Kiều Minh Vy bước xuống dưới nhà lại vô tình bắt gặp Kiều Trình đang ngồi uống cafe ở dưới phòng khách. Cô hơi chững lại, sắc mặt thay đổi biến hóa liên tục. Đứng trên hành lang hơn hai mươi phút mới từ từ định thần lại, cô nhấc chân bước xuống cầu thang.
Kiều Trình ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh ta là một chiếc laptop, gương mặt cương nghị, nghiêm túc một tay đặt ở trên bàn phím gõ gõ, tay còn lại nâng ly cafe đặt ở trên miệng.
Hắn vốn là thủ lĩnh một băng nhóm xã hội đen, cũng có không ít giao dịch ngầm cần phải xử lí. Cho nên kiếp trước cũng từng thấy hắn bận rộn không ít.
Cô đi thẳng một mạch đến phía sau lưng hắn. Gót sen lẳng lặng đi trên nền nhà âm thanh nhẹ đến mức khiến cho người đàn ông không hề phát giác ra có người đến gần.
Đứng ở ngay sau lưng Kiều Trình, Kiều Minh Vy mặt trầm xuống, một mảnh tối tăm trong mắt hiện lên thấy rõ. Đôi mắt căm thù liếc sang chỗ bàn ăn ở cách đó không xa, trên bàn ăn còn có một con dao gọt hoa quả để sẵn.
Cô đã mường tưởng trong đầu viễn cảnh khi cô bước qua đó và cầm lấy con dao thẳng tới hướng này một nhát đâm xuống tim hắn. Từ từ moi ra xem rốt cuộc trái tim đen của hắn làm bằng gì?
Lửa hận trong lòng đã dâng trào đến một điểm nhất định. Nhưng lúc này may thay cô vẫn còn giữ được lí trí. Cô hạ xuống lòng căm phẫn, uất hận ở bên trong, cất giọng nhẹ nhàng.
" Chú!...Chú đang làm việc sao? ".
Kiều Trình nghe thấy giọng nói từ phía sau thì giật mình quay đầu lại. Đôi mắt xếch vô cùng bình tĩnh đến mức cô còn phải công nhận khả năng diễn của người đàn ông này có thể che mắt được tất cả. Kêt cả cô cũng vậy mà!
" Minh Vy! Cháu lại đây. Chú có chuyện muốn nói với cháu ".
Kiều Minh Vy đứng yên một chỗ, sau khi hắn nói như vậy cô mới nén lại cảm xúc khó chịu mà vòng qua ngồi xuống bên cạnh chỗ hắn. Cô theo bản năng vẫn luôn giữ một khoảng cách khi ngồi gần hắn. Đơn giản là vì cô vô cùng vô cùng căm ghét con người này.
Nghiệt ngã nhất của con người là gì chứ? Còn không phải là khi bạn ở trong lòng rất căm ghét một người nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình ổn, vui vẻ với họ sao!
" Chú muốn nói chuyện gì? ".
" Tên đàn ông kia của cháu...cần phải cứng rắn một chút! Có thể dùng biện pháp mạnh thì dùng. Càng phải khiến cho hắn khuất phục trong tay cháu. Cháu vẫn biết thủ đoạn làm việc của chú mà đúng không? Cái gì không nghe lời, thì phải làm cho nó nghe lời ".
Kiều Trình quay sang nhìn cô, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, có một chút tàn nhẫn. Giọng nói vốn luôn trầm thấp, lúc nói chuyện lại mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn.
Kiều Minh Vy nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề chớp mắt. Bàn tay đặt ở dưới đùi hơi nắm chặt. Qua một phút cô mới khẽ cười nhạt.
" Chú! Vậy chú cũng làm như thế với người kia sao? Chú định làm như thế với cô gái kia sao? ".
Lời nói của cô ngay lập tức khiến cho Kiều Trình phải cứng họng. Để ý sẽ thấy hai đầu lông mày của hắn khẽ nhíu lại. Hắn im lặng một lúc thì mở miệng trả lời.
" Người phụ nữ của chú, chú tự biết định đoạt ".
" Vậy thì người đàn ông của cháu cháu cũng tự biết định đoạt. Không cần chú phải phiền lòng đâu! ".
Cô thẳng thừng đáp trả hắn.
Thái độ dứt khoát lại từ chối lời nhắc của hắn khiến cho Kiều Trình không khỏi sững sờ tại chỗ. Kiều Minh Vy tỏ thái độ xong thì khẽ cười nhạt, cô xoay người đứng bật dậy muốn lên lầu. Lúc ngước mắt lên tình cờ thấy được một góc áo sơ mi trắng của người nào đó đang trốn sau bức tường. Bỗng chốc, nét mặt còn đang cau mày tức giận hơi giãn ra.
Kiều Trình sau khi hồi thần lại mới lên tiếng nhắc nhở. " Cháu tốt nhất chỉ nên chơi đùa thôi. Đừng có đặt nặng tình cảm với một kẻ khôg rõ lai lịch như vậy ".
Cô không đồng ý với hắn. Chỉ để lại một câu nhẹ nhàng trước khi rời đi.
" Chú cũng vậy mà! ".
Sau khi đi thẳng lên lầu, cô cũng không thèm quan tâm Kiều Trình ở bên dưới đang có biểu cảm như thế nào. Cô không sợ hắn sẽ vì thái độ ngang ngược cãi bướng vừa rồi của cô mà lạnh nhạt với mình. Kiếp trước cô cũng từng phạm sai lầm như vậy. Luôn thỏa hiệp, luôn nghe lời hắn. Kết quả nhận lại được gì? Còn không phải là sự lạnh lùng, tàn nhẫn kia sao!
Cô đi thẳng về phía phòng của mình. Vừa rồi nếu cô không nhìn lầm thì có lẽ những lời vừa rồi cô nói đều đã lọt hết vào tai Quân Hàn Mặc lén lút trốn ra.
Thực ra cô là cố tình không khóa cửa phòng lại. Để cho hắn có cơ hội mở cửa ra bên ngoài. Cô không sợ hắn sẽ trốn thoát. Bởi vì với vệ sĩ nghiêm ngặt bao vây tứ phía bên ngoài căn biệt thự. Hơn nữa có lẽ Quân Hàn Mặc cũng đã biết thân phận của Kiều Trình.
Vừa rồi cô làm như vậy mục đích chính là để Quân Hàn Mặc nghe rõ, để hắn tự mình đặt ra câu hỏi ở trong đầu. Rằng cô là người giúp hắn hay hại hắn?
Cho dù có hiệu quả thật hay không thì ít ra cô cũng đã một lần cãi lời Kiều Trình. Thể hiện cô không cùng phe với hắn ta.
Dù cho sau này Quân Hàn Mặc có thoát ra ngoài kêu đám đàn em của mình quay lại giết người trả thù, cũng sẽ không liên lụy đến cô.
Khi cô mở cửa phòng bước vào trong phòng, bất ngờ là lại không thấy bóng dáng của người kia.
Trong đầu cô không khỏi nghi hoặc, lông mày khẽ nhíu.
Hắn đi đâu rồi chứ?
Khi cô loay hoay đi kiểm tra một vòng, tầm mắt xẹt qua chỗ cửa nhà tắm đang hé mở. Cô không nghĩ ngợi gì bước đến đẩy cửa ra muốn kiểm tra. Kết quả cảnh tượng bên trong khiến cho cô cứng đờ người. Hai chân chôn chặt tại chỗ, cả gương mặt trắng sáng dần chuyển thành màu đỏ ửng của sắc xuân.
" Quân Hàn Mặc anh... ".
Quân Hàn Mặc còn đang trong trạng thái nửa thân trên trần trụi. Từng múi cơ bụng hiện ra rõ mồn một. Bắp tay cứng rắn cường tráng. Làn da hơi ngăm khỏe. Thân dưới được quấn bởi một lớp khăn tắm bông trắng. Hắn đầu tóc ướt át, ngẩng đầu mặt đối mặt với cô.