Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nam Thiên Quốc Nạn

Chương 23: Một viện trưởng, hai giáo viên, ba học đồ, bốn tu nô




Chương 23: Một viện trưởng, hai giáo viên, ba học đồ, bốn tu nô

Chương 23: Một viện trưởng, hai giáo viên, ba học đồ, bốn tu nô

Tiêu Dương theo Điền Cửu đến một võ quán nhỏ ở trong thành.

Thật sự nếu như không để ý thấy chữ " Võ" treo trên trước cửa thì Tiêu Dương không nghĩ đây là một võ quán mà nghĩ nó là một cái miếu rách rồi.

Nhìn tới nhìn lui thì cái võ quán này không khác gì mấy so với tư hợp viện cho hạ nhân Tiêu gia là mấy, cũng có thể nói là tệ hơn một chút đi.

Tiêu Dương bước vào cùng với Điền Cửu thì xuất hiện trước mặt hắn là hơn mười đứa bé đang tập quyền pháp của phàm nhân, những đứa bé ấy cũng là phàm nhân không có tu vi.

Mà người dạy quyền cho mấy đứa bé ấy lại thành ý cảnh khiến Tiêu Dương không kiềm được mà nói:

" Quyền ý như phong, kích nộ như long."

Người thanh niên nghe vậy thì dừng lại:

" Không biết đạo hữu là ai?

Nếu là người chung đường có thể cùng tại hạ so tài một hai?"

Tiêu Dương nghe vậy cũng hiểu mình đã nhiều chuyện, tuy người thanh niên trước mặt còn rất trẻ như từ quyền pháp Tiêu Dương có thể khẳng định hắn đã bước vào cảnh giới quyền Linh, còn thiếu một bước là có thể đạt tới cảnh giới quyền vực. ( Cảnh giới vực sau này sẽ được gọi là Vương)

" Quyền Nam, không được vô lễ."

Tiêu Dương nhìn san thì thấy là Hồn Hoả.

" Sao hả?

Bất ngờ không?"

" Đúng là có chúc ngoài dự đoán, học trưởng lại là học viên ở đây."

Hồn Hoả nhìn Tiêu Dương cười rồi nói:

" Tiêu Dương ngươi cũng thật là số khổ a.

Hết chuyện sau lại đi làm đao nô cho cái tên nông dân vây?

Làm quyền nô cho ta không tốt hơn sao?"



" Học trưởng thứa lỗi."

" Được rồi, để ta dẫn ngươi đi tham quan học viện."

Hồn Hoả dẫn Tiêu Dương đi tham quan một vòng học viện, có thể nói học viện vô cùng nhỏ bé, thậm chí còn không bằng nam viện ở Tiêu thành.

Vẻn vẹn học viện chỉ có hơn hai mươi phòng, một phòng của Viện trưởng, hai phòng của giáo viên, ba phòng của học sinh, bốn phòng của tu nô, tính ra vẻn vẹn chỉ có mười người, hắn vừa mới đến là đủ mười một người.

Qua lời kể của Hồn Hoả thì Tiêu Dương biết được viện trưởng thường đi ngao du nên tới giờ cũng không ai biết ông đã đi đâu?

Còn về hai đạo sư thì một người mê đọc sách nên quản lý thư viện, một người mê đan đạo nên luôn ở dược điền, do đó mà bình thường học viện thường không có ai.

Còn về vị học trưởng còn lại của học viện là một tên kiếm tu gọi là Hoa Sinh, có hai kiếm thị gọi là Mại Kiếm và Trúc Kiếm, hiện tại không ở học viện mà ở một chổ cách đây ngàn dậm trên đỉnh núi Vân sơn.

Theo Hồn Hoả kể lại thì Hoa Sinh là người thích sạch sẽ nên ghét ở lại học viện tồi tàn này, vì vậy mà tự tạo động phủ riêng, nếu không có việc tuyệt đối sẽ không tiến về học viện.

Từ miệng của Hồn Hoả thì Tiêu Dương còn biết Hồn Hoả có hai quyền nô là Quyền Nam và Quyền Nữ, hai người này thường sẽ ở lại học viện để lo chuyện lặc vặc trong viện như giặt giũ, nấu cơm,.. bình thường còn phải dại trẻ con học quyền để kiếm tiền duy trì sinh hoạt cho viện.

Tuy học viện vô cùng thiếu thốn, nhưng vẫn được công nhận là trung cấp học viện cũng là vì vị viện trưởng thần bí kia, nhưng dù vậy thì cũng không tránh khỏi học viện nghèo.

Vì để duy trì học viện, Hồn Hoả và Điền Cửu thường phải đi đến các hạ phẩm học viện để nhận các công việc trông coi Linh điền, thậm chí còn phải kiếm tiền để tự thân từ luyện.

Qua đó có thể thấy để đạt tới cảnh giới Đao Linh và Quyền Linh như bây giời là điều không dễ dàng gì.

Tiêu Dương được đích thân Hồn Hoả dẫn đến nơi ở của tu nô.

Vừa nhìn thấy nơi ở của mình thì Tiêu Dương có cảm nghĩ đầu tiên là " nhà hoàn"?

Nhìn tới nhìn lui thì nơi nào cũng có mãnh rách nát, bước vào nhà thì rơm rát đầy rẫy, mai mắn là còn có chỗ ngủ là tương đối lành lặng.

Hồn Hoả thấy vậy bèn mở lời:

" Học viện thiếu kinh phí nên không có phòng nào tốt cả.

Ngươi chịu khó một chút, ta đi gọi Quyền Nam đến giúp ngươi tu sửa nơi này."

Tiêu Dương ngăn Hồn Hoả lại:

" Cảm ơn học trưởng quan tâm.



Tiêu Dương bây giờ thân phận là đao nô, làm như vậy không tốt cho lấm.

Với lại từ nhỏ tới lớn, Tiêu Dương cũng không phải là chưa từng chịu khổ qua."

Hồn Hoả thấy Tiêu Dương nói vậy thì không làm phiền nữa mà trực tiếp rời đi.

Còn Tiêu Dương ở lại thì bắt đầu công việc dọn dẹp của mình, thoáng cái đã chiều tối.

Tiêu Dương nhìn lại thành quả của mình thì hài lòng ngã lưng chìm vào giấc ngủ.

Cực thành về đêm tuy không sa hoa, tráng lệ nhưng đối với hoan mạc này thì đây có thể xem như là một bông hoa giữa sa mạc vậy.

Đấu trường Áo Tư về đêm đều nhộn nhịp bởi những trận đấu.

Phàm nhân hay từ sĩ đều tụ tập về đây để cá cược.

Nhưng dưới tần sâu của đấu trường lúc bấy giờ đang có một người đan ghé thâm.

" Nghe danh Áo Ca Đạt đại nhân đã lâu, hôm nay mới được diện kiến."

Áo Ca Đạt thật sự là bất ngờ, tuy hắn không phải là người đứng phía sau, nhưng đấu trường Áo Tư cơ bản là do hắn đứng trong bóng tối điều khiển.

Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến cho Áo Ca Đạt phải đề phòng.

" Các hạ là ai?

Các hạ điều tra tại hạ như vậy là có mục đích gì?"

Người trước mặt bắt đầu bỏ chùm đầu xuống, hắn nhìn thẳng Áo Ca Đạt:

" Ta là ai ngươi không cần biết.

Ta với ngươi chỉ có quan hệ giao dịch mà thôi."

Hắn ném cho Áo Ca Đạt một bức chân dung.

" Ta muốn hắn c·hết.

Ngươi có làm được không?"



Áo Ca Đạt nhìn bức chân dung rồi trả lời:

" Tiêu Dương tùy không phải là đại nhân vật gì, nhưng mạng của hắn đã có Kiếm tử của Âm kiếm cung đặt rồi.

Muốn c·ướp hình như không hợp lý lấm."

" Đấu trường Áo Tư không giám?"

" Cái giá ngươi có đưa ra được hay không đã?

Người thì chúng ta có thể g·iết rồi, nhưng cái giá không rẽ đâu."

Nghe vậy hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cái thẻ màu vàng có ghi hai chữ " Tụ Bảo" đặt lên bàn khiến cho Áo Ca Đạt cũng phải bất ngờ.

Vì thẻ hắn lấy ra là thẻ khách quý của Tụ bảo các, chẳng những vậy, tấm thẻ này còn có giá trị là một vạn thượng phẩm linh thạch, đưa thẻ có thể lấy tiền ngay từ Tụ bảo các mà không cần qua cấp trên, chẳng những vậy khi dùng thẻ này mua đồ ở Tụ bảo các còn được giảm hai thành tiền nữa.

Có thể xuất ra thẻ này thì chứng tỏ người trước mặt Áo Ca Đạt hoàn toàn không đơn giản.



Biết Áo Ca Đạt không thể đưa ra quyết định dứt khoát, hắn liền nói thêm một câu:

" Đây chỉ là phân nữa của thù lao, khi nào xong việc sẽ có thâm một tấm nữa."

Nghe thấy vậy thì Áo Ca Đạt đã không còn lý do từ chối được nữa mà lựa chọn đồng ý.

" Đạo hữu thật là sản khoái.

Mối làm ăn này Đấu trường Áo Tư chúng ta tiếp nhận.

Đạo hữu chờ tín vui đi."

Ra khỏi đấu trường, có một chiếc xe ngựa đa chờ sẵn hắn.

Trên xe ngựa hắn nhìn về phía của trung cấp Thanh Long học viện mà cười.

" Tiêu Dương à Tiêu Dương, dù cho ngươi có đi đến đâu thì cũng chỉ có cùng một kết cục là c·hết mà thôi.

Là giun dế thì không nên giẫy giụa làm gì.

Ha ha ha."

Lão giả đánh xe chở hắn ra khỏi Cực thành.

Nếu Tiêu Dương có mặt ở đây thì sẽ nhận ra hắn chính là Hà Giang.