Năm Tháng Vàng Son

Chương 90: Tháp Phù Đồ (1)




*Đầu mùa đông · tháng 12 năm 1737

_

"Các bà ấy đều là bậc tiền bối của Nữ vương Cassel."

"Nữ vương Cassel?" Heine ngạc nhiên đôi chút, nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh: "Nữ vương Cassel?"

"Ừm? Không đúng sao?"

Heine chăm chú nhìn cô, thấy sự ngờ vực trong ánh mắt của Nguyên Khánh, anh không nhịn được trêu cô: "Theo phong tục của quê hương em, em nên gọi mẹ ta là mẹ chồng, không phải là Nữ vương Cassel."

Nguyên Khánh sững sờ một lúc, hai má cô dần ửng đỏ.

"Ngài càng ngày càng không đứng đắn!" Cô xấu hổ đẩy anh một cái, quay đầu không thèm nhìn nữa, miệng còn lẩm bẩm: "Theo phong tục quê em, phải bái đường mới được coi là vợ chồng..."

Lời nói đột nhiên khựng lại, cô quay lại nhìn Heine, qua gương mặt anh, cô bỗng nhớ lại một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đêm đã khuya, trong phòng có ánh nến mờ mờ.

Đó là một căn phòng không lớn, hai cây nến đỏ đang cháy khắc hình rồng phượng, vốn dĩ nên mang dáng vẻ của sự vui mừng.

Nhưng Nguyên Khánh chỉ cảm thấy buồn bã.

Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc hỷ phục bước vào, hắn ta không ngừng kéo vạt áo, biểu cảm có chút khó chịu. Nhìn lướt qua người phụ nữ ngồi trên giường, hắn ta híp mắt lại rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Đừng khóc nữa, ta cũng không tự nguyện cưới ngươi đâu." Hắn ta cất lời, giọng nói là tiếng Tiên Ti không rõ ràng lắm.

Nguyên Khánh ngay lập tức thoát ra khỏi ảo giác đó rồi thở hổn hển.

"Iris." Heine tiến lại gần.

Gương mặt quen thuộc của anh hiện ra trước mắt, Nguyên Khánh nắm chặt lấy cánh tay anh, cố gắng xua tan hình ảnh vừa thấy.

"Không sao, không sao." Cô gượng cười, quay đầu đi, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng đó.

Đó là Kim.

Hắn đã từng sâu sắc mà tỏ tình, nói rằng cô là vợ hắn.

Nhưng từ những gì cô vừa nhìn thấy, mọi chuyện không phải như hắn nói.

Nguyên Khánh không khỏi nhớ lại cảnh tượng giữa sa mạc, lúc đó Kim và hình ảnh vừa thấy có vẻ không giống nhau.

Tại sao đột nhiên...

"Buổi đấu giá sắp bắt đầu." Một người hầu nhắc nhở, "Nếu quý ngài muốn tham gia đấu giá, có thể nhấn nút bên này để tăng giá."

Heine liếc nhìn món đồ chế tạo từ luyện kim bên cạnh rồi phẩy tay ra hiệu cho người hầu rời đi.

Sự xuất hiện của người hầu đã giúp Nguyên Khánh có chút thời gian để bình tĩnh lại. Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bước thẳng tới ghế sofa rồi ngồi xuống, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Heine ngồi cùng.

Heine tất nhiên không bỏ qua sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cô, mặc dù không biết Nguyên Khánh đã nghĩ gì, nhưng nếu cô không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Anh luôn tin tưởng Iris.

Buổi đấu giá của huyết tộc không có nhiều thủ tục rườm rà hay phần mở màn. Một người đàn ông cao lớn mặc bộ lễ phục màu đen, xung quanh bao phủ bởi lớp sương mù đen, bước lên bục đấu giá ở tầng một.

"Con rối luyện kim." Heine giới thiệu với Iris, "Gia tộc Mitchell giỏi về luyện kim."

Nguyên Khánh gật đầu: "Em đã đọc về điều đó trong sách."

Giọng nói của con rối luyện kim đầy sức mạnh, trôi chảy không chút cứng nhắc như những sản phẩm luyện kim thông thường.

Heine nhíu mày, với sự nhạy bén của một vị thân vương huyết tộc, anh có thể cảm nhận được con rối này được điều khiển bởi một trái tim còn sống. Giọng nói phát ra cũng từ một thanh quản còn sống. Nếu phán đoán của anh đúng, bên trong con rối này có thể đang giam giữ một linh hồn thực sự.

Gia tộc Mitchell dám động đến thuật luyện kim cấm kỵ như vậy.

Linh hồn thật sự, trong thế giới ngày nay, những tồn tại như thế này đã biến mất từ lâu, ngoại trừ Lilith. Heine không nghĩ còn ai khác có thể sở hữu một linh hồn như vậy.

Trong sảnh, nhiều người cũng chú ý đến sự xuất hiện của con rối luyện kim. Sự xuất hiện của "linh hồn" khiến tin đồn về thông tin của daywalker càng trở nên đáng tin hơn.

Dù những người có mặt ở đây đều là những tồn tại đã sống hàng ngàn năm, đứng đầu gia tộc của họ, thực lực đã rất khó để đột phá thêm, nhưng cho dù họ mạnh đến đâu, nỗi sợ hãi về mặt trời vẫn là lời nguyền không thể tránh khỏi đối với tất cả sinh vật bóng tối.

Sự cám dỗ của daywalker chính là lý do thực sự thu hút nhiều lãnh đạo huyết tộc đến tham dự buổi đấu giá này.

Lập tức, mọi ánh mắt đều hướng về phía Nữ vương của gia tộc Mitchell đang ngồi lặng lẽ trên cao.

Feisir khịt mũi lạnh lùng, đứng dậy, mái tóc bạc như suối đổ xuống, lớp sương bạc bao phủ lấy cơ thể bà, che giấu đi vẻ đẹp tuyệt mỹ của Nữ vương, sau đó bà bước về phía trước rồi biến mất trước mắt mọi người.

"Hừ." Liv trong phòng khách quý khẽ hừ một tiếng: "Keo kiệt."

Giọng nói của con rối luyện kim kết thúc màn kịch.

"Thưa các quý ngài tôn quý, chúc các ngài may mắn tối nay."

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Con rối bắt đầu giới thiệu món đồ đầu tiên, đó là một cây đàn hạc từ thần thoại của vị thần ánh sáng.

Đàn hạc của Apollo.

Cả khán phòng trở nên im lặng.

Bán đấu giá một cây đàn hạc của vị thần ánh sáng tại buổi đấu giá của huyết tộc.

Heine có vẻ rất hứng thú với cây đàn.

"Đó là vật phẩm được ký gửi bởi Caesar." Heine nói thật.

"Hửm?" Đầu óc của Nguyên Khánh đột nhiên trống rỗng trong giây lát, rồi cô nhớ lại những gì Heine đã từng kể với cô về quá khứ, cũng nhớ đến con quạ đen trên vai anh: "Đó là món đồ mà cha mang về từ Tiểu Á phải không? Cùng với con quạ đen?"

Sau câu chuyện nhỏ về thứ bậc vừa rồi, lần này Nguyên Khánh rất tự nhiên gọi Caesar là cha. Heine giấu đi nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Đúng vậy, đó là thần khí của thần ánh sáng, lấy từ ngôi đền của thần mặt trời ở Tiểu Á." Nói rồi, Heine điều khiển gió nhấn nút luyện kim, viên ngọc kết nối với nút bên ngoài phòng khách quý phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Phòng khách quý số 7 đã đưa ra mức giá đầu tiên."

Nguyên Khánh quay đầu lại, "Trưởng thân, ngài muốn mua cây đàn hạc này sao?"

"Ý của cha là muốn tìm cho cây đàn hạc một chủ nhân phù hợp." Heine nhìn cây đàn hạc vàng rực rỡ đang tỏa sáng trên kệ trưng bày dưới sân khấu.

"Bây giờ, ta đã tìm được người phù hợp với nó, tất nhiên phải đưa nó về."

Nghe những lời này, Nguyên Khánh không khỏi cảm động, trong lòng khẽ lay động: "Là cho em sao?"

Cô không thể nghĩ ra ai khác ngoài mình có thể là người phù hợp với cây đàn hạc từng được thần ánh sáng sử dụng.

"Có lẽ nó sẽ có tác dụng đặc biệt khi ở trong tay em."

Món đồ đấu giá đặc biệt này đã trải qua nhiều gia tộc, tham gia nhiều buổi đấu giá của huyết tộc nhưng vẫn chưa tìm thấy chủ nhân xứng đáng. Cuối cùng, nó lại trở về tay Heine theo cách này.

Không có ai tranh giành mua cây thần khí này, vì đối với huyết tộc, tiếp xúc với cây đàn hạc của thần chẳng khác nào tự sát.

Mặc dù nhiều huyết tộc tỏ ra thắc mắc tại sao nhà Cassel lại mua một món đồ vô dụng và nguy hiểm như vậy, nhưng vì đây vốn dĩ là tài sản của gia tộc Cassel, có lẽ thân vương đời này của gia tộc Cassel chỉ muốn đưa nó về lại nhà.

Buổi đấu giá tiếp tục, những món tiếp theo là các loại trang sức và phụ kiện mà phụ nữ yêu thích.

Ngay cả những phụ nữ huyết tộc cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của những viên đá quý.

Nguyên Khánh không mấy hứng thú, đặc biệt là sau khi biết chiếc trâm cài tóc đính hồng ngọc trên đầu mình vượt trội hơn cả vương miện của Orwitz, cô chẳng còn chút hứng thú nào với những món đồ khác trong kệ trưng bày.

Ngược lại, sự xuất hiện của cây đàn hạc đã khơi dậy sự tò mò của cô về người cha thám hiểm Caesar.

"Cha là người như thế nào?" Nguyên Khánh nhìn Heine, "Chinh phục tùy tùng của thần và sở hữu nhạc cụ của thần, ông ấy chắc chắn là một nhà thám hiểm phi thường, phải không?"

Heine ngả người vào ghế, đối diện với đôi mắt lấp lánh gần kề của cô, tâm trí anh lạc vào những hồi ức.

"Đúng vậy," Anh đáp, "Ông ấy là một người rất giỏi, nhưng không chỉ là một nhà thám hiểm."

Nguyên Khánh càng thêm tò mò, cô đã nghe nhiều lời đồn về Caesar Edmond, trong đó những mô tả về ông luôn liên quan đến các cuộc phiêu lưu. Ông từng đến Tiểu Á, dẫn đoàn thương nhân tới tận thành Lạc Dương ở phương Đông xa xôi, để lại dấu chân ở La Mã và Florence, cũng như sở hữu một trang viên tráng lệ trên đất Anh.

"Vậy ông ấy hẳn là rất lợi hại."

"Em tò mò về câu chuyện của Ceesar và Elizabeth?" Heine nhìn sâu vào mắt Nguyên Khánh, giọng anh nghe có vẻ nhẹ nhàng, "Em rất muốn nghe về những câu chuyện xưa."

Anh suy nghĩ một lúc rồi nhắm mắt lại.

"Caesar từng là con người, ông ấy không phải là người Anh." Anh bắt đầu nhớ lại, "Ông ấy và Elizabeth gặp nhau giống như chúng ta, ở bán đảo Apennine, chỉ khác là họ gặp nhau ở thành La Mã."

"Bà Elizabeth mạnh hơn ta nhiều." Heine tiếp tục, "Ngoại trừ lúc bình minh và chính ngọ, bà ấy có thể hoạt động dưới ánh mặt trời như một con người."

"Bây giờ ta mới biết điều đó xuất phát từ dòng máu của Cain trong người bà ấy."

"Ta không rõ về quá trình Caesar và Elizabeth yêu nhau," Heine nói, "Nhưng quả thực có tin đồn rằng cho đến khi Elizabeth mang thai ta, Caesar vẫn là con người."

Nguyên Khánh tròn mắt kinh ngạc.

"Vậy trưởng thân là con lai giữa loài người và huyết tộc sao?"

"Không." Heine bình tĩnh lắc đầu, "Điều đó không hợp lý. Nếu Caesar chỉ là con người bình thường, ông ấy sẽ không thể chịu đựng được Elizabeth."

"Và từ khi ta có ký ức cho đến lúc Caesar và Elizabeth rời khỏi thế gian này, ngoại hình của ông ấy chưa từng thay đổi."

Nguyên Khánh dường như hiểu ra điều gì đó mà nhẹ gật đầu.

"Caesar là người uyên bác mà ta từng gặp, Elizabeth rất thích ông ấy và ông ấy cũng yêu Elizabeth sâu sắc. Ta rất ngưỡng mộ họ." Heine dần siết chặt tay Nguyên Khánh, "Nhưng giờ thì không còn nữa."

"Vật phẩm tiếp theo đến từ một cuộc trục vớt xác tàu đắm." Giọng của con rối luyện kim vang lên phá vỡ khoảnh khắc thân mật của cả hai, "Một nhóm hải tặc trong lúc tìm kiếm bí mật về suối nguồn bất tử đã trục vớt được con tàu "Thiên Thần Sải Cánh" huyền thoại của nữ cướp biển Angela Rossi gần khu vực Eo biển Gibraltar."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nguyên Khánh lập tức ngồi thẳng dậy, cô thở phào nhẹ nhõm khi nhớ ra thuyền trưởng từng nói về một chiếc tàu cùng tên bị chìm ở khu vực gần eo biển Gibraltar. Sau đó cô mới thả lỏng người, dựa vào lòng Heine.

"Làm em giật cả mình." Nguyên Khánh đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch, "Em suýt quên mất thuyền trưởng từng nói với em rằng cô ấy có một chiếc tàu bị chìm ở Địa Trung Hải..."

Giọng cô bỗng ngừng lại, ký ức từ hai trăm năm trước dần dần hiện lên rõ ràng. Cô nhớ ra nửa sau câu chuyện của thuyền trưởng, nhớ đến bức tranh đã chìm cùng con tàu.

"Đây là một bức tranh cổ kỳ diệu," Con rối luyện kim tiếp tục giới thiệu, "Theo đánh giá của các chuyên gia, nó đến từ một vương quốc phương Đông, đã có lịch sử hơn 1200 năm. Và điều kỳ lạ là bức tranh này đã chìm dưới biển hàng thế kỷ mà không bị hủy hoại, nhờ vào một sức mạnh linh hồn phức tạp trên đó."

"Một loại phép thuật kỳ diệu đến từ đất nước phương Đông."