Sau đó dạ dày vốn đã có chút muốn ói, liền trở nên càng quay cuồng thêm.
Hai cô gái được tổng giám đốc Lý phái tới nghĩ đến tầm mắt lạnh buốt của anh liền bị dọa, về sau luôn bảo trì một khoảng cách với anh.
Trong phòng bao xa hoa trụy lạc, âm thanh nũng nịu của bảy cô gái không ngừng vờn quanh bên lỗ tai anh, các loại hương vị tràn ngập trong hơi thở của anh, thậm chí về sau, người phụ nữ nằm sấp bên cạnh tổng giám đốc Lý đều bắt đầu thở gấp khẽ kêu lên.
Các loại âm thanh và mùi hương xen lẫn trong cùng một chỗ, khiến cho dạ dày anh chậm chạp không thể bình tĩnh, anh sợ chính mình thật sự nhịn không được ói ra, quét qua tổng giám đốc Lý hưng trí, cho nên đừng nói đi nghe động tĩnh bên phía Tống Thanh Xuân, anh dứt khoát không nghe gì cả, để cho đầu óc thả trôi, tựa vào trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Qua một hồi lâu, cuối cùng trong dạ dày quay cuồng cũng có dấu hiệu ổn định.
Lúc thân thể kéo căng của anh vừa mới chuẩn bị chậm rãi buông lỏng, cửa phòng bao liền bị đẩy ra, một nữ phục vụ đi vào: "Hai vị tiên sinh, cô gái ngài muốn đã đến."
Theo tiếng nói của cô ta rơi xuống, cô ta giơ tay lên vỗ hai cái, sau đó từ cửa liền đi vào một cô gái, hai cái cô gái, ba cô gái...!Ba mươi cô gái...!Bốn mươi cô gái...!Bảy mươi cô gái...!
Cả căn phòng gần như đều bị những cô gái đó chiếm hết, ở cửa còn có cô gái đang đi vào, không có chút ý tứ ngừng lại nào.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dù gặp chuyện gì, anh cũng luôn bảo trì bình thản, nhưng nhìn cô gái đi vào nối liền không dứt, cả người đều bắt đầu có chút phát điên.
Tổng giám đốc Lý bên cạnh vốn đang đánh lửa nóng với một vị tiểu thư, cũng đã ngừng lại, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cô gái hoa dung nguyệt mạo, hoàn phì yến gầy cả một phòng.
Thẳng đến khi cả căn phòng bao bị cô gái nhét đến đầy ắp, cửa cuối cũng không có cô gái đi vào nữa.
Người phục vụ đứng ở cửa bị cô gái cản trở thân ảnh, hoàn toàn không nhìn thấy người của cô ta, chỉ có thể nghe thấy tiếng của cô ta: "Hai vị tiên sinh, một đêm vui vẻ."
Sau đó cửa liền bị đóng lại.
Một đêm vui vẻ? Một phòng này, trên trăm vị tiểu thư, sao có thể một đêm vui vẻ?
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác huyệt thái dương của mình bắt đầu phình to, đột nhảy thình thịch không ngừng, nảy sinh đau đớn.
Những cô gái kia đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bắt đầu tự giới thiệu.
"Hai vị tiên sinh, chào hai anh, em tên là Linh Linh."
"Em tên Na Na."
"Em tên Anny."
"Em tên Phi Phi."
"..."
Tùy các loại giọng nữ khác nhau, nũng nịu báo ra tên gọi khác nhau, Tô Chi Niệm cảm giác tai mình bắt đầu ù lên.
Tổng giám đốc Lý ngồi bên cạnh dần dần phục hồi tinh thần lại, đáy mắt của ông tay tràn ngập kinh hỉ, đôi mắt tỏa sáng quay đầu về phía Tô Chi Niệm, hưng phấn mở miệng nói: "Tô tổng, ngài đây là đang cho tôi kinh hỉ ư?"
Kinh hỉ cọng lông...!Rõ ràng là kinh hãi!
Nhưng ai có thể nói với anh, rốt cuộc hơn trăm cô gái này là xuất hiện từ chỗ nào?
Tô Chi Niệm vừa oán thầm, vừa giơ tay lên, che che mũi.
Có lẽ hơn trăm người phụ nữ này dùng mười mấy loại nước hoa khác nhau, anh quả thực bị nghẹn đến sắp ngạt thở bỏ mình.
Tổng giám đốc Lý vui mừng đứng lên, lần lượt bắt đầu đánh giá những cô gái kia, đụng chạm cái eo nhỏ này, sờ sờ bộ ngực sữa kia, xoa bóp mông tròn cô gái, trêu chọc đến mức khiến cho những cô gái kia muốn cự tuyệt còn hoan nghênh phát ra một tiếng nũng nịu.
Tô Chi Niệm nghe đến dạ dạy lộn ngược một trận.
"Tô tổng, tôi thật là quá thích kinh hỉ này..." Tổng giám đốc Lý vừa cười ha ha, vừa đổi người trái ôm phải ấp..