Chương 8: Trộm lông tráo phụng
Chương 8: Trộm lông tráo phụng
Tiêu Dương đầu rơi xuống đất, đến lúc c·hết hắn cũng không biết mình tại sao c·hết, vì sao mình c·hết, ai g·iết chính mình.
Câu nói cuối cùng của cuộc đời mà hắn nghe chính là: " nhìn ngươi không thuận mắt!" và thế là hắn c·hết.
Hắn không cam lòng, nhưng vài giây sau khi đầu của hắn chạm đất thì linh hồn của hắn, thân thế của hắn đã bị một người ngầy phía sau lưng hắn mạc sát tang thành tro bụi, bây giờ hắn chân chính tan biến khỏi thế giới này.
Phía sau lưng Tiêu Dương, cũng là người g·iết c·hết Tiêu Dương là một tu sĩ mặt bộ đồ màu đen với chiếc mặc nạ màu đen, sau khi xử lý xong Tiêu Dương thì hắn đến trước mặt người mang mặt nạ trắng rồi quỳ xuống.
" Từ giờ ngươi không cần ở lại Bắc quốc nữa." Hắn lấy tay giới chỉ của mình đưa cho người mang mặt nạ đen trước mặt." Ngươi mang thứ này về đưa cho Lạc lão, nói với Lạc lão:" Lạc Dương nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ à không, bây giờ ta là Tiêu Dương rồi."
Nhận được giới chỉ, người mang mặt nạ đen lấp tức biến mất ngây tại chỗ, còn Lạc Dương thì tháo mặt nạ, thay trang phục giống với Tiêu Dương.
Tiêu Dương hắn không biết cha của hắn là ai nhưng Lạc Dương thì biết tất cả về hắn, vì để biết thành Tiêu Dương, Lạc Dương đã tự mình phục dụng tất cả ba lần dịch cốt đan, đồng thơi lúc hắn mười tuổi cũng đã từ để cho người khác làm tổn thương kinh mạch của mình, mỗi lần Tiêu Dương có một vết sẹo thì Lạc Dương cũng gây cho mình một vết sẹo y như vậy.
Có thể nói quá trình trưởng thành của Lạc Dương không khác gì Tiêu Dương là mấy, nếu chỉ có khác là thống khổ hơn Tiêu Dương rất nhiều lần mà thôi.
Phải biết là dịch cốt đan tên đan giống như công hiệu là phạt tủy dịch cốt, mỗi lần phục dụng dan dược điều làm cho cơ thể của hắn từng khúc xương bị vỡ vung rồi xấp xếp lại thành một người mới có khuông mặt mới, thường chỉ có tu sĩ b·ị t·ruy s·át tới đường cùng mới dám phục dụng, mà mỗi lần phục dụng hiệu quả của đang dược sẽ tăng gấp bội, làm cho người uống càn thống khổ.
Nên trong tu tiên giới người dám phục dụng viên thứ hai hầu như không có.
Chẳng những thế Lạc Dương còn phế luôn cả tu vi vốn có của mình bằng cách lấy nội đan ra ngoài và phong ấn nó lại, điều đó làm cho tu vi của Lạc Dương hầu như không còn lại gì, giờ đây nhìn hắn cũng giống như Tiêu Dương là luyện khí kì đỉnh phong mà thôi.
Sau khi chỉnh lý mọi thứ trong giới chỉ của Tiêu Dương xong thì hắn bắt đầu quay đầu đi về phía lối ra của sấm lâm, trong đầu hắn tự nhớ rằng:" ta tên là Tiêu Dương".
Bênh ngoài sấm lâm lúc này cũng chỉ mới có một phần ba thời gian dự thi trôi qua, tuy đã có người rời khỏi sấm lâm nhưng chủ yếu là người bị loại và người đạt được mười thẻ bài nhưng không đủ sức tranh đấu nữa nên chọn rời khỏi sấm lâm, thành phần nầy được cho là không có khả năng vào học viện, thành phần có khả năng vào học viện thường là hai phần ba thời gian trở về sau.
Tiêu Dương từ trong sấm lâm đi ra, trên mặt mang theo nét cười không hề có ý che dấu.
Thấy Tiêu Dương ra ngoài sớm hơn dự kiến, mà trên thân con sạch sẽ nhưng không hề có xô xác, Tiêu lão rất mừng nhưng cũng lo Tiêu Dương suy nghĩ không thông mà từ bỏ cơ hội vào học viện Thanh Long, bởi vì học viện là nơi duy nhất cho Tiêu Dương hy vọng chửa trị kinh mạch tổn thương của mình. Tiêu lão hỏi"
" Dương nhỉ, còn không sao chứ, tại sao lại ra sớm như vậy?"
" Ngoại công, còn không sao."
Tiêu Dương hành lễ với Tiêu lão rồi bước về phía của Trần thành chủ, lập tức có hai hộ vệ đến chặng trước đường đi của Tiêu Dương, Trần Tiểu Tiểu thấy vậy cũng tỏ vẻ không vui.
Lúc trước Trần Tiểu Tiểu không biết Tiêu Dương là phế vật nên đêm lòng mến mộ cường giả, mà từng gần gũi với Tiêu Dương vài năm, cũng coi như là "thanh mai trúc mã" nhưng sau khi biết sự thật thì trong lòng của Trần Tiểu Tiểu, Tiêu Dương ngay cả con chó cũng không bằng.
Trần Tiểu Tiểu có thù với Tiêu Dương không?
Thực tế thì không, mà thậm chí còn mang ơn cứu mạng, nhưng Trần Tiểu Tiểu đã sớm quên ơn cứu mạng ấy bằng những câu nhân trung Long phượng mất rồi.
" Tiêu Dương, ngươi đến làm gì, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta sẽ không thừa nhận hôn ước đó, mà ngươi cũng không xứng với Trần Tiểu Tiểu ta, ta không muốn nhắc lại thêm lần nữa."
Giọng nói của Trần Tiểu Tiểu vang dội khấp cả bốn phía như muốn khẳng định với mọi người rằng Trần Tiểu Tiểu là người mà Tiêu Dương mãi mãi không thể trạm tới, nhưng thực tế Trần Tiểu Tiểu lại không cách nào thối hôn với Tiêu Dương, toàn bộ Trần gia cũng không có cách, bởi vì sau lưng Tiêu Dương có Tiêu tiền lão gia chủ.
" Cho dù ngươi có thoá mạ hắn thì sao? Có làm nhục hắn thì sao? Chung quy vẫn phải gả cho hắn."
Sự thật chính là như vậy.
Lời đàm tiếu tuy khó nghe nhưng thực không sai, mà càn không sai thì càn khiến Trần Tiểu Tiểu muốn g·iết Tiêu Dương, mà càn muốn g·iết Tiêu Dương thì càn khiến Trần Tiểu Tiểu bất lực, mà càn bất lực thì càn thoá mạ Tiêu Dương hơn, để rồi cứ lập đi lập lại như vậy không biết mệt mỏi.
Tiêu Dương nhìn Trần Tiểu Tiểu ôn nhu như không nghe thấy lời của Trần Tiểu Tiểu, hắn quay mặt về phía Trần thành chủ chào hỏi, còn về Tiêu lão thì không hiền như vậy.
" Xem ra Trần cô nương có tình cảm rất tốt với cháu ta, hẳn là muốn sớm một chút bước vào Tiêu gia ta thì phải."
Lời Tiêu lão vừa thốt ra đã làm cho hai cha con Trần Tiểu Tiểu phải xanh mặt, Trần Tiểu Tiểu cũng bình tỉnh lãi thì thấy xung quanh nhìn mình thì biết cái hình tượng tiên nữ của mình đã mất, thậm chí có khả năng sớm một bước tiến vào Tiêu gia, điều đó là điều Trần Tiểu Tiểu không muốn chúc nào.
Tiêu Dương thấy tình thế căn thẳng bèn mở lời:
" Trần thành chủ, Trần tiểu thư, tại hạ Tiêu Dương năm xưa tuy có ơn cứu mạng, ... À không,.. là giúp đỡ Trần tiểu thư mới đúng. Mà thánh nhân từng dạy: "mang ơn cần chi hồi báo" nên vì chuyện này mà canh cánh trong lòng Tiêu Dương suốt mười lâm năm nay. Cho nên hôm nay, nhân dịp đầy đủ các bật tiền bối trong Thanh Thạch thành, cùng các giáo viên của Thanh Long học viện, ta muốn gửi lại hôn ước cho Trần thành chủ và Trần tiểu thư, mong được các vị làm nhân trứng."
Tiêu lão sững sờ:
" Dương nhỉ, con..."
Tiêu Dương ngăn Tiêu lão lại, nói tiếp:
" Ngoại công, còn biết người tốt với con, nhưng Dương nhi lớn rồi nên cũng biết việc gì nên, việc gì không, xin ngoại công cho con tự quyết định."
Tiêu lão biết rõ Tiêu Dương là người như thế nào, nếu thật sự Tiêu Dương không phải kinh mạch tổn thương dẫn tới tu vi không tiến thì Tiêu lão đã sớm truyền chức vị gia chủ cho hắn rồi.
Thử hỏi một kẻ có tâm cơ kính đáo, có thù tất báo, mà còn biết ẩn nhẫn chờ đợi thì đáng sợ như thế nào?
Mười năm trước vì bị Trần Tiểu Tiểu sĩ nhục, mà hắn đã thuê sát thủ tự á·m s·át mình dưới danh nghĩa của Trần thành chủ lẫn Trần Tiểu Tiểu, làm cả thành gà bay, chó chạy, còn khiến Trần thành chủ hiểu lầm con gái mình nông nổi mà dẫn người đi diệt tổ chức sát thủ kia, dẫn đến bị nội thương ba năm nằm liệt giường.
Tiêu lão biết chuyện mười năm trước là do Tiêu Dương sấp đặc, lão cũng cố tình diễn một vỡ kịch với Tiêu Dương, mà kết quả đạt được lại khiến Tiêu lão vô cùng bất ngờ.