Nam Thần Nhà Tôi

Chương 299




“Mẹ nó giường cậu còn không bước xuống nổi, tự lo cho mình tốt trước đã đi.” Ngự Văn Đình kéo một chiếc ghế tới, sau đó đưa thân người dài thượt ngồi xuống: “Hôm nay tôi sẽ ở lại đây, cậu không muốn nhìn thấy tôi thì ngủ đi, như vậy cũng đỡ phiền phức cho tôi nữa.”

Lục Văn Thù: “…”

Anh chỉ muốn tiểu tiên nữ ở đây với mình thôi, chứ ai mà thèm ông anh già này chứ!!

Trên đường về khách sạn, Phương Tinh Nghị đã gọi điện thoại cho Dương Yến, sau khi biết cô và Tống Tịnh Hoà hai người đang ở cùng nhau, đáy lòng anh cũng khẽ thở phào, nhưng sắc mặt thì vẫn âm trầm.

Lúc từ tư liệu mà Ngự Văn Đình tra ra biết được Hứa Cung Diễn đang ở cùng khách sạn với bọn họ, anh đã có thể đoán ra, người đã tìm người ra tay với Dương Yến nhất định là anh trai của Hứa Cung Diễn-Tắc Lặc Tư.

Anh không biết Hứa Cung Diễn nghĩ như thế nào nhưng Tắc Lặc Tư thì cực đoan vô cùng, bởi vì cái chết của mẹ hắn, sự yêu thương của cha hắn dành cho Hứa Cung Diễn, hắn vẫn luôn ghi hận Hứa Cung Diễn, hận đến nỗi muốn diệt trừ anh ta.

Nhìn thấy ai thân cận với Hứa Cung Diễn, trong lòng Tắc Lặc Tư nhất định cũng không vui.

Phương Tinh Nghị nhanh chóng phân tích, sau đó gửi tin nhắn cho trợ lý Tư, bảo anh ta đi điều tra kĩ hơn về anh trai của Hứa Cung Diễn.

Vừa gửi xong tin nhắn thì xe đã về đến cửa khách sạn.

Anh đi thang máy đến tầng lầu mà Hứa Cung Diễn ở, người đàn ông đứng ở trước cửa phòng ngước đầu nhìn lên, sau đó cười lạnh một tiếng, tên này đúng là biết chọn chỗ mà, chọn ngay tầng dưới phòng của Dương Yến nữa chứ.

Phương Tinh Nghị nhẫn nhịn nhấn chuông.

Chẳng mấy chốc, một tiếng ho yếu ớt vang đến, cánh cửa được mở ra, Hứa Cung Diễn thậm chí còn dùng tay che miệng mình lại, vẻ mặt anh ta trông rất tiều tuỵ.

“tổng giám đốc Phương.” Nhìn thấy Phương Tinh Nghị đến, đôi con ngươi của Hứa Cung Diễn lập tức trầm xuống, tuy sắc mặt anh ta hốc hác, thần sắc u ám nhưng khí chất cao quý trên người anh ta vẫn không thể che giấu được: “Có chuyện gì sao?”

Phương Tinh Nghị đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nói với anh về chuyện của vợ tôi, Dương Yến.”

Đôi môi mỏng của Hứa Cung Diễn khẽ cong lên nở ra một nụ cười lạnh nhạt: “Còn chưa kết hôn mà đã gọi là vợ rồi sao? Tôi thấy tổng giám đốc Phương có nhiều scandal như vậy nhưng không ngờ lại thâm tình như vậy nha.”

“Bố mẹ cũng đã gặp, cũng đã đính hôn rồi, chỉ còn thiếu một tờ giấy kết hôn mà thôi.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt đáp: “Tổng giám đốc Hứa đây không thân với tôi cho nên là không hiểu tôi rồi.”

Nghe anh nói như vậy, hàng lông mày dày rậm của Hứa Cung Diễn liền nhau lại, cục tức trong lòng anh ta xông lên tới tận họng khiến cho anh ta ho lên vài tiếng, trong lòng bàn tay anh ta lúc này còn dính cả một vệt máu tươi.

Hứa Cung Diễn siết chặt bàn tay mình lại rồi đưa ra sau lưng mình, sau đó anh né người ra để Phương Tinh Nghị vào trong.

“Vào trong nói đi.”

Phương Tinh Nghị cũng không khách khí, sau khi bước vào phòng khách, anh nhìn thấy cửa phòng ngủ bên phải đang được mở, không gian trong phòng ngủ rất sạch sẽ, nhưng không có bất kỳ hành lý hay thứ gì cả.

Anh lên tiếng hỏi Hứa Cung Diễn: “Chỉ có anh ở đây, còn vệ sĩ không theo đến sao?”

“Tôi ra ngoài cho thư thả, không cần thiết lúc nào cũng phải có người đi theo.”

Phương Tinh Nghị ép sát đến trước mặt anh ta, sắc mặt anh nghiêm nghị lãnh khốc: “Thư thả cái gì, là theo Dương Yến đến đây thì có, Hứa Cung Diễn, anh tưởng anh rất thông minh sao? Tất cả hành tung của anh, thằng anh trai đó của anh đều biết kia kìa.”

Thần sắc của Hứa Cung Diễn có chút khó coi: “Sao anh lại nói như vậy?”

“Chiều nay Dương Yến suýt chút nữa đã bị giết ở trung tâm thương mại.” Thanh âm lạnh lùng của Phương Tinh Nghị vang lên: “Em trai tư của tôi đã xét được một tấm ảnh của Dương Yến trên người chúng, điều tra thì biết có người đã chi 300 tỷ đồng để thuê chúng tới giết Dương Yến.”

“Cô ấy vừa mới vào thương trường, không có kẻ thù nào cả. Sau khi anh theo chúng tôi lên du thuyền đến Nhật Bản, còn theo chúng tôi ở trong cùng một khách sạn, chiều nay cô ấy vừa ra ngoài thì liền xảy ra chuyện, làm quái gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”

“Anh ta vậy mà lại dám ra tay…” Hứa Cung Diễn nghiến răng lẩm bẩm, bàn tay anh ta siết lại càng chặt hơn.

Phương Tinh Nghị tiếp tục ép hỏi: “Hành trình của tôi và Dương Yến đều tới sát giờ mới được sắp xếp, làm sao anh biết được?”

Hứa Cung Diễn mỉm cười, hờ hững nói: “tổng giám đốc Phương, anh biết có thứ được gọi là ‘Thiết bị giám sát’ không? Hơn nữa internet phát triển như vậy, chỉ cần có tiền thì có thứ gì mà không điều tra ra được chứ?”

“Hứa Cung Diễn, ngày mai về nước Y ngay, đừng để tôi đích thân ra tay.”

“Chuyện này để tôi xử lý…”

“Không cần.” Phương Tinh Nghị hời hợt cắt lời: “Hắn đụng vào vợ của tôi, món nợ này, tôi sẽ tính sổ đàng hoàng với hắn, không cần anh nhúng tay vào.”

Nhưng Hứa Cung Diễn lại đáp: “Cô ấy cũng là bạn gái cũ của tôi.”

Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ rũ xuống, anh giương ánh mắt sắc lẽm như dao găm nhìn anh ta: “Vậy thì anh lại càng phải cách xa cô ấy một chút, tranh đấu giữa hai anh em các người thì kéo cô ấy vào làm cái gì?”

“tổng giám đốc Phương thật hay quên.” Hứa Cung Diễn ho khan dữ dội rồi trào phúng nói: “Anh có tư cách để nói tôi sao? Không phải trước đây anh vì Phương Thị mà đã tính kế cô ấy, kéo cô ấy vào vòng tranh đấu quyền lực sao? Đúng, lần này là sơ suất của tôi, nhưng tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói rằng, tôi chưa bao giờ lợi dụng cô ấy!”

“Chuyện tôi đã làm sai, mới biết nó quý giá như thế nào, cho nên sẽ không bao giờ tôi để nó xảy ra lần hai.” Phương Tinh Nghị nói: “Sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, không để cô ấy bị tổn thương nữa.”

Hứa Cung Diễn khẽ cười, lòng anh ta đau đớn đến nghẹt thở: “Đều đã làm sai, đều đã hối hận, nhưng anh dựa vào đâu lại nhận được sự tha thứ chứ? Nói đi nói lại, cũng là vấn đề thời gian mà thôi.”

Anh ta ho kịch liệt đến mức cả người đến đứng cũng còn không vững.

Phương Tinh Nghị không ngờ chỉ mới mấy tháng không gặp mà cả người anh ta lại thay đổi nhiều đến thế, nhìn như thể một kẻ đang hấp hối vậy, hai hàng lông mày của anh cũng bất giác cau lại: “Sao vậy?”

“Bệnh cũ thôi, không sao.”

Phương Tinh Nghị cũng không hỏi nhiều nữa.

Lúc chuẩn bị rời đi, anh nói với Hứa Cung Diễn: “Tôi có nói với Dương Yến về chuyện nhà của các người, cô ấy nói lúc cô ấy đi nước ngoài du học, anh đã chăm sóc cô ấy rất tốt, tôi đã hứa với cô ấy sẽ giúp anh lấy được Khắc Tư Lợi Nhĩ, chỉ một lần này thôi, còn nếu như sau này cô ấy còn bị thương vì anh, tôi sẽ giải quyết cả anh luôn.”

Nói xong anh liền sải nước ra khỏi phòng.

Hứa Cung Diễn sững sờ vài giây, sau đó cơn ho dữ dội lại kéo đến, đầu gối anh ta mềm nhũn khiến anh ta té xuống mặt đất, sự đau đớn khủng khiếp trên cơ thể khiến anh ta phải siết chặt lấy tấm thảm dưới đất, ho đến nỗi tấm thảm dính cả một mảng máu tươi.

Nếu anh ta sớm biết khi để Dương Yến trở về cô ấy lại dễ dàng yêu người khác như vậy, anh nhất định sẽ không buông tay đâu, anh sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, để cô ấy biết được sự khổ tâm của anh.

Nhưng bây giờ hối hận thì làm được gì nữa chứ?

Thời gian lại không thể quay ngược lại a, sai thì cũng đã sai rồi.

“Còn một ít thời gian cũng đủ rồi.” Hứa Cung Diễn đưa mắt nhìn lên vũng máu trên thảm, miệng anh lẩm bẩm đầy oán hận: “Trước khi tôi chết tôi nhất định phải lôi theo hắn đi, không để hắn lại làm tổn thương An An nữa.”

Trong chốc lát cửa phòng lại được mở ra, Chiến Thương quay về nhìn thấy Hứa Cung Diễn bị ngã trên thảm liền tức tốc chạy đến rồi dìu anh lên ghế sofa, biểu cảm của anh ta vừa tức giận vừa lo lắng.

Chiến Thương nói: “Cậu chủ, sức khoẻ của cậu không chống nổi nữa, chúng ta về bệnh viện đi.”

“Tôi không thích mùi ở bệnh viện.” Hứa Cung Diễn quay đầu qua nhìn Chiến Thương, sau đó cất giọng u ám hỏi: “Có phải cậu đã lén ra ngoài liên lạc với người khác nhờ họ đi tìm thuốc không?”

“Vâng.” Chiến Thương thừa nhận: “Chỉ cần lấy được thì cậu chủ cũng không cần phải đau đớn như vậy nữa rồi.”

Ngay lập tức Hứa Cung Diễn liền giáng một bạt tay đến, sau đó anh ta ho vài tiếng, khuôn ngực phập phồng thở dữ dội: “Không phải tôi đã bảo cậu không cần quản rồi sao, cậu xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không?”

Chiến Thương đứng thẳng lưng dậy, im bặt không đáp.

Hứa Cung Diễn tiếp lời: “Sức khoẻ của tôi, tôi hiểu rõ nhất, không cần loại thuốc đó nữa, nếu cậu lại dám tự tung tự tác, thì lập tức cút khỏi bên cạnh tôi, nghe rõ chưa?”

“Cậu chủ…” Chiến Thương thật sự không thể hiểu được.

Một cơ hội để sống sót tốt như vậy tại sao anh ấy lại không cần chứ?

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hứa Cung Diễn, anh chỉ có thể nuốt những lời trong lòng của mình lại, sau đó đưa những văn kiện mà anh đem về cho Hứa Cung Diễn xem: “Đây là thư mà ông chủ gửi tới.”

Lá thư gửi đến cho Hứa Cung Diễn, đương nhiên Chiến Thương không dám tự tiện bóc ra.

…..