“Sân Bay Quốc Tế Nội Bài - Hà Nội” 5.a.m. Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, máy bay riêng dành cho những học sinh du học mới về. Duy chỉ có một người, là người nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người đẹp trai nhất, về đây để tiếp tục công việc học hành. Cậu Vũ, xe đã chuẩn bị xong. Chúng ta lên đường thôi. Lại đi tiếp sao? Anh muốn giết tôi à? Cậu Vũ, không phải, không phải. Là bà chủ dặn tôi, sau khi xuống máy bay phải lên đường về quê nhập học.
Tài xế của anh chàng đẹp trai họ Vũ- Trịnh Quân- vội vàng thanh minh, dùng lời khôn khéo để mời cậu chủ lên xe. Hắn (anh chàng đẹp trai họ Vũ) liếc xéo Trịnh Quân rồi trèo lên ô tô, để anh tài xế kia phải xách vali một mình. Hắn thật ra là người Việt Nam, năm tuổi đã theo bố mẹ sang Hà Lan lập nghiệp. Nay trở về quê thăm ông bà, đồng thời ở đây ôn thi cấp ba luôn. Ô tô chạy từ sân bay Nội Bài về quê của hắn. Năm xưa rõ ràng nơi này còn chưa phát triển mà sau mười năm đã thấy sự thay đổi rõ rệt. Xe chạy nhanh như bay, thoáng chốc đã qua tỉnh Nam Định, vụt qua Nghĩa Hưng rồi dừng tại trước cổng một ngôi trường.
Hắn bước xuống xe, ngước nhìn *Trường Trung Học Cơ Sở Nghĩa Hùng*. Đang mải ngắm nhìn xung quang trường thì tiếng Trịnh Quân lải nhải bên tai: Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi gặp thầy hiệu trưởng, sau đó làm thủ tục nhập học, rồi… Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Đừng nói nữa- Hắn bực bội cắt ngang lời Trịnh Quân. Nhưng mà bà chủ có dặn… Lúc nào cũng bà chủ, bà chủ. Anh về đây để phục vụ tôi hay mẹ tôi vậy? – Hắn lại ngắt lời Trịnh Quân tiếp