Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 475: Hóa ra đây là yêu (5)




Bước chân Tô Chi Niệm gấp gáp, nghe lời nói của Trình Thanh Thông thì dừng lại.

Theo bản năng anh đưa mắt nhìn trên người của Tống Thanh Xuân, chắc là mới vừa ngã xuống, cô vẫn còn ngồi trên đất xuýt xoa, một cái tay che cổ chân, giống như là vô cùng đau đớn, ấn đường nhíu thật chặt.

Ấn đường của Tô Chi Niệm cũng nhíu chặt, vốn định đi thẳng đến trước mặt Tống Thanh Xuân, tức giận chất vấn cô tại sao tối nay rốt cuộc cô ăn trúng thứ gì mà kích động như thế.

Trình Thanh Thông thấy Tô Chi Niệm hungdữ thì toàn thân khẽ run rẩy, theo thói quen cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của anh.

"Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy thuê cô làm gì hả? Ngay cả chăm sóc một người cũng không được!" Tô Chi Niệm nói xong, sải bước đi về phía Tống Thanh Xuân.

Trình Thanh Thông vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi trước mặt Tống Thanh Xuân.

Tô Chi Niệm ở ngồi xổm người xuống trước, còn không quên hung hăng liếc xéo cô, Trình Thanh Thông sợ hãi lui về phía sau hai bước.

Thật ra Tống Thanh Xuân chỉ giả vờ ngã, sau đó giả bộ dáng vẻ bị té đau, khiến Trình Thanh Thông gọi Tô Chi Niệm xuống.

Nhưng mà cô không ngờ thời điểm tô ngã xuống đất tự nhiên lại bị trặc cổ chân thật sự.







Thật ra thì cổ chân bị trật không nghiêm trọng lắm, không có thương tổn được gân cốt, chỉ là lúc đó đau có chút lợi hại, làm cho cô đứng lên không nổi.


Đúng như suy nghĩ của cô, Trình Thanh Thông thấy cô ngã xuống, lập tức khẩn trương đi tới, rốt cuộc Trình Thanh Thông là người gọi Tô Chi Niệm ra ngoài, năng lực xử lý của cô ấy hết sức cường đại, vừa quan tâm cô, vừa phân phó nhân viên phục vụ đi mua dầu hoa hồng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Chi Niệm, chỉ là điện thoại còn chưa có gọi đi, đã thấy Tô Chi Niệm hấp tấp đi vào.

Đây vốn là hành động nhỏ mọn của cô, cho dù bị trật chân, cũng là cô tự làm tự chịu, không thể trách Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm liên tiếp dạy dỗ Trình Thanh Thông vài câu, không có ý định bỏ qua, thời điểm khi anh ngồi xổm người xuống, cô đưa mắt len lén liếc Tô Chi Niệm, khí thế trên người của anh vô cùng bén nhọn, làm cho trong lòng cô cũng có chút phát run, tuy nhiên đó cũng là dũng khí, chịu đựng đau đớn ở cổ chân, nhỏ giọng nói: "Việc này không liên quan đến Trình tiểu thư, tại tôi không có chú ý.



.



.



.





"


Nói xong, cô nhìn Trình Thanh Thông với ánh mắt xin lỗi.

Tô Chi Niệm nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, miệng hơi mấp máy, nuốt những lời còn lại vào trong bụng, sau đó xoay người ôm lấy Tống Thanh Xuân từ trên thảm trải sàn, đặt trên ghế gần đó.


Tống Thanh Xuân vừa ngồi trên ghế, anh quỳ một chân trước mặt của cô, đưa tay ra, cầm cổ chân của cô.

Nơi mắt cá chân phiếm nhỏ nhẹ hồng.

Tô Chi Niệm càng đau lòng hơn, lúc đi xuống lửa giận trong lồng ngực không phát ra được, nâng mí mắt, nhìn Tống Thanh Xuân như trách nhưng thậtc đau lòng hỏi một câu: "Tại sao lại không cẩn thận như thế?"

Thật ra thì bây giờ cổ chân của Tống Thanh Xuân đã không còn đau nữa, nhưng cô nghe lời nói của Tô Chi Niệm, không giải thích được tâm tình phiền não trong đêm, nháy mắt trở nên uất ức.

Rõ ràng là cô chỉ giả bộ ngã xuống, nhưng cô cảm thấy giận anh, nếu cô không gọi các cô gái vào phòng của anh, cô cũng sẽ không bị trật chân thật sự.

Cô có chút bốc đồng cúi đầu thấp hơn một chút, trầm mặc không lên tiếng.

Tô Chi Niệm cầm cổ chân của cô, trong lòng cảm thấy cô không vui vẻ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, anh cẩn thận kiểm tra cổ chân của cô..