Kiều Minh Vy đặt đồ ăn xuống kệ tủ bên cạnh giường, quay đầu liền nhìn thấy một cặp mắt phượng vẫn luôn cẩn trọng nhìn mình thăm dò.
Quân Hàn Mặc mặt không đổi sắc trở lại dáng vẻ lạnh lùng, đối với người phụ nữ đã bắt nhốt mình này đột nhiên lại trở lên tốt như vậy. Vẫn là không thể không đề phòng.
Nhận thấy ánh mắt kì lạ của hắn vẫn luôn đặt ở trên người mình, Kiều Minh Vy khẽ rùng mình. Bên ngoài lại tỏ ra như không có chuyện gì. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười " thân thiện " đến không thể thân thiện hơn. Giọng nói mềm mỏng chưa từng có, dịu dàng nói với người đàn ông.
" Cơm tôi để ở đây. Anh hãy ăn khi còn nóng. Yên tâm là tôi không bỏ độc vào đâu! ".
Nói thật, đời trước cô chưa từng có cái dáng điệu này. Là bởi vì tính cách của cô vốn dĩ rất kiêu ngạo. Chỉ có cô được người khác cung phụng, không cho phép bản thân phải cung phụng người khác.
Chỉ trừ một người duy nhất. Còn ai khác ngoài kẻ đã vì thứ gọi là tình yêu chân ái của hắn mà đẩy cô vào chỗ chết, để cô làm bia đỡ đạn. Tên khốn Kiều Trình đó! Nghĩ tới lại thấy đời trước của mình quá đỗi ngu muội rồi!
Kiều Minh Vy ngu ngốc đó đã chết rồi! Và bây giờ sẽ không còn một Kiều Minh Vy chỉ biết lao đầu, làm " con chó " bám đuôi tên tra nam kia nữa.
Để bản thân không lập lại sai lầm của kiếp trước, dù cho có phải thay đổi tính cách, hay thậm chí là giả vờ một bộ dạng bạch liên hoa mà cô ghét nhất, cô cũng phải làm cho bằng được.
Quân Hàn Mặc liếc nhìn đống đồ ăn, rồi lại đưa mắt nhìn cô. Hắn lạnh lùng nói một câu.
" Tôi đã nói là cô sẽ bỏ độc sao? Hay là...cô thực sự đã bỏ độc vào đó?...Lại là chiêu trò gì đây? Hay đây là cách thức hành hạ khác của cô? ".
Cái thái độ này...cô thật muốn nhảy lên ngay lập tức đấm cho tên nam nhân này một phát. Chỉ là, nếu bây giờ cô mà làm thế thật thì e là cái mạng của cô không giữ được đến ngày mai mất.
Cô vẫn còn ý thức được rõ mình đang làm cái gì. Càng không thể để cảm xúc bên trong lấn át được.
Kiều Minh Vy lúc này như Đường Tăng đang niệm chú. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu " Không được động thủ! Không được động thủ! Hắn chính là ông trùm Mafia đó! ".
Lời nói không được thì ta phải dùng đến hành động để chứng minh thôi.
Lập tức Kiều Minh Vy đi đến bưng khay đồ ăn đến trước mặt Quân Hàn Mặc, ở trước mặt hắn cô xúc một thìa cơm đưa lên miệng nhai từ từ rồi nuốt xuống.
Quân Hàn Mặc đáy mắt không hề dao động vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Chỉ là hắn không kịp phản ứng thì Kiều Minh Vy đã xúc tiếp một thìa cơm thứ hai đưa đến miệng hắn.
Mùi vị của cơm cà ri đậm đà đủ các mùi vị. Có chua, có ngọt, khiến cho Quân Hàn Mặc vô thức liếm môi. Vị giác cũng bắt đầu cảm nhận được hương vị của món ăn được đưa đến tận miệng này.
" Giờ thì tin tôi được chưa? Có thể ăn ".
Cô nói rất nhẹ nhàng. Lại khiến cho Quân Hàn Mặc từ giật mình đến ngỡ ngàng. Trong vô thức vậy mà miệng đã mở ra để thìa cơm kia đưa vào miệng từ lúc nào.
Cho đến tận lúc những hạt cơm cuối cùng trôi hết xuống bụng, hắn vẫn không nghĩ vừa rồi mình vậy mà lại nghe lời cô.
" Cô... ".
Hắn cao giọng nhấn nhá, lại suýt chút nữa sặc. Kiều Minh Vy thấy vậy thì nhanh tay lẹ bước với lấy cốc nước trên bàn đưa qua cho hắn. Quân Hàn Mặc không nhận lấy cốc nước mà thay vào đó nắm lấy cổ tay cô. Hai người đều đưa mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần.
Hắn khẽ khàn giọng: " Rốt cuộc...cô đây là đang tính giở trò gì? ".
Rốt cuộc thì cô ta muốn làm cái gì? Đến cùng là có mục đích gì?
Chẳng lẽ bắt hắn về chỉ để coi hắn thành cái gối ôm sao?
Tính ra từ lúc hắn bị bắt nhốt ở đây mới có mấy ngày. Trong mấy ngày này, ngoại trừ việc mỗi tối Kiều Minh Vy sẽ lên giường ngủ cùng hắn ra, ngoài ra không còn gì khác. Chỉ là, mấy ngày trước cũng đâu có tử tế như này. Vì hắn không chịu thỏa hiệp mà không cho hắn ăn cơm.
Bảo hắn không nghi ngờ sao được chứ!
Kiều Minh Vy nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của người đàn ông. Hai hàng lông mày của nam nhân khẽ nhíu chặt lại. Cô hiểu rõ bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ gì. Cô muốn hắn thay đổi hoàn toàn cái nhìn về cô.
" Tôi không tính giở trò gì hết! Tôi chỉ đơn giản là...muốn làm người tốt ".
Làm người tốt?
Câu này khiến cho Quân Hàn Mặc ngớ người. Nhân lúc này Kiều Minh Vy thoát khỏi bàn tay to khỏe đang nắm cổ tay mình. Cô vội đứng lên, đi thẳng ra phía ngoài cửa. Trước khi ra khỏi phòng, Quân Hàn Mặc chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh kia cùng giọng nói ấm áp truyền lại phía sau.
" Tôi sẽ không làm hại anh. Yên tâm đi! Tôi sẽ thả anh đi ".
Quân Hàn Mặc ngồi lại trong phòng. Hắn cơ hồ thả mình xuống chiếc ga giường trắng mềm mại. Tầm mắt nhìn lên trần nhà trắng xõa một hồi lâu rồi lại quay sang nhìn tới bát đũa trên kệ tủ đầu giường.
Bỗng chốc, Quân Hàn Mặc vì điều gì đó mà giật mình ngồi bật dậy. Hắn nhìn chằm chằm vào cái muỗng trong bát cơm mà hoảng loạn trong lòng.
" Vừa rồi...mình và cô ta... ".
Quân Hàn Mặc đưa tay đặt ở trên môi, hắn mím môi. Không biết hắn đã nghĩ cái gì trong đầu mà khiến cho hai bên vành tai biến hóa thành một tầng ửng đỏ.