Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nam Thiên Quốc Nạn

Chương 24: Tao ngộ ám sát




Chương 24: Tao ngộ ám sát

Chương 24: Tao ngộ á·m s·át

Tiêu Dương tuy là đao nô của Điền Cửu nhưng thực tế đó chỉ là vỏ bọc để Điền Cửu có thể bảo vệ Tiêu Dương trong những năm trước khi Tiêu Dương quyết đấu với Trần Tiểu Tiểu.

Hôm nay, Tiêu Dương không ở lại học viện mà rời đi khỏi Cực thành tiến về phía tây hướng về thạch lâm.

Thạch lâm là một mê cung tự nhiên ở vùng hoang mạc này.

Thạch lâm có hàng vạn tả đá lớn nhỏ dựng đứng mà thành, rộng đến trăm dặm.

Thạch lâm đối với phàm nhân là một nơi tử địa, nhưng đối với tu sĩ lại không có gì đặt biệt.

Có một số gia tộc ở Cực thành thường xem thạch lâm giống như nơi luyện tập cho con cháu mới bước vào tu luyện, ngoài đó ra thì hầu như chẳng có ai đến thạch lâm cả.

Chủ yếu là vì thạch lâm không có yêu thú cư ngụ cũng không có khoáng thạch.

Thứ duy nhất đáng tiền ở thạch lâm có lẽ là tử sa thảo mà thôi, nên đôi khi ở thạch lâm lại thấy có chút tu nô hoặc phàm nhân đến đây để hái.

Tử sa thảo không phải là thảo dược hiếm lạ gì, nó là linh thảo chủ yếu dùng để nuôi toạ kì cho các tu sĩ.

Ở các vùng khác thì tử sa thảo quả thật là không đán tiền, nhưng đối với Cực thành thì lại là một món hời nhỏ của phàm nhân ở Cực thành.

Tiêu Dương đến thạch lâm ở bên ngoài quang sát sau đó theo một con đường không có người tiến vào, còn phía sau Tiêu Dương lúc này có ba bóng đen đang thoát ẩn thoát hiện xuất hiện ở phía sau đường đi của Tiêu Dương.

Một người trong đó xem lại bức tranh rồi nói với người có tu vi cao nhất:

" Đại ca, đúng là hắn."

" Tốt. "

Tiêu Dương tiến vào thạch lâm gần một canh giờ, hắn cứ đi đi, qua phải, qua trái như một cách vô thức không có quy luật gì, cho tới khi đi vào ngỏ cục bốn bề toàn là những tảng đá dựng đứng.

Hắn quay người lại đường cũ thì thấy ba người trước đó đã chặng lối đi của hắn.

" Đường này là cho chúng ta mở.

Muốn đi qua thì để lại tiền khai lộ đi."

" Không biết ba vị muốn bao nhiêu?"



Tên cầm đầu thấy vậy thì thật sự ngỡ ngàng trước sự bình tỉnh của Tiêu Dương.

Hắn nghi ngờ có khi nào tình báo sai không?

Nên âm thầm thâm dò Tiêu Dương, sau khi xát nhận thật là một tu sĩ luyện khí kì mới hùng hổ nói tiếp:

" Không ít không nhiều, mạng của ngươi là đủ?"

" Thì ra ba vị đến là muốn g·iết tại hạ?

Chẳng hay là ai muốn mua đây?"

" Kẻ muốn mạng của ngươi ta không biết là ai cả.

Nhưng ngươi yên tâm, khi ngươi c·hết rồi ta sẽ không lãng phí cơ thể của ngươi đâu.

Ta sẽ đem ngươi cho yêu thú ăn, sau đó sẽ g·iết chúng báo thù cho ngươi."

Ba tên chặng đường cười phá lên như khẳng định điều đó sẽ xẩy ra, cho tới khi một tên b·ị đ·ánh bay ra phía sau đụng vào vách đá, nát khí hải, t·ử v·ong ngây lập tức.

Kẻ còn lại chưa kịp phản ứng chuyện gì xẩy ra thì đã bị một quyền của Tiêu Dương đám vỡ đầu, máu tươi bắng ra làm ước cả y phục của hắn.

Kẻ còn lại có tu vi cao nhất thì tránh được một kiếp nhờ phản ứng kịp thời.

Hắn nhìn t·hi t·hể của đồng bạn rồi nhìn chầm chầm Tiêu Dương.

" Ngươi là luyện thể tu sĩ?

Chả trách ngươi chỉ có cảnh giới luyện khí."

Nói xong hắn bắt đầu bộc lộ ra tu vi trúc cơ sơ kì của mình, đồng thời gọi ra hộ thuẫn và một thành phi kiếm cùng cấp bật linh khí hạ phẩm.

Đây là bí mật lớn nhất của hắn cũng là con bài bảo mạng mà hắn tự tin nhất.

" Ta đúng là quá chú quang khi xem thường ngươi.

Nhưng ngươi có vẽ như đánh giá thấp chúng ta rồi..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì sau lưng hắn đã có một nắm tay trực tiếp xuyên qua lòng ngực hắn.

Đau đớn, hắn không thấy nữa, cả cuộc đời như một cuốn phim quay chậm từng khoảng khắc và kết thúc bởi câu nói:



" Ta không xem thường các ngươi.

Mà ngay từ lúc các ngươi theo ta vào đây thì các ngươi đã là n·gười c·hết rồi."

Tiêu Dương dò xét cơ thể ba người, sau khi kiểm tra túi trữ vật và giới chỉ xong thì Tiêu Dương chỉ lấy linh thạch và linh thảo trên người bọn họ.

Còn công pháp thì hắn chỉ xem qua một lầm thì đốt bỏ.

Binh khí các loại thì tùy tiện vức ra khấp các nơi trong thạch lâm, ba tên xấu số này cũng cùng chung kết cục.

Xử lý xong mọi chuyện, Tiêu Dương quay lại chổ con đường cục ấy, rồi ngồi đợi ở đó dưỡng thần.

Khi mật trời dần về phía tây gần đến hoàng hôn, bầu trời bị nhuộm một màu đỏ, Tiêu Dương mở mắt, hắn lấy máu của mình đến trước bốn tản đá lớn viết lên đó bốn chữ "Long" giống nhau.

Lúc này trung tâm của bốn tản đá xuất hiện một toà tiểu truyền tống trận, Tiêu Dương thấy vậy liền bước vào.

Xuất hiện trước mặt Tiêu Dương lúc này là một toà thạch điện.

Toà thạch điện này được kiến tạo bênh dưới toà thạch lâm, diện tích rộng 360m dài 720m, xung quanh toà thạch điện dựng tất cả 108 cây cột đá, trên mỗi cột đá khắc đầy trận pháp, thạch điện có chín đường thang, mỗi thang có tám mươi mốt bậc, xung quanh toà thạch điện khảm đầy linh thạch, nếu nhìn kĩ có thể thấy mỗi viên dường như ứng với một vị tinh tú ở trên bầu trời.

Tiêu Dương nhìn khắp cung điện, hắn bước chầm chậm mà không vội, từ từ đi đến trước cửa cũng.

Ở cửa cung điện có hai tượng đá to lớn được điêu khắc tỉ mĩ, bên phải là một con rùa ngàn tuổi đang cổng trên lưng một con tiên hạt uy vũ nhưng mắt nó lại cho hắn cảm giác hiền từ, bên trái là một con rùa cổng trên lưng một bia đá cực lớn, làm hắn liên tưởng đến Bí Hý, nhưng nhìn kĩ thì không phải Bí Hý, mà chỉ là một con rùa mà thôi.

Trên bia đá, Tiêu Dương lại thấy một bài văn tế:

"Hỡi ơi!

Trời đất khai sơ phàm nhân ty tiện.

Gồng gánh vạn niên thành thiên địa chủ chỉ.

Nhưng sao?

Kẻ còn ty tiện, kẻ lại quyền uy?

Nhân sinh muôn đời cớ sao còn phàm nhân tu sĩ?



Ta sinh chẳng giống ai quyền quý, nhưng muốn ngông cuồng làm kẻ ngào thế nhân.

Cầm thanh đao muốn đồ cái gọi là tiên nhân.

Đồ Yêu, Đồ Ma, Đồ Phật, Đồ Phượng, Long, Lân cả thẩy.

Nhớ khi xưa!

Xuất sinh sơn là một kẻ nông phu, có vợ, có con, có gia đình hạnh phúc.

Nhưng nào ngờ tiên nhân còn mang lòng phàm tục, c·ướp vợ, g·iết con đồ cả nhà ta.

Mạng không dong bước vào đường lưu lạc.

Ngàn năm sau đạt cảnh giới Đao Hoàng.

Giết ngoại nhân đoạt lại được nàng.

Nhưng cớ sao nàng lại gì ngoại nhân mà chẳng màng mạng sống?

Thương thay!

Sống vạn năm nhưng ngạo thế muôn đời.

Thế nhân gọi " Ma Đao Hoàng" rung rẩy.

Có ai đâu còn nhớ một kẻ nông phu?

Đến lúc mất chỉ còn mình ta mất.

Tự tế bản thân để xứng gọi " cuồng nhân".

Có linh

Tự hưởng!"

Nếu có ngoại nhân biết được nơi đây là mộ của Ma Đao Hoàng thì sợ cả Bắc quốc sẽ vì chuyện này mà dấy lên tiên ma tranh phong.

Bởi bì bất kể kẻ nào tu đao đạo cực giả đều sẽ biết từ khi Ma Đao Hoàng đột phá đến cảnh giới Đao Hoàng, trả mối thù c·ướp vợ, g·iết con xong thì hơn một vạn năm Ma Đao Hoàng chưa bao giờ đột phá, hay nói cách khác Ma Đao Hoàng chọn cách không đột phá để c·hết già.

Nhưng dù là chưa từng dột phá, nhưng tu sĩ cảnh giới cao hơn Ma Đao Hoàng lại chưa có một ai có thể bại được hắn.

Từ đó tu tiên giới có hai câu thơ nói về Ma Đao Hoàng:

"Ngàn năm đồ khấp tu tiên giới

Vạn năm vô địch chống nhân gian."