi.

"Em không có". Một câu trả lời của cô làm lưng giám thị Hồng càng thêm thẳng, thẳng đến mức không thể thẳng hơn.

"Đẹp như em mà chưa có bạn trai, đúng là hiếm ghê he". Cô Nhàn môn Hóa ra vẻ tò mò nói.

Mấy thầy giáo còn độc thân liền cảm thấy mình có cơ hội, phải tranh thủ một năm cô ấy dạy ở đây mà làm quen theo đuổi mới được.

Theo tình báo của nhóc Thương thì Dương Quá liền đi đến quán này. Để tiện quan sát ngồi trên tầng 2 là hợp lý nhất.

"Ngồi đi, con uống gì ? "

"Cà phê".

Hạ Tử Hiên quan sát quanh quán. Khách khá đông, đủ mọi thành phần. Nhìn tới cái bàn gần hồ cá liền thấy vài bóng dáng quen thuộc, cái đầu vuốt keo cùng cái áo không một vết nhăn kia nhắm mắt cô cũng có thể nhận ra.
Nhìn bên cạnh liền thấy Ôn Nhược Hi và nhóc Thương. Ôn Nhược Hi vẫn là vẻ mặt không ăn khói lửa nhân gian, nét mặt cô ấy lạng lùng nhưng đủ thiêu đốt người nhìn. Thật hiếm khi thấy được vẻ mặt cười tươi sáng lạng của ôn thần của giám thị Hồng, bình thường đối với học sinh tụi cô cứ trưng ra vẻ mặt { Mấy em thử phạm qui coi, coi tôi trừng trị mấy em sao cho biết }.

Cô nhìn đối diện cậu nhỏ cũng đang nhìn xuống bên dưới, tầm mắt dừng trên người Ôn Nhược Hi. Cô nheo mắt lại hé môi cười " Thì ra có người không phải là tốt cho con, là đi ngắm gái".

Dưng Quá thu tầm mắt lại cười gượng nhìn cháu gái mình "Con nói gì đó".

"Cậu có thể giữ im lặng , nhưng những gì cậu nói sau này sẽ làm bằng chứng trước dì 3".

Dương Quá chột dạ dỡ khóc dỡ cười "Con đang bắt tội phạm đó hả ?! ".
Hạ Tử Hiên nhìn thẳng vào cậu nhỏ "Cậu đừng quên con là cảnh sát hình sự, khả năng quan sát và phân tích của con hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa cậu nhìn cậu coi ánh mắt mê gái của cậu dính hẳn lên người người ta rồi. Còn ở đó ngụy biện ".

"Bộ cậu nhìn nhóc Thương hong được hả ? "

Hạ Tử Hiên cười khẩy "Giấu đầu lòi đuôi, con có nói cậu nhìn người nào sao".

Dương Quá biết giấu không được nên không cải tiếp. Liền biết có cải cũng không lại. Hứa Tiên sau khi nhìn thấy hai người ngồi trên lầu liền chạy thẳng lên.

"Ê Hiên tới lâu chưa ?.

Lại vậy, mỗi lần nó gọi tên cô thì tên cô liền kém sang "Mới tới. May có thể gọi đầy đủ họ tên tao cũng được"

"Haha, gọi tên mày cho thân mật".

"Khỏi thân, tao chỉ cần tên tao sang lên một chút".

Dương Quá nghe hai người nói chuyện thì buồn cười, cũng tội cho cháu gái anh, một cô gái trưởng thành bị một cậu nhóc gọi tên ngang hàng, nó chịu được cũng hay.
" Nhóc đừng để ý nó. Tính nó khó chịu vậy đó"

Hứa Tiên cười cười "Anh là ??? "

" Cậu nhỏ tao đó, gọi cậu chứ anh gì mạy"

Dương Quá phất phất tay "Kêu anh đi cho trẻ. Nghe nó lêu cậu mà thấy già ghê"

"Nó là bạn con kêu cậu là anh vậy con cũng kêu n ólà anh hả. Mà cậu lớn hơn nó 12 tuổi gọi cậu là phải rồi".

Thua cuộc, lại thua cuộc lần nưa. Anh dơ tay đầu hàng, có một cô cháu gái lợi hại cũng không tốt cho mấy.

"Lúc nãy tao vô cửa thì thấy mấy thầy cô trường mình đang ngồi ở dưới, kìa kìa chỗ hồ cá á. Có cả Hồng tỉ tỉ nữa". Hứa Tiên chỉ chỉ về phía dưới.

Hạ Tử Hiên nghe cái cách gọi này thì bật cười "Để thầy mà biết mày gọi vậy ổng cho viết vài bài kiểm điểm nghe".

Hứa Tiên khoác vai cô "Sợ gì, ổng đang mê mệt cô giáo mới tới rồi. Không rãnh phạt tụi mình đâu".
" Ý mày là cô giáo chủ nhiệm C8 ? "

"Ừ. Tao còn nghe nói giám thị Hồng nổi tiếng keo kiệt vậy mà trưa nay còn mua nước cho cô Nhược Hi nữa"

Dương Quá nghe thấy tên Ôn Nhược Hi liền chen vào "Thầy giáo hai đứa nói là ai vậy ? "

Hứa Tiên lại chỉ đến người ngồi cạnh Ôn Nhược Hi, Dương Quá nhìn thấy liền phán ra một câu "Trâu già đó hả ? "

Hạ Tử Hiên và Hứa Tiên nhìn nhau cùng bật cười, đúng là trâu già thiệc. Ổng lớn hơn Ôn Nhược Hi cũng 20 tuổi đi, vậy mà còn không biết xấu hổ theo đuổi người ta.

________________________.
chapter content