Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 81-2




Editor: Xẩm Xẩm

“Cô Tô, chúng ta đi trước, tôi vẫn hơi đói bụng!”

Tô Mộ sửng sốt, mọi người vừa mới ăn cơm xong, lqd đói sao, cô trợn tròn mắt nhìn Dương Hinh nói dối, liền cảm thấy cô gái này thật không đơn giản.

Đi hay không đi, đúng là một lựa chọn gian nan, Tô Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, cảm thấy lo lắng khi để một mình Tô Song Song ở đây.

Nhưng cô cũng nghĩ đến tâm ý của Tô Song Song với Tần Mặc, lại có chút không cam lòng nhiễu loạn, chỉ còn cách xoay người đi cùng bạn gái bây giờ của Tần Mặc.

Ngay lúc Tô Mộ do dự thì Dương Hinh không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, kéo tay cô đi ra ngoài.

Thật ra Tô Mộ cũng không cam tâm bị đem ra ngoài, nhưng cô đột nhiên phát hiện sức lực của Dương Hinh rất lớn, căn bản không nghĩ được cô lấy đâu ra.

Tô Mộ nhất thời cảm thấy bản thân đúng là khinh địch, lại một lần nữa khẳng định trong lòng rằng cô gái này rất không đơn giản.

Tô Mộ vừa đi ra ngoài, Tần Mặc liền nâng ly nước lên, uống một ngụm, sau đó ôm lấy Tô Song Song, rồi cúi đầu, môi mỏng đụng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Đầu lưỡi anh dùng một chút lực, mơn chớn môi của Tô Song Song, sau đó dùng lưỡi chà xát làm ẩm môi cô.

Tô Song Song đã sớm thấy khát nước, cảm thấy ướt át ở ngoài miệng kia như là tra tấn.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt không ra, chỉ có thể kêu gào trong lòng: rốt cuộc là tiện nhân nào, tra tấn cô như vậy! Không cho cô uống nước thì thôi, còn làm khổ cô như vậy, chờ cô khỏi lại sẽ không tha cho cô ta!

Đột nhiên lúc này, nước chảy vào trong miệng, chính là nước cứu mạng của Tô Song Song , cô cũng không để ý gì, vội vàng hút lấy.

Tần Mặc vừa muốn tách ra để lấy thêm nước cho cô, nhưng còn chưa kịp làm gì, đầu lưỡi nóng bỏng của Tô Song Song đã chạm vào ánh môi của anh, hai người lại cùng điên cuồng.

Tô Song Song vì lạnh lẽo mà vô cùng thoải mái, Tần Mặc lại hoàn toàn bị cô khiêu khích đến điên rồi! Lý trí bị đánh thành từng mảnh trong nháy mắt.

Anh gắt gao chế trụ gáy của Tô Song Song , hô hấp dồn dập không khống chế được, điên cuồng hôn môi cô.

Nghĩ lại nửa tháng qua, khiến anh chịu rất nhiều áp lực, tất cả đều phát tiết hết ra, anh điên cuồng cắn xé môi cô.

Tô Song Song vốn vẫn còn mơ hồ chủ động, nhưng sau đó đã trở thành bị động, bị Tần Mặc hôn đến thất điên bát đảo.

Giờ khắc này, anh thì thào ra tiếng: “Song Song… Song Song…”

Ý thức của cô vốn không tỉnh táo, hơn nữa lại bị Tần Mặc hôn đến thiếu dưỡng khí, đầu óc vô cùng trống rỗng, cô cảm thấy có người gọi mình, theo bản năng lại nghĩ là Tần Mặc.

Tô Song Song mê mang, phản xạ có điều kiện bình thường đáp lại: “Tần… Tần Mặc…”

Một tiếng nỉ non này đáp lại, khiến cho Tần Mặc dừng một chút, sau đó càng thêm điên cuồng chiếm lấy, trực tiếp áp đảo Tô Song Song ở trên giường.

Nếu như anh đang uống rượu độc giải khát, hôn môi Tô Song Song thế này, cuối cùng vẫn cố khống chế lại một chút ý chí, không hề xốc quần áo của cô ra.

Màn hôn này, thật ra rất ngắn ngủi, nhưng lại giống như vừa qua cả một thế kỷ, trong nháy mắt anh không khống chế được, mạnh mẽ ngồi xuống.

Tô Song Song bắt đầu giống như cá bị mang lên bờ, há miệng ra thở lấy thở để, qua một lúc lâu, mới khôi phục lại hơi thở bình thường, choáng váng rơi vào giấc ngủ.

Tần Mặc ngồi bên giường, nhìn môi của cô vừa bị anh hôn, trong mắt hằn lên vài tia đỏ, sau đó mãi mới bình thường lại được.

Anh vươn tay chạm vào môi của cô đang sưng lên, nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Lúc đóng cửa, Tần Mặc còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái, anh tin tưởng, không còn bao lâu nữa, cô sẽ trở về bên cạnh anh.

Lúc Tần Mặc đóng cửa ra ngoài, vừa văn bạch tiêu quay lại sau khi đưa Đông Phương Nhã về, anh sốt ruột mà chạy lại đây luôn, vừa thấy Tần Mặc, liền trực tiếp kéo tay Tần Mặc lại.