Chương 40: Địa Ngục thành dạo bước
Chương 40: Địa Ngục thành dạo bước
Tiêu Dương trở thành đệ tử nội môn của Hoàng Tuyền môn cũng được cấp một biệt viện ở trong Địa Ngục thành.
Được mang danh là địa ngục, nhưng thực tế thành trì này không hề hỗn loạn là mấy, người ở trong thành đa phần là tu sĩ, yêu thú hoá hình, rất hiếm khi thấy phàm nhân xuất hiện.
Tiêu Dương sau khi đến nơi đây đã bắt đầu bế quan để ổn định cảnh giới Thiếu Tưởng cực cảnh của mình, đúng ngày hôm nay xuất quan thì được Bỉ Ngạn bái phỏng.
" Sư tỷ đến chơi, Tiêu Dương đoán tiếp chậm trễ."
" Sư đệ không cần phải như vậy.
Đã hơn một năm rồi đệ chưa đi đâu, đến đây, ta dẫn dệ đi thăm quan Địa Ngục thành."
Tiêu Dương cũng không tiện từ chối đành đi theo Bỉ Ngạn dạo thành.
" Tiêu sự đệ không biết có chỗ nào muốn đến không?"
" Sự đệ vừa tới liền bế quan cũng cố từ vi, nên chưa từng đi dạo trong thành, cũng không biết có gì đáng xem."
" Vậy được, để hôm này ta dẫn sư đệ đi vậy."
Tiêu Dương và Bỉ Ngạn đi dạo qua các hàng quán bày bán đủ loại đan được pháp khí, diễn võ trường rồi đến đấu trường, cũng tiện thể đến tiệm bán đạo phục, ở tại đây thì Bỉ Ngạn dừng lại lâu một chút.
" Sư đệ ở Thiên Sơn chắc đã chịu nhiều cực khổ, nhìn y phục của đệ cũng đã cũ rồi, để ta tăng cho đệ mấy bộ đạo phục vậy."
" Sư tỷ khách sáo, sự đệ không cần đâu."
" Quyết định vậy đi, hôm nay ta làm chủ."
Bỉ Ngạn dẫn Tiêu Dương vào quán đạo phục dành cho tu sĩ, lựa cho hắn đủ loại từ trắng đen, xanh, đỏ, vàng, tím,.. đủ loại màu sắc, kiểu dáng, tính một lược cũng gần hai mươi bộ mới có dấu hiệu dừng lại, Tiêu Dương thấy vậy cũng không biết nói gì.
" Lão bản, toàn bộ gửi đến địa chỉ này cho ta, nhớ bảo phục sư khắc thêm phục trận chống bụi, chống nước, chống lữa, khảm nạm thêm ngọc định thần và ngọc phòng ngự nữa.
Ngươi nghe rõ hết chưa?"
" Đại tiểu thư yên tâm, tiệm của tiểu nhân sẽ làm cho đại tiểu thư và công tử hài lòng, ba ngày sau đạo phục sẽ được giao đến trạch viện."
" Tốt."
Tiêu Dương theo Bỉ Ngạn rời khỏi tiệm, Tiêu Dương không kiềm được mà hỏi:
" Sử tỷ, mua nhiều như vậy liệu có ổn không?"
" Có gì mà không ổn chứ, chúng ta là tu sĩ, nhưng chúng ta cũng là con người, ăn, mặt, ở đều phải có nhu cầu mà.
Sư đệ yên tâm, hôm nay sư tỷ làm chủ, sư đệ cứ nghệ ta an bày là được."
" Xin nghe sư tỷ."
" Vậy mới phải chứ, được rồi, tiếp theo đi tụ bảo lâu nào."
" Tụ bảo lâu chẳng phải chúng ta vừa đi sao?"
" Không giống, tụ bảo lâu chúng ta chuẩn bị đi là một nơi khác."
" Còn có tụ bảo lâu khác sao?"
" Đại lục đúng là chỉ có một Tụ bảo lâu, nhưng tụ bảo lâu cũng được chia ra làm hai loại là Dương Lâu và Âm Lâu.
Dương Lâu là cái mà chúng ta vừa mới đi, đường đường chính chính mở cửa, ai cũng có thể vào được, Âm Lâu thì lại khác, không phải ai cũng có thể vào được.
Ngươi có thể vào được Âm Lâu chỉ có tu sĩ Phân Kỳ trở lên, hoặc có thẻ hoàng kim mà thôi.
Với lại Âm Lâu không phải lúc nào cũng mở cửa đâu.
Vừa đúng Âm Lâu hôm nay mở cửa, sẵn tiện đưa sư đệ đi mở rộng tầm mắt một hồi."
Tiêu Dương theo chân Bỉ Ngạn đi đến một sòng bạc, Bỉ Ngạn đưa cho người canh cửa một lệnh bài, lập tức hai người được đưa đến một truyền tống trận cỡ nhỏ, từ truyền tống trận cỡ nhỏ đó mà Tiêu Dương và Bỉ Ngạn được truyền tống đến một nơi thần bí, ở nơi đây đã có nhân viên của Tụ bảo lâu đợi sẵn, họ phát cho Tiêu Dương và Bỉ Ngạn mỗi người một chiếc mặt nạ và một chiếc áo choàng đen, đồng thời dẫn hai người đến một phòng chờ có cửa hướng về phía sảnh đấu giá.
" Thì ra Âm Lâu là đấu giá hội, mặt nạ và áo choàng đều là pháp bảo che đậy khí tức, Tụ bảo lâu không hổ là thiên hạ đệ nhất Lâu.
Buổi đấu giá này e rằng cũng không đơn giản."
" Sư đệ nói không sai, Âm Lâu vốn chính là một buổi đấu giá, ở đây đấu giá có thể dùng linh thạch, pháp bảo, công pháp, đan dược để đổi.
Ở đây đấu giá là tuyệt đối an toàn, mà thứ được đưa đến đây đấu giá cũng không phải là thứ vô danh đâu."
Tiêu Dương nghe Bỉ Ngạn nói vậy liền nóng lòng mong chờ, rất nhanh buổi đấu giá cũng bắt đầu.
Người bước lên chủ trì buổi đấu giá là một mỹ phụ có tu vi Hoá Thân.
" Chào các đạo hữu, tiểu nữ tên là Giá Xuân, là chưởng quỷ của buổi đấu giá này, để không làm mất thời gian của các vị đạo hữu, tiểu nữ tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Vật phẩm đầu tiên là một chiếc tiểu phi chu được luyện từ vẫy của một con giao long, yêu thú cấp bảy, tốc độ của phi chu này sánh ngang với tu sĩ hợp đạo kì, có trận pháp phòng ngự chịu được đoàn chí mạng của tu sĩ phân kì, đáng tiết duy nhất là phi chu này chỉ có thể chở tối đa là năm người.
Giá khởi điểm là một vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn hạn phẩm linh thạch."
Tiêu Dương nghe cái giá này cũng cảm thấy đau đầu, phải biết đối với tu sĩ bình thường mà nói con số này đủ để cho hắn đột phá Kim đan, mà ở đây chỉ đủ để mua một món pháp bảo, dù là như vậy giá của phi chu này cũng nhanh chống tăng lên tới hai vạn hạ phẩm linh thạch.
Thấy Tiêu Dương nhìn phi chu không rời mắt Bỉ Ngạn bè trả giá:
" Một ngàn trung phẩm linh thạch."
Cái giá vừa ra, toàn trường yên lặng, phải biết là một viên trung phẩm linh thạch bằng một trăm viên hạ phẩm linh thạch, cũng có nghĩa là một ngàn viên trung phẩm linh thạch tương đương với mười vạn viên hạ phẩm linh thạch.
Rất nhiều người cũng muốn tiếp tục trả giá, nhưng họ thấy không đáng, đa phần người vào đây đều là lão quái vật hợp đạo trở lên, kẻ yếu nhất cũng phải là phân kì, một chiếc phi chu tuy cũng không tệ nhưng đối với họ không có tác dụng gì nhiều, mua về cũng chỉ ban cho đệ tử, con cháu, nên trả cái giá quá đắt là không đáng.
Vì lý do đó mà Bỉ Ngạn thuận lợi có được phi chu, Giá Xuân cũng mừng ra mặt vì ngay món đầu tiên mà đã có lời gắp mười lần giá ban đầu.
Bỉ Ngạn sau khi thanh toán nhận được phi chu liền đưa cho Tiêu Dương, nói:
" Sư đệ, ngươi không phải là tu sĩ, nên món phi chu này rất thích hợp với ngươi, giữ lấy dùng để đi lại, bảo mạng cũng tốt."
" Sư tỷ, như vậy không tốt lấm."
" Có gì mà không tốt, chẳng phải nói hôm nay nghe ta sao?
Cầm lấy đi."
Tiêu Dương không nói thêm, trực tiếp nhỏ máu nhận chủ rồi bắt đầu luyện hóa phi chu ngay tại chỗ.
Bỉ Ngạn cũng không làm phiền Tiêu Dương mà bắt đầu tiếp tục quan sát buổi đấu giá.
" Vật phẩm thứ năm hôm nay là một đôi bao tay, đôi bao tay này là người của bảo lâu trong một lần tình cờ mà có được từ tay phàm nhân, không biết làm từ vật liệu gì, nhưng lại cứng rắn vô cùng, tu sĩ phân kì cũng không làm tổn hại được, đáng tiết là nó không phải pháp bảo, cũng không thể khắc trận pháp lên nó, càng không thể luyện hoá nó.
Bổn tiệm cũng vô phương tìm hiểu, đành bán ra như vật sưu tầm cho các vị đạo hữu, giá khỏi điểm một ngàn trung phẩm linh thạch."