- Lúc tao với mày thích nhau có cần lí do không? Vậy bây giờ chia tay cũng không cần lí do đâu- Phương trả lời thẳng- Những gì tao muốn nói đã nói hết rồi. Tao đi trước đây.
Phương nói xong liền muốn bỏ đi, Bảo vội vàng níu tay Phương lại.
- Tao không tin. Mày đang nói đùa phải không?
- Tao không đùa, nếu tao bảo chia tay thì chia tay đi.
Phương hét lên, Bảo cũng gắt:
- Lí do? Tao cần lí do! Mày chia tay tao vì có đứa đẹp trai hơn tao à? Phải không?
Phương giật tay mình ra khỏi tay Bảo rồi nói:
- Cứ cho là như vậy đi. Dù sao tao với mày cũng có lí do để chia tay rồi đấy. Từ bây giờ tao với mày không còn quan hệ nữa. Tao đi trước đây.
- Phương- Bảo hét lên khi thấy Phương rời đi, rời đi một cách phũ phàng- Mày chưa xong với tao đâu. Tao không thể chia tay mày dễ dàng như vậy được.
Phương cứ bước đi một cách vô tình, mặc kệ Bảo, bỏ đi trong khi Bảo đang suy sụp.
Bảo không tức mình không thể làm gì để níu kéo Phương lại. Một nắm đấm bay thằng vào tường, hai mắt đỏ au. Vì một đứa đẹp trai hơn mình mà Phương nỡ chia tay, Bảo không cam tâm: “Bạn mới, tao ghét mày”
Hắn mới về trường đã gây ra tai tiếng lớn như vậy. Không biết mai này hắn sống sao đây! (Nhi: các man yên tâm, cuối truyện nam chính vẫn sống sót)
Phương vùa đi khỏi liền về lớp đến chỗ Thu An. An đang chép bài, thấy có người ngẩng mặt lên mới biết là Phương. Nói:
- Chuyện gì à?
- Có chuyện cần nói
Phương nói xong ra ngoài, Thu An gấp sách vở đứng dậy đi theo Phương, xuống ghế đá của trường ngồi.
- Nói đi!
- Tôi chia tay với Bảo rồi đấy
Thu An nghe Phương nói xong liền cười:
- Vậy thì tốt. Hai người chắc cũng không còn mối quan hệ nào ràng buộc nữa nhỉ?
Phương nghe An nói xong liền đứng phắt dậy, mặt đanh lại:
- Tôi chia tay Bảo, hài lòng cậu rồi chứ gì? Chỉ vì một đứa con trai mà tôi vớ cậu tranh giành nhau suốt một năm trời. Hôm nay, tôi chia tay Bảo và cũng coi như tình cảm bạn bè giữa tôi với cậu chấm hết tại đây. Tôi không cần thứ tình bạn giả tạo, vì tình phản bạn như cậu. Tôi sẽ chống mắt lên xem hai người làm được những gì!!!
Phương nói xong rồi nhanh chóng rời đi. Hai hàng nước mắt chảy dài, … Vừa mất tình lại mất bạn. Một cú sốc lớn như vậy thử hỏi một đứa con gái như Phương làm sao chịu nổi. Cả thế giới như sụp đổ, Bảo à! Tao xin lỗi mày. Tao thật tệ.
Còn Thu An, sau khi nghe Phương nói xong chẳng những không buồn mà còn cười vui nữa: “Tao nói rồi, nếu ngay từ đầu mày không tranh giành Bảo với tao, thì tình bạn này đã không rạn nứt”