Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 72




Mộ Mộ…

Trong ấn tượng của Ngôn Tư Mộ, dường như không một ai gọi cô như vậy.

Người chưa quen biết dùng tên đầy đủ, người quen biết hơn một chút sẽ bỏ phần họ gọi “Tư Mộ”, người thân thiết thì sẽ “Thiểu Thiểu”.

Hóa ra tên của cô còn một cách gọi lãng mạn hơn, êm tai hơn, là… Mộ Mộ.

Ở một góc Trần Mặc không thấy, Ngôn Tư Mộ sờ sờ tai, nhiệt độ nóng như lửa đốt.

Cô suýt không nhịn được mà thổ lộ tình cảm của mình cho anh biết.

Nhưng vừa nghĩ tới tính cách từ tốn của Trần Mặc, cô lo lắng, nếu mình vội vàng quá, khiến anh sợ chạy mất thì phải làm sao?

Không sao, cô đã trưởng thành, được quyền tự do thể hiện tình cảm, mọi việc đều có thể từ từ giải quyết.

Trong năm cuối cấp, cô quay cuồng trong việc học hành, không thể dành nhiều thời gian cho Trần Mặc. Cô tập trung toàn lực vào việc học, vì chỉ khi trở thành một người tốt hơn, cô mới trở nên xứng đáng với những người ưu tú hơn.

Nhiều người ngưỡng mộ cô vì được sinh ra ở một tầng lớp cách biệt mọi người, nhưng Ngôn Tư Mộ không nghĩ vậy, chí ít thì trong nhóm mà cô tiếp xúc vẫn có vô số người tài giỏi hơn cô. Là người thừa kế của nhà họ Ngôn, anh trai vẫn không quản khó khăn trau dồi thêm các kỹ năng, tốn không biết bao nhiêu thời gian, cũng như phải nỗ lực gấp đôi, gấp trăm lần người khác.

Chưa kể người trong lòng cô cũng giỏi giang như vậy. Trong suốt chín năm học bắt buộc, anh đã nhảy lớp hai lần liên tiếp, từ nhỏ đến lớn anh tham gia các cuộc thi và giành được nhiều giải thưởng, bằng khen lẫn cúp được trưng bày trong nhà như đang triển lãm. Thậm chí anh còn được tuyển thẳng vào Đại học Cảnh Thành.

Song anh không hề kiêu ngạo, mà càng cố gắng nghiên cứu, nâng cao trình độ của mình ở mọi lĩnh vực. Nghe nói anh tham gia cuộc thi khởi nghiệp tự chủ dành cho sinh viên đại học, Ngôn Tư Mộ tìm hiểu thông tin kỹ lưỡng nhưng việc giải thích bằng chữ vẫn quá phiến diện, chỉ mỗi người trong cuộc mới hiểu được mình phải bỏ ra bao nhiêu công sức.

Nhìn vào sự so sánh này, Ngôn Tư Mộ cảm thấy mình còn kém xa.

Cũng không phải cô tự ti, nhưng ít ra, cô phải lấy tất cả thành công ấy làm tiêu chuẩn.

Lễ trưởng thành tháng Mười Một kết thúc, rồi trải qua hàng loạt các ngày lễ khác nhau, sau đó Ngôn Tư Mộ gần như không có ngày nghỉ. Giai đoạn cuối cấp ba áp lực về thời gian vô cùng, cô chỉ được nghỉ nửa tháng trong dịp Tết, còn phải làm thêm một chồng bài tập. Các học sinh bắt đầu kêu than: “Còn không bằng không nghỉ!”

Bọn họ dần dà quen với cường độ học tập lớp 12. Dù có thể về nhà trong kỳ nghỉ, nhưng khi chia đều bài tập ra từ đợt nghỉ đông, họ vẫn phải cày vô số đề thi mỗi ngày. Nghỉ cũng không thoải mái, chẳng thà ở trường.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

Đêm ba mươi, anh trai đi du học về nước, Ngôn Tư Mộ bám lấy anh ấy gần như cả ngày. Họ là sinh đôi, chỉ ra đời cách nhau vài phút mà tính cách cực kỳ khác biệt.

Từ nhỏ Ngôn Tư Niên đã biết cách chăm sóc em gái mình, nhưng anh ấy không thuộc kiểu cuồng em gái “chiếm hữu” mà luôn trông nom cẩn thận. Khi hai anh em còn bé, họ hàng và bạn bè thấy họ thì sẽ trêu đùa, nghiêm túc hơn thì khen mối quan hệ của hai anh em tốt quá, muốn vui nữa thì sẽ trêu Ngôn Tư Niên là một kẻ cuồng em gái.

Ngôn Tư Mộ thích anh trai nhất, không chỉ vì mối liên hệ kỳ diệu giữa cặp song sinh, mà còn vì anh trai cô dịu dàng quá đỗi.

Nói chính xác hơn, gia đình bốn người này, trừ cô ra, ba thành viên còn lại đều ôn hòa nhã nhặn, nhưng họ vẫn có những nét đặc trưng khác nhau.

Lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, Ngôn Tư Mộ vô cùng hạnh phúc.

Khi ở bên người thân trong gia đình, thi thoảng cô sẽ bộc lộ cảm xúc tiêu cực của mình để xin giúp đỡ: “Anh, lớp 12 mệt mỏi quá, sao anh vượt qua được việc học nặng nề vậy?”

“Vì muốn có một kết quả tốt, hãy tự động viên mình, em sẽ vui khi thấy thành quả.”

“Do anh thông minh thôi, học gì cũng nhanh nhưng em không làm được.” Ngôn Tư Mộ bĩu môi.

“Thiểu Thiểu mất tự tin từ khi nào vậy?”

“Không mất tự tin, chỉ đang nói sự thật.”

“Mỗi người mỗi khác, ai cũng theo đuổi nhiều hướng đi khác nhau, em có ưu điểm của em, không cần phải so sánh với người khác.”

“Nghe chung chung quá.” Câu trả lời không thể chê của anh ấy có vẻ hơi qua loa.

“Trong giai đoạn này, quả thực việc học sẽ có phần cực hơn, nhưng chẳng phải Thiểu Thiểu vẫn đang cố gắng sao? Một khi quyết định làm việc gì thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, đây là ưu điểm lớn nhất của em.” Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Tư Niên chưa từng thay đổi cách đối xử với em gái, anh ấy luôn dịu dàng luôn nhẹ nhàng: “Theo anh nhớ, những chuyện em muốn làm, hầu như lúc nào em cũng thành công mà.”

Thấy em gái mở to hai mắt, vểnh tai chăm chú đợi mình khen tiếp, Ngôn Tư Niên bật cười, con ngươi màu trà lóe lên niềm tin và vẻ khích lệ, anh ấy cưng chiều xoa đầu cô: “Thiểu Thiểu nhà ta giỏi lắm.”

Được anh trai chân thành khen ngợi, cô gái thoải mái phóng khoáng thường ngày cảm thấy ngại ngùng.

Rõ ràng một giây trước cô còn đang than thở vì mình không có tài năng, vậy mà ngay sau đó cô đã trở nên xuất sắc về mặt đạo đức lẫn học hành.

Anh trai nói dễ nghe quá, cô sắp được anh ấy tâng bốc lên tận mây xanh rồi.

Đêm giao thừa, Ngôn Tư Mộ nhận được vô số bao lì xì. Ai không thể gặp mặt sẽ chuyển khoản qua mạng, còn những “món quà” cô nhận ở nhà thì được đặt hết trong các phong bao đỏ mạ vàng, Ngôn Tư Mộ hài lòng lắm.

Có điều, ngày hôm nay còn thiếu một người.

Ngôn Tư Mộ cầm điện thoại xem mấy lần, cô vẫn chưa nhận được tin nhắn của người nọ, cô liếc nhìn phong bao lì xì trên bàn, nhớ tới chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.

Thuở bé, cô hay khoe khoang khi nhận được lì xì, trong các đứa trẻ ngoài anh trai ra, Trần Mặc là người thân thiết nhất với cô, vì vậy cô nhét hết tiền lì xì vào balo gấu nhỏ của mình, rồi mang đến khoe trước mặt Trần Mặc.

Cô hỏi Trần Mặc có bao nhiêu, Trần Mặc im lặng.

Cô cứ kiên trì mãi, cuối cùng nhận ra Trần Mặc không có bao lì xì nào cả…

Ý định khoe khoang lập tức biến thành lòng thương xót, cô không tiếc tiền trích ra một nửa để đưa anh.

Tất nhiên Trần Mặc không nhận, nói không thể tùy tiện nhận tiền của người khác.

Ngôn Tư Mộ cực kỳ đau đầu.

Trong trí nhớ của cô, cứ tới năm mới là cô rất thích nhận bao lì xì, bất kể ai đưa thì cô cũng vui vẻ nhận hết, nhưng Trần Mặc lại không bị tiền tài mê hoặc.

Không nhận của người khác đúng không?

Cô nhanh trí nảy ra một ý tưởng, chạy về nhà, mở heo đất ra, lấy tiền tiêu vặt nhét vào một phong bao đỏ rồi phóng tới tìm người: “Đây là tiền của tớ, không phải của người khác, cậu có thể nhận.”

Cô nào biết hai từ “người khác” vẫn còn nhiều nghĩa khác, vì cô chưa bao giờ xem mình là người khác. Nếu trước đây cô đã thành công “ép buộc kết bạn”, vậy bây giờ cô sẽ thành công khiến Trần Mặc nhận lì xì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày hôm sau Trần Mặc tìm cô, trả lại cho cô một bao lì xì.

Ngôn Tư Mộ cầm lì xì lên xem: “Bao này giống hệt lì xì nhà tớ.”

Nhân dịp Tết, gia đình cô sẽ tặng lì xì cho người làm trong nhà, có nhiều kiểu bao khác nhau, Ngôn Tư Mộ đã thấy hết. Cô không biết đây là lì xì mà mẹ Trần được nhận, lúc này nó đang xuất hiện trong tay Trần Mặc.

Cậu bé đỏ bừng tai, giật lại bao lì xì trong tay cô.

Ngôn Tư Mộ mở to mắt, không thể hiểu nổi, đã tặng lì xì rồi mà còn có thể lấy lại à?

Qua một ngày nữa, Trần Mặc hoàn trả vật mà cô đưa, kiên quyết không nhận, khiến Ngôn Tư Mộ giận anh một thời gian.

Cô đã quên về sau cả hai làm hòa thế nào, mấy năm tiếp theo họ dần trưởng thành, không bao giờ làm việc này nữa. Mãi tới một đêm giao thừa, Trần Mặc chủ động đến tìm cô.

Anh không vào nhà mà gọi điện ở ngoài, nói muốn đưa cho cô một món đồ.

Ngôn Tư Mộ khó hiểu khoác áo ra ngoài, hôm ấy tình cờ cô mặc đồ len trắng tinh, trước mắt cô hiện lên một món đồ màu đỏ sáng chói.

Cô không còn là đứa trẻ gặp tiền lì xì thì nhận như năm xưa nữa, Ngôn Tư Mộ vừa thấy, trong đầu đầy thắc mắc: “Tại sao tự dưng lì xì cho em?”

“Chúc mừng năm mới.” Khi ấy thái độ của Trần Mặc rất nghiêm túc.

“Chúc mừng năm mới. Em nhận được lời chúc của anh rồi, không cần lì xì nữa đâu.” Cô đã lớn, biết từ trước đến nay nhà họ Trần luôn tiết kiệm, sao cô có thể yên tâm nhận tiền lì xì mà Trần Mặc đột nhiên đưa chứ?

Chàng trai không giỏi ăn nói, xưa giờ hiếm khi làm trái ý cô, nhưng sự việc bao lì xì đã xảy ra lần thứ hai.

Lần đầu anh từ chối không nhận, tới lần thứ hai, chính miệng Trần Mặc nói với cô: “Là tiền anh tự kiếm.”

Sau đó Ngôn Tư Mộ mới biết, đây là phần thưởng mà anh giành được khi tham gia thi đấu, anh đã để dành lâu rồi.

Từ đó trở về sau, cứ vào đêm giao thừa, Ngôn Tư Mộ sẽ nhận thêm một phong lì xì của một người không phải người thân, thế nên năm nay cô cũng chờ đợi.

-

Ngôn Tư Mộ không hề biết vào lúc này, bầu không khí trong nhà họ Trần vốn chỉ cách đó vài trăm mét đang rất căng thẳng.

Ghế chặn ở cửa, mẹ Trần kiên quyết ngồi trông chừng, không chịu rời đi: “Mẹ biết con muốn ra ngoài tìm con bé, mẹ cũng nói rõ ràng cho con biết, không được!”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Mặc nảy sinh bất đồng lớn với mẹ. Mẹ Trần ép buộc ngăn cản anh đến gặp Ngôn Tư Mộ, bà vô cùng cực đoan.

“Mẹ lo lắng quá rồi, em ấy sẽ không biết đâu.” Anh biết mẹ sợ hãi, trên thực tế, việc kia sẽ không xảy ra.

Có lẽ anh từng nghĩ đến, nhưng khi nghe những lời nói trong lễ trưởng thành của Ngôn Tư Mộ, anh đã nhận ra vị trí của mình.

Nhưng bây giờ anh chưa có ý định xa cách Ngôn Tư Mộ, vì cô vẫn đang cần anh.

“Mặc Mặc, con còn chưa hiểu hả, người mẹ lo là con đấy!” Mẹ Trần tận tình khuyên bảo con trai: “Mẹ không phải người cổ hủ, con muốn thích ai, muốn yêu ai cũng được, nhưng tại sao cứ phải là cô chủ Ngôn?”

“Con biết rõ chênh lệch giữa nhà chúng ta và nhà họ Ngôn mà, con…” Mẹ Trần thở dài, chỉ trách mình ít học, không thể nói lý lẽ, nhưng suy nghĩ của bà vẫn rất tỏ tường: “Tóm lại, mẹ không thể nhìn con tiếp tục lún sâu được.”

Cả đời này bà không khát khao điều gì, chỉ mong con trai lớn lên, thành đạt trong sự nghiệp, sau đó có thể trải qua một cuộc sống tốt hơn.

Làm việc ở nhà họ Ngôn nhiều năm, bà đã nhận thấy một khoảng cách rất lớn. Bà từng may mắn gặp đối tác làm ăn của nhà họ Ngôn, ai cũng có tiền có điều kiện. Hai đứa nhỏ được làm bạn vì lòng tử tế của nhà họ Ngôn, bà tuyệt đối chưa từng nghĩ muốn trèo cành cao, đi lối tắt.

Chênh lệch quá lớn sẽ không có cách nào đến với nhau.

Biết bao năm sống trong cái khổ, mẹ Trần hiểu rõ đời không như mơ. Bà không phủ nhận con trai có năng lực cá nhân vô cùng tài ba, bà chỉ ước, giá như mình có thể cho con trai một gia đình sung túc hơn.

Hai mẹ con giằng co không ngừng.

Nếu chỉ cãi miệng thì anh có thể mặc kệ, nhưng mẹ lại chặn ở cửa bằng chính bản thân bà, anh không dám dùng sức đẩy bà ra. Trong nhà không còn cửa khác, anh không thể nói sự thật cho Ngôn Tư Mộ biết.

Vào lúc Trần Mặc chuẩn bị thay đổi chiến lược, chuông cửa đột ngột kêu vang.

Mí mắt mẹ Trần nhảy lên.

Đã từ lâu không có thân thích nào ghé thăm, giờ đây người có thể tới nhà chắc chỉ có…

Trong nhà đã bật đèn, mẹ Trần không thể vờ như không nghe thấy, bèn vội vã dặn con trai vài câu, rồi bà xoay người mở cửa.

Cô gái xinh đẹp trẻ trung đội mũ beret, mặc áo len màu cam, đôi bốt trắng tựa tuyết để lại những dấu chân nhẹ nhàng trên mặt đất.

Cô đã đến thẳng đây.

Mẹ Trần chột dạ mất hết tinh thần, cảm thấy giờ đây cô bé chói lóa này vừa xuất hiện, bà đã trở nên cực kỳ căng thẳng: “Cô, cô chủ Ngôn.”

“Dì Trần, chúc mừng năm mới ạ.” Ngôn Tư Mộ giơ một giỏ hoa quả lên, nụ cười hiền lành khiến không ai có thể từ chối lòng tốt của cô.

“Đã muộn vậy rồi, cô chủ Ngôn tới có chuyện gì không ạ?” Mẹ Trần biết rõ còn còn cố hỏi, bà lén nuốt nước bọt.

Nhưng Ngôn Tư Mộ vẫn bình tĩnh mở lời: “Trần Mặc có ở đây không dì?”

“Trần Mặc nó…” Mẹ Trần đang muốn tìm cớ trì hoãn nhưng anh đã xuất hiện.

Anh bước ra khỏi cửa, nói với Ngôn Tư Mộ: “Ra ngoài một chút.”

“À, vâng.” Chỉ cần được gặp người này, ở bên anh, cô đi đâu cũng được.

Mẹ Trần có thể quyết đoán ngăn cản con trai, nhưng không dám từ chối cô chủ Ngôn. Bà liên tục nháy mắt với con trai, Trần Mặc vờ như không thấy.

Từ nhỏ đến lớn, thời gian hai người ở cạnh nhau nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng mập mờ như tối nay. Ai cũng giữ bí mật của riêng mình, đương nhiên trong lòng không thể bình thản như bình thường.

“Sao lại đến?”

“Tới tìm anh đòi tiền lì xì, em thông minh lắm, không bị anh lừa đâu.”

Trần Mặc lấy một phong bao đỏ ra, mắt Ngôn Tư Mộ sáng lên.

Cô biết Trần Mặc sẽ không quên mà!

Ngôn Tư Mộ cũng không khách sáo với anh, thoải mái nhận, rồi cô lấy một phong bao đỏ khác trong túi áo khoác ra đưa cho anh. Cách làm của Trần Mặc cũng giống cô, cả hai đã hình thành thói quen ăn ý nho nhỏ này qua nhiều năm.

Ngôn Tư Mộ cầm lì xì suy nghĩ: “Sao em cảm giác nhiều hơn trước nhỉ?”

“Trưởng thành rồi, tiền lì xì cũng nhiều hơn chút.” Vì anh đã giỏi hơn, thậm chí trong tương lai sẽ có thể tặng cô nhiều hơn, nếu anh… có cơ hội.

“Ơ! Vậy làm sao giờ, em vẫn đưa cho anh số tiền như cũ.”

“Không sao.” Bao nhiêu tiền cũng được, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Trần Mặc cầm bao lì xì trên tay, tiếp tục nắm chặt không nói lời thừa thãi nào, chỉ bảo mình muốn đưa Ngôn Tư Mộ về nhà.

“Anh nói đi dạo mà…” Cô không ngờ phải về nhà nhanh như thế.

“Bên ngoài lạnh.”

“Em mặc dày lắm!” Không sợ lạnh đâu.

Cứ như ông trời đang chống lại cô, cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Ngôn Tư Mộ rùng mình, thậm chí còn hắt hơi đúng lúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hắt xì!”

Bầu không khí khó khăn lắm mới có được lập tức biến mất.

Nước mũi sắp chảy ra, Ngôn Tư Mộ không đem theo khăn tay, cũng sợ xấu hổ trước mặt chàng trai mình thích.

Bấy giờ Trần Mặc đưa khăn tới để giúp cô xử lý tình huống khẩn cấp, Ngôn Tư Mộ che mũi, cô bé nghịch ngợm cũng biết quay lưng lại để lén lau mũi. Không rõ do da quá mỏng hay vì gió lạnh giá, khi cô quay lại, mũi đã đỏ ửng.

Mới nói câu “Không lạnh” đã bị vả mặt ngay, cô gái nhanh trí tự động quên hết xấu hổ ban nãy, cô nũng nịu nhẹ nhàng nói: “Tay em lạnh.”

“Đút vào túi.” Anh đáp.

“Không ấm.” Cô nhíu mày, đôi mắt tròn xoe đảo quanh.

Trần Mặc nhìn cô như muốn hỏi: Vậy em muốn thế nào?

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Ngôn Tư Mộ mạnh dạn cầm tay anh, như phát hiện ra châu lục mới: “Òa, tay anh còn hữu dụng hơn cả túi sưởi nữa.”

Trần Mặc cố gắng rút về, cô cố gắng không buông tay: “Tay em lạnh cóng rồi, mượn sử dụng một tí cũng không được sao?”

“…” Trần Mặc chịu thua, đành trở thành vật làm ấm tay.

Hành vi được voi đòi tiên này là do anh nuông chiều mà ra, ngoại trừ chấp nhận thì anh biết làm gì nữa đây?

Vào ngày đầu tiên của năm mới, Ngôn Tư Mộ không may mắc bệnh.

Buổi sáng rời giường cô thấy mũi hơi nghẹt, gia đình cô bác đến nhà cô chúc Tết, ban ngày cô chỉ mải chơi không để ý lắm, tới tối mới đổ bệnh.

Sau khi uống thuốc, Ngôn Tư Mộ bị đuổi về phòng nghỉ ngơi.

Thời gian còn sớm, nằm cũng không ngủ được, cô không ngồi im mà nghịch điện thoại, gửi một sticker đáng thương cho Trần Mặc: [Em bị cảm rồi.]

Anh gần như trả lời ngay: [Nặng không? Đã uống thuốc chưa?]

Người bình thường sẽ nói không sao, nhưng Ngôn Tư Mộ nào phải người bình thường, dứt khoát nhắn: [Nặng lắm, siêu khó chịu luôn, uống thuốc không đỡ.]

Trần Mặc: [Người nhà đâu?]

Ngôn Tư Mộ: [Bọn họ đi rồi, hu hu em đáng thương quá, mới sang năm mới thôi.]

Mới sang năm mới cô đã phải ở nhà một mình thì đáng thương thật, cả hai từ từ chuyển từ gõ chữ sang gọi điện. Được bao bọc trong hơi ấm từ giọng nói của Trần Mặc, Ngôn Tư Mộ cảm thấy tinh thần tốt hơn hẳn.

Trần Mặc cầm đề cương học tập mượn cớ vào nhà họ Ngôn, ai cũng quen mặt anh nên không ngăn cản.

Tiệc mừng năm mới của nhà họ Ngôn đã kết thúc, quả nhiên người lớn không ở đây, nhưng vẫn còn một Ngôn Tư Niên ở nhà chăm sóc em gái.

Khi chạm mặt nhau, hai người đều ngạc nhiên.

Ngôn Tư Niên nói: “Chắc Thiểu Thiểu đang ngủ.”

Trần Mặc giơ điện thoại lên: “Ban nãy em ấy gửi tin nhắn cho tôi.”

“Nếu vậy thì… theo tôi.” Ngôn Tư Niên thoải mái để anh lên lầu, nhưng ánh mắt anh ấy đầy ẩn ý.

Nam nữ trưởng thành không thể không giữ kẻ, Ngôn Tư Niên đi ở phía trước gõ cửa, nghe thấy bên trong nói “Vào đi”, anh ấy mới đẩy ra.

Trần Mặc cho rằng mình sẽ thấy một cô bé ốm yếu đang nghỉ ngơi trên giường, nhưng không ngờ chỉ thấy Ngôn Tư Mộ đang nằm nhàn nhã, vừa gửi tin nhắn vừa xem chương trình giải trí cười vui vẻ.

“Anh, sao anh lại lên đây?”

“Trần Mặc nói cần đưa một số đề cương học tập cho em.”

“A!” Cuối cùng Ngôn Tư Mộ đã phát hiện người ở phía sau anh ấy, bốn mắt chạm nhau, cô không phản bác được.

Cô chỉ muốn giả vờ đáng thương, không ngờ Trần Mặc nhanh tay như vậy.

Ngôn Tư Mộ chột dạ chớp mắt, một hồi lâu sau mới tìm về giọng nói của mình, cô nhìn Ngôn Tư Niên: “Anh, hay anh… ra ngoài đi dạo nhé?”

Ngôn Tư Mộ không thèm vạch trần lý do đuổi người kém chất lượng kia, chỉ nói: “Hôm nay muộn quá rồi, mười phút sau anh quay lại.”

Hàm ý, hai người chỉ có mười phút ở riêng với nhau.

Trần Mặc đứng ở cửa, vóc người mạnh mẽ rắn rỏi, anh nhìn cô chất vấn: “Gạt anh?”

“Không!” Cô vội vàng phản bác.

Quả thực cô bị cảm nhưng mới ngày đầu thôi, nhiều nhất chỉ ho khan, nghẹt mũi.

“Ngôn Tư Mộ.” Anh giận tái mặt, mí mắt Ngôn Tư Mộ giật giật.

Có vẻ bình tĩnh gọi tên cô thì khả năng cao anh nổi giận rồi, cô mau chóng đặt iPad và điện thoại xuống giường, phòng ngủ ấm áp như mùa xuân, cô không lo bị lạnh.

“Đừng giận, đừng giận, em không ngờ anh sẽ qua.” Ý định ban đầu của cô chỉ là giả vờ tội nghiệp muốn làm nũng, cuối cùng dùng tình trạng người bệnh của mình để khiến Trần Mặc dỗ dành vài lời chứ không gì hơn.

“Sao anh dám nổi giận với em chứ?” Từ đầu đến cuối, nỗi lo của anh chỉ là trò đùa của cô.

“Em thấy…”

“Tại sao lại nói dối anh?”

“Không phải nói dối.” Lời biện minh thốt ra khỏi miệng: “Em chỉ dùng cách nói phóng đại thôi.”

“Làm vậy để? Thú vị à?” Có trời mới biết, khi nghe thấy tiếng khàn khàn yếu ớt của Ngôn Tư Mộ lúc cô nói mình khó chịu, dường như chính anh cũng bị bóp cổ, cảm thấy xót xa vô cùng.

Anh biết rõ, lúc này mình không nên xuất hiện ở nhà họ Ngôn nhưng anh vẫn tới, còn viện một cái cớ vô lý như vậy.

“Không phải Trần Mặc, em, khụ khụ…” Còn chưa nói hết đã ho sù sụ, cô giơ tay che miệng, ho xong thì mũi đau nhức, thật sự khó chịu, khóe mắt cô rưng rưng.

Trần Mặc thấy ly nước trên bàn, đưa cho cô.

Cô vội vàng nhận lấy, đưa lên miệng, nuốt xuống lại bị sặc, cô vừa ho vừa khóc, vừa khóc vừa ho, trông cực kỳ khổ sở.

Người bên cạnh hoàn toàn chịu thua: “Sao lại khóc, người bị lừa là anh chứ đâu phải em.”

“Em không…” Cô không yếu ớt đến mức nói mấy câu đã khóc như thế, thật ra đây là phản ứng sinh lý không khống chế được thôi! Nhưng thấy vẻ mặt lo âu của Trần Mặc, thấy anh không hề châm chọc quở trách cô, tự dưng cô nghĩ mấy giọt nước mắt này cũng có giá trị.

“Đừng khóc, anh sai rồi.”

Ngôn Tư Mộ chớp mắt.

Cô đâu có khóc, thật sự không khóc, chảy nước mắt là do bị sặc.

“Mộ Mộ.”

“…”

Hóa ra rơi vài giọt nước mắt có thể khiến anh dịu dàng với mình như thế, quên đi, khóc thì khóc thôi.

Cô thật sự kéo tay áo lên, giả vờ lau nước mắt.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Em muốn làm gì, anh cũng sẽ cố gắng phối hợp, nhưng đừng lấy sức khỏe của mình ra giỡn nữa.”

Ngôn Tư Mộ nhất thời im lặng.

Tên ngốc này vẫn còn cho rằng cô đang đùa giỡn anh?

“Trần Mặc.” Ngôn Tư Mộ đẩy anh ra, tiện tay lau khóe mắt ngấn lệ, nói rõ: “Em không muốn trêu chọc anh, em chỉ…”

Đôi mắt ngấn nước còn chưa lau sạch, nhìn cô như một đứa bé đáng thương, trái tim Trần Mặc đã mềm nhũn từ lâu.

Cô vẫn còn bị bệnh.

Trần Mặc chịu thua, cầm khăn lên lau lau chóp mũi cho cô, làn da mềm mại lập tức ửng hồng, càng khiến người ta yêu thương hơn.

Anh suýt không cầm lòng được.

Trần Mặc liếc nhìn chỗ khác, một bàn tay mịn màng trắng trẻo mạnh dạn vươn ra kéo tay áo anh: “Không phải muốn trêu chọc anh, mà vì em thích anh thôi.”