Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 82




Editor: sammie

“Tần Mặc, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao hai người ở cùng một chỗ? Tại sao có thể?” Dường như Bạch Tiêu chưa lấy lại được tinh thần, đôi mắt không tin gắt gao nhìn Tần Mặc.

Trong đôi mắt sáng ngời của anh hiện lên sự kỳ vọng, anh mong chờ Tần Mặc sẽ lắc đầu, nói cho anh biết tất cả mọi việc chỉ là đùa giỡn, một trò đùa xấu xa mà thôi.

Bởi vì anh biết căn bản Tần Mặc không hề thích Dương Hinh, trong lòng Bạch Tiêu nhanh chóng suy nghĩ: Tần Mặc cùng anh chỉ xem Dương Hinh như là… như là em gái, tại sao có thể… đột nhiên trở thành như vậy?

Nhưng đến cuối cùng, Bạch Tiêu cũng không chắc, hai năm nay Tần Mặc ở nước ngoài, Dương Hinh lúc đó đang ở một mình, hai người cùng sống trong một thành phố, lúc anh không ở đó, thật sự hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện gì khiến cho tảng băng Tần Mặc cùng em gái nhỏ hay ngại ngùng nảy sinh… Tình yêu!

Ý nghĩ này len lỏi vào đầu óc Bạch Tiêu, anh sợ tới mức cả người run lên, hoảng sợ buông bàn tay đang níu giữ Tần Mặc.

Làm sao có thể, đối với Bạch Tiêu mà nói, nếu như Dương Hinh thật sự chỉ là một người em gái bình thường, nhưng em trai cùng với em gái ở cùng một chỗ, đây quả thật là phá bỏ giới hạn mà anh có thể chịu đựng.

Tần Mặc hiếm thấy bộ dạng làm càn không dứt khoát, thêm tính đàn bà chua ngoa gầm lên không để ý đến ai của Bạch Tiêu lúc này, kiên nhẫn hỏi một câu: “Tại sao không thể?”

Nếu bình thường, nhất định Bạch Tiêu sẽ vô cùng phấn khích, bày ra vẻ mặt đáng đánh trêu chọc Tần Mặc, hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng Tây hay không.

Nhưng lúc này thật là Bạch Tiêu không có tâm trạng đó, anh vẫn duy trì nét mặt ngu ngơ sợ hãi như cũ, một lần rồi một lần thầm nói trong lòng tất cả chỉ là giả.

“Sự thật như anh thấy đấy,” Tần Mặc lạnh lùng nói, dường như cũng không định giải thích thêm điều gì, Bạch Tiêu cũng dần lấy lại được tinh thần.

Sự kinh ngạc lúc đầu đã hoàn toàn biến mất khỏi mặt anh, anh đưa tay chà sát mặt mình, bàn tay nắm chặt ở dưới, anh lại khôi phục lại bộ dáng bất cần đời mang theo một chút hình dạng lưu manh.

Bạch Tiêu tiến lên từng bước, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một chút chế nhạo, vươn cánh tay dùng cùi chỏ đụng ngực Tần Mặc một chút.

Ngay sau đó anh trêu đùa nói: “Tiểu Tần Tần, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho tôi biết, quả thực làm tôi sợ muốn chết, cũng may khả năng thích ứng của tôi cũng mạnh.”

Tần Mặc vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là khẽ lướt qua vẻ mặt đang cố làm ra vẻ bình thản của Bạch Tiêu, còn nghi ngờ nên hỏi một câu: “Thật sự anh không để ý chứ?”

“Để ý? Để ý cái gì?” Bạch Tiêu bị Tần Mặc hỏi như vậy, trong lòng run lên, theo bản năng đã cảm thấy không thoải mái, nhưng rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, anh vẫn không nói được, trực tiếp cười lấy lệ.

“Tôi hoàn toàn bình thường, ngược lại cần phải chúc mừng cậu nữa, chỉ là…” Lời nói của Bạch Tiêu khẽ chuyển hướng, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, “Chỉ là, không phải cậu cùng cô nàng Nhị Manh kia sao? Tại sao lại…”

Đột nhiên Bạch Tiêu dường như tỉnh ngộ, đôi mắt mở lớn, lập tức thoáng qua một tia lửa giận, anh nhìn chằm chằm Tần Mặc, chưa bao giờ có bộ dạng nghiêm chỉnh như vậy.

“Tần Mặc, đừng nói cậu sau khi về nước gặp Tô Song Song, bây giờ tính bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Hinh nhi đi!”

Tần Mặc không lên tiếng, Bạch Tiêu liền nổi giận, vươn tay nắm lấy áo anh, gằn từng tiếng uy hiếp: “Tần Mặc, nếu cậu thật sự nghĩ như vậy, đừng trách tại sao tôi không xem cậu là em trai mình!”

Tần Mặc cũng không tức giận, chỉ rủ mắt nhìn lướt qua tay của Bạch Tiêu đang nắm lấy áo mình, từ nhỏ đến lớn, người anh trai bất cần đời này, dường như đây là lần đầu tiên nổi giận với anh.

“Anh Tiêu, anh làm gì vậy?” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Bạch Tiêu buông lỏng tay, cũng hiểu được chính mình có chút kích động.

Nhưng chuyện vừa rồi không biết là tại sao, nghĩ tới Tần Mặc muốn vứt bỏ Dương Hinh, một cỗ tức giận không tên liền nổi lên, làm cho anh mất hết lí trí.

Dương Hinh vội vàng chạy tới, vươn tay sửa sang lại nếp nhăn bị kéo trên quần áo, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tiêu, gương mặt dịu dàng lộ ra một chút ánh sáng.

Dương Hinh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra lời, Bạch Tiêu liền nhìn Tần Mặc, mở miệng trước: “Tôi xin lỗi.”

Bạch Tiêu nói xong có chút ngại ngùng nhìn xuống đất, bộ dạng không được tự nhiên, tuy rằng bình thường anh có vẻ bất cần đời, nhìn như không để ý đến cái gì, thật ra người như vậy thần kinh càng tinh tế, mẫn cảm.

“Tại sao đột nhiên lại kích động vậy?” Tần Mặc cởi nút áo sơ mi trên cùng, nhìn về phía Bạch Tiêu, đương nhiên không để ý đến việc anh ta nổi điên với mình.

Bạch Tiêu vừa nghe, lặng đi một chút, ánh mắt hơi hốt hoảng, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Dương Hinh cười, vẻ mặt mập mờ.