Chương 7: Nhìn ngươi không thuận mắt.
Chương 7: Nhìn ngươi không thuận mắt.
" Nhìn kìa là Tiêu Vũ, Hà Giang và Trần Tiểu Tiểu"
" Là thiên tài thế hệ này của Tiêu gia, Hà gia và Trần gia sao? Quả nhiên là long, phượng trung chi nha, thật là có bá khí."
" Cái nầy mà ngươi còn phải hỏi sao? Nói cho ngươi biết họ bây giờ là trúc cơ viên mãng đó, chỉ cần đột phá Kim đang là có thể tấn thăng Thanh Long trung viện rồi đó. Ở chổ khác thì ta không nói, chỉ riêng ở Thanh Thạch thành này thì họ là thiên tài đứng nhất rồi đó."
Tiêu Vũ, Hà Giang và Trần Tiểu Tiểu lần lược phân chia đi về ba hướng hướng về nơi gia tộc mình cư ngụ, lúc Tiêu Vũ nhìn thấy Tiêu Dương cũng không quên đưa một ánh mắt cháng ghét.
Cũng nên như vậy, Tiêu Dương tùy là không có tiếng nói trong gia tộc, còn mang một tiếng ô danh do mẹ của hắn để lại, dẫn đến người Tiêu gia ai cũng ghét hắn, chỉ có một số ít người Tiêu gia là không ghét hoặc không quan tâm mà thoi, ngoại trừ Ngoại công là yêu thương hắn.
Cũng vì chuyện năm đó giữa Tiêu Vũ và Tiêu Dương dẫn đến Tiêu Xuân bị cắt chức gia chủ, danh tiếng của cha con Tiêu Xuân ở Tiêu gia hạ xuống một bật.
Mà dưới sự bảo bộc của cha, Tiêu Vũ vẫn chưa bao giờ nghĩ hắn đã làm sao, mà lại đổ lỗi cho nội công hắn bất công, hắn không phục, nên trong âm thầm hắn vẫn không ngừng làm khó dễ Tiêu Dương.
" Tránh ra, cho ngoan không cản đường."
Tiêu Dương nhìn thẳng vào Tiêu Vũ, nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ rời bước sáng bên, bởi Tiêu Dương biết hắn quá yếu so với Tiêu Vũ, nên Tiêu Dương không có quyền đáp trả.
Tương tự như Tiêu Vũ thì Hà Giang cũng là một thiên tài hiếm có ở thế hệ này, nhưng hắn và Trần Tiểu Tiểu vẫn được đánh giá cao hơn Tiêu Vũ vì bọn họ chỉ mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn Tiêu Vũ năm tuổi nên được đánh giá tìm lược cao hơn và có tư cách tấn thăng trung việc cao hơn Tiêu Vũ.
Khác với Tiêu Vũ và Hà Giang là con trai thì Trần Tiểu Tiểu lại là con gái của thành chủ, là một viên mình châu sáng giá nhất, nhưng cũng được mọi người trong Thanh Thạch thành gọi là một bông hoa lài, khiến cho thành chủ chưa bao giờ ngơi nghĩ trong việc này.
Chuyện xẩy ra là khoảng mười lăm năm trước, lúc ấy Trần Tiểu Tiểu mới năm tuổi, trong một lần đi chơi tao ngộ bị yêu thú tha đi, Trần thành chủ vì thương còn gái không tiết điều động bình lực đi lùng sục khấp nơi ở các rừng rậm, bí cảnh, hiểm địa liên tục ba ngày, ba đêm, t·hiệt m·ạng hơn trăm người mà không có tung tích gì, trong lúc tuyệt vọng nhất thì Tiêu Dương bổng dẫn được Trần Tiểu về nhà.
Lúc bấy giờ kinh mạch của Tiêu Dương chưa bị phế bỏ, Trần thành chủ cũng thấy Tiêu Dương là nhân tài, lại thấy con gái thân cận Tiêu Dương, thậm chí Tiêu Dương còn mang áo của dòng chính Tiêu gia nên tứ ý quyết định gả Trần Tiểu Tiểu cho Tiêu Dương, đồng thời lập tờ hôn ước ngay trong ngày đó.
Về sao lúc Tiêu Dương bị phế hắn mới thực sự biết rõ thân phận của Tiêu Dương thì đã muộn, trước mặt của Tiêu lão giả chủ, thì Trần thành chủ cũng không thể làm được gì đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt suốt mười lăm năm, và đây cũng là trò cười của cả Thành Thanh Thạch, nhưng chẳng ai dám nói ra cả.
Nhìn Tiêu Dương đứng ở phía dưới khiến Tiêu lão giả chủ vô cùng sầu muộn.
Tuy Tiêu Dương là ngoại tộc nhưng tình yêu lão dành cho con gái dường như đang chuyển sang hết cho Tiêu Dương, một phần khác lão cũng muốn bù đắp cho đứa cháu ngoại của mình và ân hận c·ái c·hết của con gái lão không phải ai khác gây ra mà lại là Tiêu Xuân con trai lão, nên hầu như lão đề dành những thứ tốt nhất cho Tiêu Dương xem như bù đắp, nhưng hầu như không tiến triển gì khiến lão vô cùng buồn.
" Đã tới giờ khảo hạch, mời tất cả các thí sinh chuẩn bị tiến vào sấm lâm."
Hơn vạn người đang trực chờ như hổ đói bắt đầu đẩy nhanh tốc độ tiến về khu vực thị đấu của sấm lâm, bọn họ không muốn chậm một giây nào cả, bời vì họ muốn chiếm thiên cơ, địa lợi, mới có hy vọng thắng.
Khi tiến vào sấm lâm thì lập tức người của Tiêu gia tảng ra không giống như người của Hà giá và Trân gia.
Trên thực tế họ đang cùng nhau tụ hợp ở một chỗ khác, không muốn cùng Tiêu Dương đi quá gần, tuy không ít người đồng tộc ghét hắn, muốn g·iết hắn nhưng họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện bậy bạ, bởi vì phía sau Tiêu Dương còn có Tiêu lão giả chủ, họ sợ, thực sự rất sợ.
Thử nghĩ xem ở Tiêu gia người muốn Tiêu Dương c·hết nhất không ai khác ngoài cha con Tiêu Xuân, Tiêu Vũ, trong thành thì có Trần thành chủ, Trần Tiểu Tiểu, mà đến giờ Tiêu Dương vẫn còn sống không phải là không có lý do của nó, nên đệ tử Tiêu gia cũng không muốn đi chung với hắn, càng không muốn đi chung với vận rùi là hắn.
Nhớ lại lần thi trước Tiêu Dương cũng tạo ngộ á·m s·át, cuối cùng bị Tiêu lão giả chủ phá bỏ trận pháp lao vào nơi thí luyện g·iết đi ra mười mấy tên sát thủ, quậy đến nổi các tổ chức sát thủ ở Thành Thanh Thạch gà chó không yên, thậm chí còn ảnh hưởng tới Trần thành chủ tự mình xuất thủ mạc sát một tổ chức sát thủ dẫn đến b·ị t·hương phải tĩnh dưỡng ba năm.
Cho nên hắn là tai tinh, chẵn ai muốn đụng vào hắn cả, gặp hắn thì cũng phải né đường mà đi.
Tiêu Dương biết bản thân của mình là như thế nào, tuy hắn chiến lực không tệ, nhưng chưa chắc đã có người nguyện cùng hắn giáo hữu, cho nên mực tiêu của hắn là một trong mười tấm bài "miễn thi" có được tấm bài ấy thì hắn có thể được tuyển thẳng mà không cần đi thăm dự hai vòng thi còn lại.
Hắn luôn biết thế giới hắn đang sống là thế giới của cường giả, chỉ có bản thân tự cường đại mới là con đường đúng đắng nhất, dựa vào ngoại công thì sẽ có một ngày lật thuyền trong mương, cho nên những năm qua hắn luôn dịu thấp, hắn chờ đợi thờ cơ để có thể một bước lên trời.
Thật ra mười năm trước Tiêu Dương đã từ bỏ con đường tu luyện từ lâu, hắn đã chuyển sang luyện thể nhờ một lần tao ngộ đột nhập động phủ của một tu sĩ bí ẩn nào đó, từ đó thu được một bộ công pháp luyện thể quyết không có phẩm cấp vô cùng thích hợp với người từ bị tổn thương căn cơ như hắn, cũng nhờ vậy mà hắn một lần nữa có được thực lực tự bảo vệ mình.
Từ khi hắn tu luyện đến nay luôn ẩn tàn, ngây cả ngoại công của hắn cũng không biết, hắn càn muốn cha con Tiêu Xuân, Tiêu Vũ không biết hơn, bởi vì hắn muốn trả thù, hắn muốn tự tay mình bóp c·hết Tiêu Vũ, sao đó từ từ mới g·iết c·hết Tiêu Xuân sau.
Hắn còn muốn đường đường chính chính cưới Trần Tiểu Tiểu, muốn h·ành h·ạ Trần Tiểu Tiểu thật thảm để cho Trần thành chủ thấy rồi sau đó g·iết chế Trần thành chủ, rồi chiếm luôn vị trí thành chủ của hắn, bởi vì hắn biết sát thủ năm xưa m·ưu đ·ồ g·iết hắn là do Trần thành chủ xấp đặc vì thấy hắn không xứng với Trần Tiểu Tiểu.
Hắn vừa đi, hắn vừa cười trong sự hả hê của mình, một chúc nữa thôi, chỉ cần có thể vào được Thanh Long học viện thì hắn có thể thực hiện được tất cả, hắn muốn báo thù.
Bổng một người mặt hắc phục từ đâu xuất hiện trước mặt hắn, đứng quây lưng về phía hắn như đang đợi hắn từ lâu, Tiêu Dương có phần cảnh giác nhưng cũng không quá để ý vì hắn biết trong thành Thanh Thạch không ai dám g·iết hắn cả. Hắn hỏi:
"Ngươi là ai? Vì sao cản đường ta?"
Người mặt đồ đen từ từ quay lại, trên mặt còn đeo một chiếc mặc nạ mày trắng làm bằng sứ, người mặt đồ đen từ từ mở miệng nói:
" Nhìn ngươi không thuận mắt!"
Vừa dứt lời, đầu của Tiêu Dương rơi xuống đất.