Năm Tháng Vàng Son

Chương 91: Tháp Phù Đồ (2)




*Đầu mùa đông · tháng 12 năm 1737

_

Nguyên Khánh kinh ngạc đến không nói nên lời. Cô không hề nghĩ bức tranh mà Angela từng đề cập sẽ xuất hiện trước mắt mình một ngày nào đó.

Heine chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt Nguyên Khánh, liên tưởng đến lời giới thiệu về bức tranh của con rối luyện kim, bức tranh này đến từ phương Đông xa xôi. Con số 1200 năm trùng hợp đến kỳ diệu. Có lẽ bức tranh này thực sự có liên quan mật thiết đến Iris trước mặt.

Dường như để xác nhận suy đoán của anh, con rối luyện kim trên bàn trưng bày tầng một từ từ mở cuộn tranh. Một cô gái xinh đẹp dịu dàng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.

Nguyên Khánh hít một hơi lạnh, đôi mắt Heine cũng đầy sự ngạc nhiên. Hình ảnh cô gái trong tranh thực sự quá quen thuộc, chính là người mà anh đã ngày đêm yêu thương đối diện. Iris trong tranh có vẻ trẻ hơn bây giờ. Khuôn mặt phương Đông vốn đã trông trẻ hơn người phương Tây, nên Iris trong tranh không quá mười sáu tuổi.

"Iris..."

"Yên lặng!" Nguyên Khánh ngắt lời anh.

So với Heine, Nguyên Khánh càng kinh ngạc hơn khi thấy bức tranh. Trong bức tranh, cô đội mũ phượng, mặc trang phục cưới của một công chúa. Theo luật pháp của triều đại, chỉ có phu quân của cô mới có quyền vẽ bức tranh này.

Nguyên Khánh nắm chặt lấy vạt áo, điều này thật không thể tin nổi.

"Vũ Văn Thập."

"Iris?" Heine vòng tay ôm eo cô, "Em sao vậy?"

Não bộ như bị hàng ngàn mũi kim thép đâm vào, xoáy tung mọi tế bào, không ngừng vang lên những tiếng ong ong. Đau đớn hơn nữa là trái tim đập thình thịch, đó mới là nỗi đau thiêu đốt linh hồn của cô.

Theo nhịp tim đập, trong kho chứa đồ đấu giá, một tháp gỗ tinh xảo phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

"An Lạc..." Một tiếng gọi từ xa vọng về bên tai.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyên Khánh, dẫn cô bước qua sa mạc, băng qua dãy núi và sông suối, trở về thành Lạc Dương trên đất Trung Nguyên.

"Hoàng huynh." Nguyên Khánh mỉm cười bước vào cung điện, "An Lạc đến thỉnh an ngài đây." Nàng cúi người hành lễ rất đúng mực, nhưng ngay sau đó lời nói của nàng khiến tất cả cung nữ thái giám trong điện đều ngỡ ngàng đến nín thở. "Sao hôm nay huynh không qua chỗ Phan tẩu tẩu ở lại qua đêm vậy?"

Ngòi bút của Nguyên Hủ khựng lại, ngẩng đầu nhìn muội muội xinh đẹp và rạng rỡ trước mặt, cười nói: "Hôm qua trong triều có một tấu chương nhắc đến việc công chúa An Lạc sắp đến tuổi cài trâm, bảo ta chọn phu quân cho muội trước. Ta nghĩ hắn nói có lý. Cả đêm ta suy nghĩ, xem thanh niên tài tuấn nào xứng với muội muội xinh đẹp của ta, vì thế mới lơ là A Phu. Còn muội, vừa sáng sớm đã đến thay tẩu tẩu xả giận."

"Hoàng huynh thật biết nói bừa."

Cung điện vang lên những tiếng hít thở mạnh, Nguyên Khánh không để ý, tiếp tục nói: "Rõ ràng huynh xử lý tấu chương xong rồi lười biếng không muốn nhúc nhích, lại còn muốn đổ lỗi cho ta. An Lạc vừa mới tròn mười bốn tháng trước, sao lại đến tuổi cài trâm? Vậy còn thiếu mười tháng huynh định bù cho ta thế nào đây?"

Vị hoàng đế trẻ hừ một tiếng: "Ta thật sự đã chọn được một người phù hợp để làm phu quân cho muội, cũng để hắn quản lý muội - nha đầu nghịch ngợm không biết trời cao đất rộng này."

"Ta sẽ nói với mẫu phi là huynh bắt nạt ta. Hôn nhân đại sự, sao có thể để huynh quyết định qua loa như vậy."

"Ta là hoàng đế." Nguyên Hủ vỗ bàn nhấn mạnh.

"Muội muốn tự chọn!" Nguyên Khánh không nhượng bộ.

Hai người giằng co không dứt.

Một lát sau, Nguyên Hủ chịu thua.

"Ta thật sự thua nha đầu muội rồi."

"Hứ, đồ hoàng huynh kiêu ngạo, ta không muốn gả chồng, ta muốn ở lại Cửu Hoa điện bên mẫu phi cả đời."

Nguyên Hủ đương nhiên không để tâm đến lời nói đùa của nàng. "Phải rồi, lâu rồi không gặp Tư Mã nương nương, mẫu phi có khỏe không?"

"Mẫu phi vẫn khỏe, từ ngày Hồ Linh Tu không còn trong cung, không khí cũng trong lành hơn trăm lần, hoa trong ngự hoa viên cũng nở rộ hơn."

Nhắc đến Hồ Linh Tu, ánh mắt của Nguyên Hủ tối lại, giọng điệu cũng nghiêm trọng hơn: "An Lạc, trong cung đừng nói bậy."

"Sợ gì chứ?" Nguyên Khánh không thấy có gì sai, "Người trong cung của hoàng huynh không phải đều đã thay thế hết rồi sao? Độc phụ đó đang ở ngoài thành nghe kinh, không về sớm vậy đâu."

Nguyên Khánh cười híp mắt: "Hoàng huynh, huynh có thể nhân cơ hội này mà thể hiện tài năng, sớm cho triều thần thấy được bản lĩnh của huynh, không còn phải chịu sự kìm kẹp của độc phụ đó, không còn làm hoàng đế bù nhìn nữa."

Cơ thể Nguyên Khánh hơi lung lay, ngay cả khả năng kiểm soát của huyết tộc cũng không thể giúp cô giữ thăng bằng.

Năm đó Nguyên Hủ mười sáu tuổi, cô mười bốn tuổi, mẫu phi vẫn còn sống, suy nghĩ lớn nhất trong họ khi ấy là làm thế nào để Thái hậu Hồ Linh Tu giao lại quyền hành.

Đó cũng là lần đầu tiên Nguyên Hủ nhắc đến chuyện tìm phu quân cho cô.

Cùng năm đó, tướng quân trẻ tuổi Vũ Văn Thập đã nhanh chóng ổn định vị thế ở thành trọng trấn phương Bắc - Tấn Dương, ngay sau cái chết của phụ thân là Thiệu Huệ công Vũ Văn Hạo.

Hóa ra từ khi đó, Nguyên Hủ đã bắt đầu tìm đường lui cho cô.

"Trưởng thân..." Nguyên Khánh thì thầm gọi tên Heine, "Em muốn có bức tranh đó."

Có lẽ, khi nhìn bức tranh, cô có thể nhớ thêm nhiều điều về khoảng thời gian ấy.

"Được." Heine gật đầu, gọi trưởng cận vệ trong bóng tối: "Aaron, hãy mua bức tranh đó."

Bóng dáng Aaron hiện ra từ trong bóng tối, tiến thẳng đến nút bấm của con rối luyện kim, bắt đầu tăng giá để đấu giá bức tranh cổ.

"Iris." Giọng của Heine nghiêm túc hẳn lên. "Lần này không thể để em giấu giếm nữa, bất kể đã xảy ra chuyện gì, em đều có thể nói với ta."

Gương mặt Nguyên Khánh tái nhợt, cô nắm chặt cánh tay của Heine: "Em nhớ lại rồi."

"Không, thật ra em luôn nhớ, chỉ là em cố tình phớt lờ nó. Người trong bức tranh đó chính là em." Nguyên Khánh ngước lên nhìn Heine: "Đó là em, khi đó em 16 tuổi, mặc trang phục cưới."

"Angela đã nói với em rằng người vẽ bức tranh đó là Vũ Văn Thập, nhưng trong hình ảnh mà em thấy, người đứng cùng em, người mặc bộ lễ phục đỏ đó..." Nguyên Khánh ngập ngừng. Những hình ảnh thoáng hiện trong đầu cô không ngừng quay lại. Cô kiểm tra lần nữa khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, từng chi tiết của người đó.

"Đó là Kim." Cuối cùng, Nguyên Khánh cũng dám thừa nhận: "Đó là em và Kim, khi tụi em còn là những người xa lạ."

"Vì thế, trưởng hân, em không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa tụi em. Em không biết điều gì là thật và điều gì là giả. Mọi thứ rối ren quá." Nguyên Khánh ôm đầu, tay di chuyển đến ngực: "Đầu em đau, trái tim em cũng đau. Em đã quên điều gì... điều gì quan trọng..."

Heine xoay người ôm lấy cô, giữ cô thật chặt trong vòng tay. Anh khẽ run, nhưng không tự chủ mà siết chặt kéo cô lại gần.

"Iris..." Anh vuốt ve mái tóc đen của cô. "Không liên quan."

"Em thấy có." Giọng Nguyên Khánh nghẹn ngào. "Đó là về hoàng huynh, về mẫu phi, và về ngài nữa."

"Xin chúc mừng khách quý số 7."

"Bức tranh đã thuộc về chúng ta." Heine thì thầm vào tai cô: "Em có thể từ từ nhớ lại, đừng vội, cứ từ từ."

Thật tiếc là kẻ đứng sau không để Nguyên Khánh có cơ hội ấy.

"Vật phẩm tiếp theo, hãy dùng hai linh hồn đó đi." Giọng Lilith vang lên trong tai của Feisir Mitchell. "Cô gái đó có cùng loại khí tức với thứ quái dị kia, chắc chắn cô ta sẽ phản ứng."

Feisir nhắm mắt lại, ra lệnh cho con rối luyện kim nhanh chóng điều chỉnh lại thứ tự vật phẩm đã định, đưa món hàng mà Lilith nhắc đến lên đầu danh sách.

"Món tiếp theo cũng đến từ xác tàu đắm, cũng là một vật kỳ diệu từ quốc gia phương Đông."

Với lời giới thiệu đó, trên bục trưng bày hiện ra một bảo tháp tinh xảo.

Đó là một tòa tháp Phật đến từ phương Đông.

Tháp cao chín tầng, toàn bộ cấu trúc bằng gỗ, cao vừa đủ để một bàn tay nắm gọn. Mỗi tầng tháp đều có ba cửa sổ và sáu ô cửa, bao quanh là những chiếc chuông vàng. Đỉnh tháp trang trí bằng bảo bình vàng, từ bốn góc của tháp kéo ra bốn dây xích sắt, trên dây xích cũng treo chuông vàng.

Mặc dù nhỏ bé nhưng tháp được chạm khắc cực kỳ công phu, thu nhỏ theo đúng tỉ lệ của tháp chùa Vĩnh Ninh. Mỗi cây cột nhỏ đều được chạm khắc hoa văn rực rỡ, cửa chính và cửa sổ sơn đỏ, trên cánh cửa có năm hàng đinh vàng, xung quanh cũng được chạm khắc bằng vàng.

Khi tháp Phật xuất hiện, một làn sóng xôn xao dậy lên trong đám người huyết tộc, không phải vì điều gì khác, mà là vì khí tức kỳ lạ tỏa ra từ bên trong.

Đó là khí tức của linh hồn.

"Trong tháp có linh hồn bị giam cầm." Heine trầm giọng nói.

"Ở quê hương em, tháp được dùng để trấn giữ linh hồn." Nguyên Khánh cúi mắt xuống, tay không tự chủ đặt lên ngực, trong tai, cô lại nghe thấy giọng nói của hoàng huynh mình.

"An Lạc, trước mặt Thái Hậu phải ngoan ngoãn một chút."

"An Lạc, tẩu tẩu của muội giận rồi, muội có thể nói vài lời giúp ta được không?"

"Nguyên Khánh, nếu muội tiếp tục vô pháp vô thiên thế này, ta sẽ lập tức hạ chỉ, gả muội cho bất kỳ ai."

"Hoàng huynh, hoàng huynh." Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào tòa tháp, mắt cô mờ đi một chút, như thể từng chiếc chuông trên tháp đều đang rung động theo gió.

Tòa tháp đang chào đón cô, linh hồn trong tháp cũng đang gọi mời cô.

"Trưởng thân, em nhận ra tháp này." Cô nắm lấy áo Heine. "Đó là tháp ở thành Lạc Dương, được xây dựng dưới sự giám sát của Hồ Linh Tu vào Hi Bình nguyên niên. Vào ngày hoàn thành tháp, hoàng huynh em, hoàng đế Đại Ngụy, đã đích thân viết chữ khắc lên, gọi đó là tòa tháp lớn nhất thiên hạ."

"Đó là nơi Thái Hậu lễ Phật." Nguyên Khánh ngẩng đầu lên. "Em nhớ tòa tháp đó, em nhớ." Cô không tự chủ siết chặt nắm tay.

"Trưởng thân sẽ mua nó cho em." Heine không biết cô nhớ ra điều gì, nhưng nỗi đau của cô khiến anh đau lòng. Anh vẫy tay ra hiệu cho Aaron tăng giá.

Bên ngoài phòng khách quý, một huyết tộc tóc bạc của gia tộc Mitchell đợi sẵn.

"Thưa ngài." Hắn cung kính lên tiếng. "Hàng của ngài đã được mang tới."

Heine quay đầu lại, bóng tối cuốn lấy chiếc hộp trong tay người kia.

"Iris, em có muốn xem bức tranh không?" Anh cố gắng chuyển sự chú ý của cô, vội vàng mở cuộn tranh. Màu đỏ đập vào mắt ngay khoảnh khắc đầu tiên.

Sắc mặt Heine đột ngột thay đổi.

Tay anh siết chặt, nắm lấy một góc bức tranh, sau đó lại từ từ buông lỏng, cùng với sự thay đổi trên nét mặt.

"Đây không phải là y phục em đã mặc ngày hôm đó." Giọng anh bình thản.

Tim Nguyên Khánh hẫng một nhịp, cô ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng thuộc về Heine. Không biết từ lúc nào, chúng đã bị nhuốm chút kiêu ngạo đầy tự tin.

Kim chỉ vào người phụ nữ trong tranh: "Đây không phải là em, không phải A Khánh của ta, chỉ là ảo tưởng của ai đó."

"Kim..."

Kim mở rộng bức tranh, chỉ vào tên của họa sĩ được khắc lên tranh: "Vũ Văn Thập, tên tướng kia."

"Anh nhận ra hắn ta?"

Kim gật đầu rất nghiêm túc.

"A Khánh, vào cái đêm em cưới ta, trong thành Lạc Dương còn đang diễn ra một đám cưới khác. Công chúa An Lạc ở Cửu Hoa điện được gả cho thiếu tướng của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Thập."

Lời nói của hắn như mở ra ký ức bị phong tỏa trong đầu Nguyên Khánh.

"Nữ tỳ gả cho nhi tử của thương nhân, công chúa gả cho thiếu tướng." Kim tiếp tục kể.

"Hai đám cưới, cùng một ngày." Nguyên Khánh lẩm bẩm.

"A Khánh, nữ tỳ của em đã sử dụng tên của em để gả cho Vũ Văn Thập, còn công chúa, dùng tên Bạch Trà, gả cho thương nhân ngoại tộc." Biểu cảm của Kim dịu lại. "Em nhớ ra chưa?"

Đúng vậy.

Nguyên Khánh gật đầu, cô đã nhớ lại.

Vì thế, nữ nhân mặc bộ lễ phục công chúa trong tranh không thể nào là cô.

"Tiểu Trà..." Nguyên Khánh thì thầm cái tên của nữ tỳ đã cùng cô lớn lên. "Hoàng huynh..."

Cô ôm đầu, những ngón tay đâm vào mái tóc dài.

"Tôi nhớ rồi, tôi đã tìm Hồ Linh Tu để lý luận, thật ngu ngốc khi chạy đến tìm bà ta để lý luận." Cô hồi tưởng. "Đó là sau khi mẫu phi qua đời, Hồ Linh Tu hạ chỉ không cho mẫu phi được chôn cất ở Cảnh Lăng, vì vậy tôi đã tìm bà ta."

"Sau đó, sau đó... bà ta đã nhốt tôi lại, giam cầm tôi trong Cửu Hoa điện. Không có mẫu thân, tôi không thể tự bảo vệ mình."

"Tôi chỉ là một công chúa được nuông chiều quá mức..."

"A Khánh." Kim ôm lấy cô, không ngừng an ủi. "Ta phải xin lỗi em." Hắn nói.

"Lúc đó ta không muốn cưới em."

Ký ức của Nguyên Khánh ngừng lại, hiện lên trong đầu cô là đêm tân hôn cùng lời nói của Kim.

"Đừng khóc nữa, ta cũng không tự nguyện cưới ngươi."

Kim hôn lên trán cô: "Caesar ép ta cưới em, vì ông ta và vị hoàng đế kia đã có giao ước, phải bảo vệ em mãi mãi."

"Yêu cầu của hoàng đế là đưa em rời khỏi Lạc Dương, nhưng để đưa một công chúa rời khỏi thành Lạc Dương là quá khó, vị hoàng đế trẻ đó đã nghĩ ra cách này."

"Ban đầu hắn ta định giả vờ gả em cho Caesar, nhưng Caesar từ chối và đẩy sang ta."

"Lúc đó, ta rất khác so với bây giờ." Kim có chút ngại ngùng gãi đầu. "Đó là quãng thời gian hoang dã nhất của ta."

"A Khánh, đừng nghĩ tiếp nữa."

"Tóm lại, ta thuộc về em, và em thuộc về ta."

"Điều đó sẽ không thay đổi."



______

Chú thích 53: Nguyên Hủ, Bắc Ngụy Hiếu Minh Đế (510 - 528), con trai thứ của Tuyên Vũ Đế Nguyên Khác, mẹ là Hồ Hoàng hậu, là anh trai của Nguyên Khánh.

Chú thích 54: Trích dẫn đã được chỉnh sửa từ Baidu, tòa tháp gốc đã bị thiêu hủy do sét đánh.