Nam Thần Nhà Tôi

Chương 300




Chiến Thương đi gọi điện thoại nội tuyến cho nhân viên tiếp tân, bảo họ phái người tới lau dọn phòng khách sạn, sau đó đặt thêm đồ ăn tối, còn Hứa Cung Diễn thì xé bao thư ra, lấy từ trong đó ra vài tờ giấy.

Vết xé của bao thư khá to nên đã có một bức ảnh từ trong đó rơi ra.

Hứa Cung Diễn nhặt tấm ảnh lên rồi quét mắt nhìn qua, trong bức ảnh là một người phụ nữ phương Đông vô cùng xinh đẹp, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười mĩ miều, tay người đó như thể đang ôm lấy ai đó, nhưng nửa bên tấm ảnh đã bị cắt mất rồi.

Anh xem xong thì tiện tay để tấm ảnh lên bàn cafe, sau đó lướt đọc qua nội dung của bức thư.

Sau khi đọc được vài giây, hơi thở của Hứa Cung Diễn đột nhiên trở nên gấp gáp, sắc mặt anh ta cũng thay đổi, anh ta nhanh chóng đọc qua tờ thứ hai, không biết đã đọc thấy những gì mà đôi con ngươi anh ta hung hăng co lại, hai bàn tay thì run lên.

Sau khi xem hết tờ thứ hai, bàn tay anh ta không còn run nữa, trên mặt anh ta thì như dở khóc dở cười, đôi mắt xanh biếc nhìn vào tờ giấy nhưng không hề có chút sắc thái nào cả.

“Khụ khụ!” Yên lặng chưa được vài giây thì anh ta lại ho lên.

Một ngụm máu tươi lại trào ra.

“Cậu chủ!” Nghe thấy có động tĩnh Chiến Thương lập tức chạy đến, nhìn thấy Hứa Cung Diễn ho ra máu dữ dội như vậy anh lập tức chạy vào phòng ngủ tìm thuốc.

Anh vội vàng móc ra hai viên thuốc rồi rót một cốc nước ấm cho Hứa Cung Diễn.

“Đem đi đi, tôi không uống!” Hứa Cung Diễn đột nhiên tức giận quát, sau đó thô lỗ đưa tay hất văng.

Thuốc và nước đều bị hất văng đổ xuống sàn, khiến cho Chiến Thương giật bắn mình.

Chiến Thương nhặt lại thuốc sau đó rót một ly nước khác cho anh ta, cắn răng nói: “Cậu chủ, cậu nói cậu muốn tặng quà cho Cô Dương, nếu như không uống thuốc, thì sẽ không chống nổi ba tháng đâu.”

Có lẽ là do hai chữ ‘Cô Dương’ đã chọc thấu trái tim anh ta rồi, anh ngước mắt nhìn Chiến Thương một cái rồi cầm lấy ly nước uống thuốc. Sau đó Chiến Thương vô ý liếc nhìn thấy tấm ảnh trên bàn cafe, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hình như anh đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Sau đó anh lại đưa mắt nhìn qua những tờ giấy trên tay Hứa Cung Diễn, có lẽ là do bức thư này đã khiến tâm trạng anh ta mất kiểm soát như vậy rồi.

Chiến Thương đang do dự không biết nên mở miệng hỏi về lá thư vừa được gửi đến như thế nào, thì Hứa Cung Diễn đã nhìn vào tấm ảnh trên bàn cafe rồi cất giọng trầm thấp: “Chiến Thương, biết người phụ nữ này là ai không?”

Chiến Thương lắc đầu: “Không biết, nhưng rất đẹp.”

“Mẹ tôi.”

“Cái gì?!” Chiến Thương kinh ngạc, sau đó anh lại đưa mắt nhìn về bức ảnh vài cái.

Bây giờ mới nhớ ra, khi anh lần đầu tiên đi vào thư phòng của ông chủ đã nhìn thấy một bức tranh sơn dầu của một người phụ nữ được treo bên phía tường bên phải, trong bức tranh người đó đang mặc áo cưới nhưng tướng mạo thì y đúc người phụ nữ trong tấm ảnh này.

Lúc đó anh đã nhìn đến ngẩn ngơ, ông chủ thấy thế chỉ cười dịu dàng: “Là mẹ Colbert, có đẹp không?”

Thì ra là mẹ của Hứa Cung Diễn.

“Đúng vậy” Hứa Cung Diễn cười, nhưng sắc mặt anh ta lại mang máng chút trống rỗng, miệng lầm bầm: “Chả trách hắn lại muốn cài Miya Maiko bên cạnh tôi, hắn đã sớm biết chuyện này.”

Chiến Thương không hiểu hỏi: “Cậu chủ, cậu có ý gì?”

Hứa Cung Diễn không trả lời, chỉ cầm lấy bìa thư lên xem lại lần nữa, bên trong đó vẫn còn một bức ảnh, sau khi anh ta xem xong thì nụ cười trên môi liền trở nên cực kỳ khó coi, sau đó anh ném bức ảnh cho Chiến Thương.

Chiến Thương thuận thế bắt lấy, lúc anh nhìn thấy người phụ nữ trên bức ảnh thì cả người liền khựng lại.

“Đây không phải là mẹ của Miya Maiko sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn Hứa Cung Diễn rồi nói, lúc này biểu cảm trên mặt anh ta khó coi vô cùng: “Tại sao ông chủ lại gửi tấm ảnh này cho cậu chứ?”

“Không phải là ba tôi gửi.” Thanh âm Hứa Cung Diễn thấp đến nỗi dường như không thể nghe thấy.

Anh nằm ngửa ra trên ghế sofa, các ngón tay anh khẽ buông ra khiến những tờ giấy rơi xuống mặt đất, Chiến Thương thấy vậy liền nhặt lên.

Chiến Thương đọc từng tờ từng tờ, biểu cảm từ khó hiểu cuối cùng biến thành không thể tin được, anh đọc đi đọc lại ba tờ giấy, đáy lòng anh sốc cực kì.

“Thì ra bà chủ đã thoát ra khỏi đám cháy đó, sau đó hôn mê giữa đường được người ta cứu lấy, sau khi tỉnh lại thì bị mất trí nhớ rồi được Yasuhira Momoi đưa về Nhật Bản… bọn họ kết hôn với nhau, sinh con với nhau….Miya Miako chính là em gái cùng mẹ khác cha của cậu chủ….”

“Thằng anh trai đó của tôi đúng là giỏi thật.” Hứa Cung Diễn đưa mắt nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà, thanh âm không chút gợn sóng: “Anh ta nhất định rất mong đợi sau khi tôi biết được chuyện này thì sẽ có biểu tình gì.”

Chiến Thương nghiêm túc khuyên giải: “Cậu chủ, cậu Tắc Lặc Tư muốn lấy chuyện này ra để khích cậu, cậu tuyệt đối không được để mắc mưu, cho dù Miya Maiko có là em gái cậu đi nữa thì cũng có hề gì đâu chứ.”

Hứa Cung Diễn mỉm cười: “Trong mắt cô ta chỉ có thằng anh trai kia của tôi thôi, vì hắn mà chết cũng không từ, đã sớm không còn chút lương tâm nào nữa rồi, cho nên tôi cũng không cần phải thương xót cho cô ta.”

“Nếu như là bà chủ, thì càng không được.” Chiến Thương biết anh ta đang nghĩ gì, nội dung thư anh cũng đã được đọc qua, anh vội vã nói: “Cậu chủ Tắc Lặc Tư vì chuyện của mẹ anh ta Y Vy Đặc tự sát mà hận cậu và bà chủ tới thấu xương.”

“Hắn ta nói đã kêu bác sĩ lấy cục máu bầm trong não của bà chủ ra rồi, sau khi bà chủ khôi phục được kí ức chắc chắn sẽ nói với bà ấy những chuyện đó, hắn ta chính là muốn báo thù cậu và bà chủ.”

“Cậu chủ, cậu đừng có nghe lời hắn đi Nam Thành gặp bà chủ.” Chiến Thương khuyên can: “Tắc Lặc Tư nhất định đã lắp bẫy, nếu cậu mà đi thì có khác nào rơi vào bẫy của hắn đâu chứ.”

“Chiến Thương, đó là mẹ của tôi.” Hứa Cung Diễn nói: “Sau khi tôi sinh ra đã không được gặp bà ấy rồi, những chuyện liên quan tới bà ấy chỉ được biết qua lời của ba tôi thôi.”

Anh nhắm nghiền mắt lại, nhớ lại những bức thư mà mẹ viết, những nét chữ nhẹ nhàng kia: “Cho dù bà ấy có thay đổi bộ dạng như thế nào, thì đôi mắt đó chắc chắn vẫn đong đầy sự ấm áp dịu dàng, nếu bà ấy nhìn thấy tôi lớn như vậy rồi nhất định sẽ rất vui.”

“Cậu chủ…”

“Làm theo yêu cầu của hắn, hắn để tôi và mẹ gặp nhau tôi sẽ từ bỏ quyền thừa kế Khắc Tư Lợi Nhĩ.” Hứa Cung Diễn cắt lời anh: “Đi chuẩn bị hợp đồng điện tử đi.”

Chiến Thương cắn răng nói: “Cậu chủ, bà chủ đã mất hai mươi mấy năm rồi, cậu cứ tiếp tục coi như bà ấy đã mất rồi không được sao? Cậu từ bỏ Khắc Tư Lợi Nhĩ rồi thì cô Dương Yến sẽ làm sao đây, kế hoạch của cậu làm sao đây?”

“Khắc Tư Lợi Nhĩ cũng không phải là toàn bộ của tôi.” Hứa Cung Diễn nói, mi tâm anh có hơi dịu lại: “Phần của An An tôi đã chuẩn bị xong lâu rồi, tới lúc đó cậu cứ đi tìm ông Will, ông ta sẽ nói cậu nghe nên làm gì.”

“Cậu chủ, cậu thật sự quyết định sẽ đi tìm bà chủ sao?”

“Quyết định rồi.”

Chiến Thương biết có khuyên cũng không được nữa rồi nên đành khẽ thở dài rồi đi chuẩn bị hợp đồng.

Hứa Cung Diễn đặt hai tấm ảnh so sánh với nhau.

Tướng mạo của hai người phụ nữ tuy không giống nhưng ánh mắt lại giống nhau vô cùng, đều tràn đầy nụ cười ôn nhu, anh đưa ngón tay lên vuốt ve tấm ảnh đầu tiên, trong lòng ngập tràn sự mong đợi.

Từ lúc ra đời đã không có mẹ ở bên cạnh, anh đã nuối tiếc hơn hai mươi năm rồi, bây giờ được biết mẹ vẫn còn sống, cho dù có phải trả giá lớn hơn nữa anh cũng muốn đi gặp mặt mẹ mình một lần.

Anh còn phải giới thiệu Dương Yến cho mẹ anh biết nữa, anh phải nói cho mẹ anh biết, cô gái này chính là người anh yêu nhất.

Chính nhờ vào cô ấy, mà cuộc sống u ám của anh mới được loé lên những vầng sáng đẹp đẽ.

Không lâu sau, Chiến Thương đem một chiếc máy tính bảng tới cho Hứa Cung Diễn, anh đã không cẩn thận đụng trúng bức ảnh trên bàn cafe, khiến nó bay xuống thảm, lật ngược lại.

Hứa Cung Diễn nhặt lên thì nhìn thấy bên góc phải của mặt sau tấm ảnh có một hàng chữ nhỏ:

Vợ yêu của tôi—-Thu Hiểu Diệc.

“Thì ra là tên của mẹ?” Hứa Cung Diễn lẩm bẩm.

“Vâng, tôi có nghe ông chủ nói qua, nhưng đám người làm trong trang viên thì hay gọi bà ấy là bà Tháp Mã Lạp.” Chiến Thương nói: “Sau khi phu nhân bị mất trí nhớ theo Yasuhira Momoi về Nhật kết hôn thì đã đổi thành họ chồng, đổi tên thành Momoi Diệc.”