Vào ngày thứ mười lăm của kỳ nghỉ, gia sư phụ đạo của Ngôn Tư Mộ đổi về Trần Mặc.
Trần Mặc chủ động đề nghị dạy kèm cho cô, sao Ngôn Tư Mộ có thể từ chối được? Cô chuẩn bị từng bước đệm cho học sinh giỏi kia, sau đó tặng một phần quà đã mua sẵn, cuối cùng cô nói mình không cần phụ đạo nữa.
Khúc Minh Dịch hỏi cô có phải mình đã làm sai gì không, cô khéo léo giải thích rõ nguyên do, Khúc Minh Dịch nói có thể sửa theo phương pháp dạy mà cô muốn.
Không biết anh ta thật sự nghe không hiểu hay giả vờ không hiểu, từ trước đến nay Ngôn Tư Mộ chưa bao giờ nghĩ học sinh giỏi lại có thể khó đối phó như vậy. Quan điểm vững chắc trong lòng cô hiếm khi thay đổi, Khúc Minh Dịch không hợp làm giáo viên, ít nhất thì bây giờ không hợp, đừng lãng phí thời gian của đôi bên.
Hai ngày sau, cô và Trần Mặc đã tự xử lý xong chuyện của mình, gặp lại nhau đã là tháng Tám.
Khi Trần Mặc cầm đề cương tới cửa, Ngôn Tư Mộ đang ngồi trên ghế lười, giơ một tay lên, tay khác cầm điện thoại chụp ảnh. Cửa mở ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng như thế.
“Cộc! Cộc!”
Anh ra sức gõ cửa để tạo tiếng động khiến Ngôn Tư Mộ chú ý.
Người nọ liếc thoáng qua rồi quay đầu lại, tiếp tục chụp: “Anh tới rồi, vào đi.”
“Sao không đóng cửa?” Anh hỏi. Ngôn Tư Mộ thuận miệng đáp: “Thì anh sẽ đến mà?”
“Trước đây cũng vậy?” Trần Mặc nhíu mày nhìn quanh bốn phía, bàn tay đang cầm đề cương từ từ siết chặt.
Anh nhớ tới vẻ thản nhiên của Ngôn Tư Mộ trước mặt anh, gần như không dám nghĩ liệu tên học sinh giỏi vừa rời đi kia đã từng thấy chưa.
“Trước đây gì cơ?” Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu.
Trần Mặc im lặng.
Ngôn Tư Mộ đã quen tính cách của anh, không thấy lạ ở điểm nào. Cô thoải mái đứng dậy từ ghế lười, nhảy tới trước mặt Trần Mặc, giơ hai tay ra: “Xem bộ móng mới của em này.”
Trần Mặc cụp mắt nhìn.
Móng tay màu hồng được điểm xuyết bằng những bông hoa năm cánh nhỏ màu trắng, Ngôn Tư Mộ sở hữu nước da trắng ngần, ngón tay thon dài, phối gì cũng đẹp.
“Cô của em tặng em một bộ dụng cụ làm móng, em mới thử, anh thấy sao?” Mối quan hệ giữa cô và cô của mình rất tốt. Bà ấy có tính cách trẻ trung, thích những món đồ tràn ngập cảm giác thiếu nữ như vậy, mỗi lần thấy gì thú vị cũng không quên cho cô một phần.
Trần Mặc hỏi: “Không thấy phiền phức à?”
“Anh, sao không biết nói chuyện gì hết?” Ngôn Tư Mộ giơ tay lên chỉ vào mặt anh: “Anh mà khen đẹp thì em sẽ rất vui khi chia sẻ với anh đấy, anh cứ khen theo em là được.”
Trần Mặc: “Trái lương tâm cũng phải khen?”
“Trái lương tâm? Trần Mặc, thẩm mỹ của anh sao thế, chẳng lẽ bộ móng này không đẹp hả?” Ngôn Tư Mộ vung nắm đấm lên, dọa anh nếu dám chê không đẹp thì sẽ cho anh đẹp mặt.
“Đẹp.” Anh đáp.
“Vậy còn tạm được, mau, chúng ta học thôi.” Vặn đi vặn lại chỉ để nghe một câu khen ngợi, cũng đủ khiến cô thỏa mãn vui sướng.
Đề cương học được đặt sẵn lên bàn, Ngôn Tư Mộ vừa lật vừa báo cáo với anh về tiến độ học tập cùng Khúc Minh Dịch vài ngày qua: “Thật ra em vẫn còn cảm thấy có phần khó hiểu…”
Cô lẩm bẩm, Trần Mặc đè tay giữ bài kiểm tra bên cạnh: “Không sao, chúng ta bắt đầu lại.”
Khoảnh khắc bàn tay hạ xuống, anh không chú ý đến khoảng cách, chỉ đặt xuống ngón út đang xòe ra của Ngôn Tư Mộ.
Nhiệt độ tiếp xúc lướt qua làn da Ngôn Tư Mộ, tim cô đập mạnh. Trần Mặc mau chóng rời đi, nhanh đến mức cô còn chưa kịp nắm bắt được cảm giác thoáng qua.
Trần Mặc lấy sổ ghi chép của mình ra, đặt trước mặt cô, đó là kế hoạch học tập mới, anh đã chuẩn bị từ trước, để Ngôn Tư Mộ không cần lo lắng.
Tiến độ học tiến triển rất nhanh, Ngôn Tư Mộ trầy trật, Trần Mặc liên tục mở rộng các bài tập từ hai lần trước thành nhiều câu hỏi mới, cô không thể làm được.
“Kiểu đề này quả thực hơi khó, phải rèn luyện tư duy nhiều một chút, chỉ áp dụng công thức thôi vẫn chưa đủ.”
“Ồ, để em suy nghĩ lại.” Cảm giác đầu óc bế tắc không tỉnh táo khiến Ngôn Tư Mộ thấy lo âu, cô trượt hai tay khỏi bàn, đặt lên đầu gối, cô căng thẳng đến mức không biết đang làm gì.
“Đừng cuống.” Bên tai truyền đến lời trấn an chậm rãi của chàng trai. Không biết từ khi nào, ngay cả giọng anh cũng mất đi vẻ non trẻ của thiếu niên và trở nên cuốn hút hơn.
Ngôn Tư Mộ phát hiện thêm một ưu điểm khác trong tính cách “trầm mặc” của Trần Mặc. Anh kiệm lời, không dễ luýnh quýnh, vừa điềm đạm vừa từ tốn khiến người khác cảm thấy yên lòng.
Sau nỗ lực không ngừng nghỉ của hai người, rốt cuộc Ngôn Tư Mộ đã học được cách suy nghĩ linh hoạt. Trần Mặc tiếp tục ra hai đề, cô viết lời giải gần như không mắc sai sót gì.
Được nửa ngày, Ngôn Tư Mộ quả quyết ấn nút hạ lưng ghế, ngả người ra sau thả lỏng: “Mệt quá, còn mệt hơn lớp Âm nhạc nữa.”
“Em thật sự muốn vào Đại học Cảnh Thành?”
“Đương nhiên.”
Trần Mặc trầm ngâm: “Khoa Âm nhạc ở Đại học Cảnh Thành khá tốt.”
Về lý thuyết, ai cũng nghĩ chắc hẳn cô sẽ học chuyên ngành Âm nhạc, thi vào Học viện Âm nhạc, nhưng Ngôn Tư Mộ đã lên kế hoạch cho riêng mình.
Đại học Cảnh Thành là một trường đại học tổng hợp, trình độ tốt hơn một số Học viện Âm nhạc. Tất nhiên vẫn có những Học viện Âm nhạc nổi tiếng chuyên nghiệp hơn, nhưng đó không phải mục tiêu hiện tại của Ngôn Tư Mộ.
“Thật ra em không có hoài bão lớn lao như mọi người, anh biết em chỉ nghĩ và làm theo dự định của mình. Trước đây, em muốn học nhạc thì sẽ đi học, bây giờ muốn đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học thì phải đi thi… Nói chung là tùy tình hình.”
Cô không chịu ngồi im một chỗ, nhưng cũng không đủ niềm tin vững chắc vào việc xem điều gì như một giấc mơ để thực hiện. Cô sẽ cố gắng hết sức nếu thích, khi không thích thì buông bỏ, cuộc sống như thế thoải mái biết bao.
Hai tay gối sau gáy, Ngôn Tư Mộ nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, những ngón tay đan vào nhau, cô bỗng thấy là lạ.
Ngôn Tư Mộ giơ tay ra trước mặt, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Móng tay của mình!”
Không biết từ khi nào cô đã cạy bông hoa năm cánh trên móng tay cái của mình ra, giữa móng tay xuất hiện một chỗ trống, trông khó coi chết đi được.
“Móng tay mới của mình!” Ngôn Tư Mộ nắm chặt ngón tay đau đớn khôn xiết.
Bộ dụng cụ vẫn để ở trong phòng cô còn chưa kịp cất, lúc này đành phải dùng tới rồi. Cô cầm thanh dũa móng không biết bắt đầu từ đâu. Trong mắt người khác, tâm hồn yêu cái đẹp của con gái thường khá khó hiểu.
“Để anh thử xem nhé?” Trần Mặc biết cô không nỡ phá hỏng “tác phẩm” của mình.
“Anh làm được không?” Ngôn Tư Mộ sinh ra một tia hy vọng.
“Em dạy anh.” Còn trong lòng thì chắc không rồi.
Ngôn Tư Mộ không thể xuống tay với tác phẩm của mình, đành đưa dũa móng cho anh rồi dời mắt đi không dám nhìn.
Khi hai đôi tay ấm áp chạm vào nhau, Ngôn Tư Mộ mím chặt môi, cảm giác kỳ lạ ấy lại ùa về nữa rồi. Trần Mặc định mài móng tay cái của cô, lòng bàn tay lớn của anh có thể bao phủ toàn bộ bàn tay cô. Ngay lúc Trần Mặc chuẩn bị ra tay, Ngôn Tư Mộ bất chợt rút tay về.
Trần Mặc kinh ngạc trước hành động rút lui đột ngột này.
“Em, em sẽ tự làm.” Lời này nghe có vẻ yếu ớt, giọng cô nhỏ xíu.
Trần Mặc chăm chú nhìn cô đầy ẩn ý mấy giây, cuối cùng trả đồ lại cho cô.
Sau khi mài, hình vẽ móng tay xinh đẹp đã trở nên sần sùi, thành công xóa đi nỗi miễn cưỡng trong lòng, Ngôn Tư Mộ thuần thục bắt đầu thực hiện bước tiếp theo: Tẩy móng.
Hoàn thành bước cuối cùng, cô ngẩng đầu phát hiện Trần Mặc vẫn luôn tập trung nhìn cô, Ngôn Tư Mộ trở tay không kịp, hai người chạm mắt một lúc. Cô thả cây mài móng xuống: “Anh nhìn gì đấy? Chưa từng xem người đẹp gỡ móng bao giờ à!”
Giọng điệu hung dữ không hề có tí đe dọa, giống hệt bé mèo con đang giơ móng vuốt trắng nõn ra để hù dọa, nhưng đối với người khác, bé trông dễ thương cực kỳ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Mặc quay người lại, không xem Ngôn Tư Mộ đang cầm dũa lên mài móng một lần nữa ở đằng sau.
Cô mím môi, như đang phồng má lên, gò má ửng hồng.
Cần thời gian để hiểu một người, cần cơ hội để yêu một người, nhưng chỉ trong một buổi chiều bình thường, Ngôn Tư Mộ nhận ra mình đã phải lòng chàng trai mà mình quen hơn mười năm…
Nắng chiều khiến người ta buồn ngủ, Ngôn Tư Mộ cầm bút trong tay, thấy chữ dần dần mờ đi, cuối cùng không thể chống cự được lời triệu hồi của Chu Công, cô nằm sấp lên bàn nhắm mắt.
“Ngôn Tư Mộ.” Trần Mặc cố gắng nhắc cô: “Ngôn Tư Mộ, mệt thì về phòng nghỉ.”
“Để em ngủ một lát…” Cô thì thầm mấy tiếng rồi không nhúc nhích nữa.
Ánh mặt trời rực rỡ bỗng trở nên chướng mắt, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
Rèm cửa phòng học được thiết kế theo sở thích của Ngôn Tư Mộ, gồm dây buộc bằng các con rối ở hai bên, cần phải mở từng con một.
Anh đứng dậy đến kéo rèm cửa sổ.
Cô gái đang nằm trên bàn mở mắt ra.
Hôm ấy, ánh nắng vừa phải chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên người chàng trai.
Cô lén ngắm anh với tâm trạng lo lắng như một kẻ trộm, chàng trai đứng thẳng trước mắt cô, Ngôn Tư Mộ chạm tay vào tim, nghe rõ từng tiếng đập thình thịch.
Cô vô tình yêu người ấy, không phải do ngày này, thời khắc này, hay qua một vài lần tiếp xúc.
Mà chỉ vì trong khoảnh khắc trái tim đập rộn ràng, cô bỗng hiểu rõ, hóa ra đã có một người sớm bước vào trái tim cô rồi.
*
Tháng Mười đón chào kỳ nghỉ Quốc khánh, bầu không khí mát mẻ của gió thu, và cả ngày sinh nhật của Trần Mặc.
Xui thay, sinh nhật anh rơi vào ngày làm việc sau kỳ nghỉ Quốc khánh.
Về ngày sinh nhật, từ nhỏ đến lớn Trần Mặc không có cảm xúc đặc biệt gì. Thời thơ ấu gia đình nghèo khó, sau này đã hình thành thói quen, anh thấy không cần phải tốn công tốn sức, chỉ muốn tiết kiệm tiền bạc và sức lực.
Chỉ mỗi cô chủ nhà họ Ngôn vẫn luôn quan trọng nghi thức, không bỏ sót việc tặng quà vào các dịp lễ.
Không biết năm nay cô sẽ tặng quà gì đây.
Còn chưa tới cuối tuần, Trần Mặc đã viết đơn xin không ngủ lại và nhờ giảng viên ký tên. Sau tiết thứ hai buổi chiều, anh đã nhận được tin nhắn của Ngôn Tư Mộ.
Cô gái chạy đến bên anh như một cơn gió, ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói muốn đón sinh nhật cùng anh.
“Lẽ ra bây giờ em đang học mà nhỉ?” Giọng anh ẩn chứa vẻ kinh ngạc xen lẫn niềm vui.
“Lại nói lời gây mất hứng nữa.” Cô lẩm bẩm.
“Ngôn Tư Mộ.”
“Được rồi, được rồi, em đã xin nghỉ đấy, chỉ bỏ một tiết thôi không sao hết, còn sinh nhật một năm chỉ có một lần thôi.” Từ trước đến nay cô luôn vô tư tùy hứng, không tuân theo mấy quy định cứng ngắc.
Ngoài miệng Trần Mặc khiển trách cô, nhưng anh không tài nào phủ nhận được tâm tư của mình.
“Em muốn làm gì?” Anh hỏi.
“Không phải câu này em nên hỏi anh sao? Hôm nay là sinh nhật của anh mà.”
“Em thích là được.” Bản thân anh không hào hứng với chuyện này, chỉ đơn giản vì bên cạnh xuất hiện người không bình thường.
Ngôn Tư Mộ chê anh không thú vị. Hai người tới cổng trường, cô bỗng dừng bước, giơ chiếc máy ảnh màu tím đeo trên người lên: “Trần Mặc, chúng ta chụp ảnh đi.”
Ngay cả những người không hiểu gì về tình cảm cũng sẽ cúi đầu và hợp tác với mọi ý tưởng mới lạ của cô.
Polaroid lập tức in ra bức ảnh, Ngôn Tư Mộ cực kỳ hài lòng, cười nhét vào tay Trần Mặc: “Nè, nhớ giữ cẩn thận đấy, đây là quà sinh nhật em tặng anh.”
Khung cảnh trong ảnh là trường học hiện tại của anh, cũng là nơi cô sẽ đến.
Hôm ấy Trần Mặc đưa cô về nhà, cầm theo chồng ảnh Ngôn Tư Mộ tặng anh. Anh định sẽ để tất cả vào album ảnh, chỉ chọn và giữ lại một bức hình chung cuối cùng.
Anh quan sát xung quanh nhưng không tìm thấy nơi nào thích hợp, cũng không thể đặt bức ảnh mình thích vào khung ảnh rồi công khai để trên bàn được. Cuối cùng anh chèn nó vào giữa quyển sách anh thường đọc.
Mãi đến một ngày cách đó không lâu, mẹ Trần cầm chổi đẩy cửa bước vào phòng ngủ, và cuộc sống bình yên đã bị phá vỡ.
Mẹ Trần làm vệ sinh đã nhiều năm, bà quét dọn hết sức cẩn thận. Cây chổi vô tình đụng phải vật gì đó rồi nó rơi xuống đất, bà cúi người nhặt, lập tức trừng lớn mắt.
Khi lau chùi phòng cho con trai, bà đã vô tình phát hiện bí mật của thằng bé, trong lòng trở nên rối loạn.
Nghe thấy tiếng sách rơi, Trần Mặc bước đến cửa, mẹ Trần cầm ảnh run rẩy đứng lên. Khoảnh khắc hai mẹ con nhìn nhau, hàng trăm, hàng nghìn cảm xúc khó tả dâng lên trong tâm trí họ.
“Có phải, có phải con… có tình cảm đó với cô chủ nhà họ Ngôn không!” Giọng mẹ Trần run rẩy, gần như bà đã chắc chắn.
Sự im lặng của anh chính là ngầm thừa nhận.
Nỗi tức giận không biết từ đâu xuất hiện, mẹ Trần bước tới cửa: “Trần Mặc! Từ nhỏ đến lớn mẹ đã dạy con thế nào hả? Bảo con có ơn phải báo đáp, con báo đáp như vậy sao?”
“Không phải báo đáp.” Là thích.
“Đó là cô chủ nhà họ Ngôn, nhà họ Ngôn đấy!” Mẹ Trần phát hiện bức ảnh cô gái được giấu kỹ trong sách, càng kích động hơn: “Có một số người, chúng ta không thể vọng tưởng đâu con ơi!”
“Nếu cô ấy cũng thích con thì sao?” Chàng trai nắm chặt tay, không chịu khuất phục.
“Mặc Mặc, giữa chúng ta và những người đó tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua. Nếu con đắm chìm vào, cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ có mình con mà thôi.” Mẹ Trần hận không thể cho anh một bạt tai, phá nát giấc mộng của anh.
Khoảnh khắc khi biết con trai thích Ngôn Tư Mộ, bà thật sự sợ hãi vô cùng.
Bọn họ chưa bao giờ ngang hàng với nhà họ Ngôn.
Việc kia, làm sao bà dám nghĩ tới chứ?
Mẹ Trần trở nên lo âu sau khi vô tình biết bí mật của con trai, ngay cả khi làm việc ở nhà họ Ngôn bà cũng thấy thiếu tự nhiên, nhất là mỗi lần chạm mặt Ngôn Tư Mộ.
Ngôn Tư Mộ luôn cười ngọt ngào gọi dì.
Cô bé xinh đẹp này vốn đã ngậm thìa vàng kể từ ngày lọt lòng, cô vừa dịu dàng vừa tự tin, chưa bao giờ lên mặt ra vẻ cô chủ, hầu như ai cũng quý mến cô.
Bà chỉ từng thấy con trai chú tâm vào việc học, hôm nay ngẫm lại, anh đối xử với Ngôn Tư Mộ hoàn toàn khác với người ngoài.
Mẹ Trần giữ bí mật lớn trong lòng, không dám nói lung tung.
“Dì Trần, dì Trần?”
Ngôn Tư Mộ gọi bà mấy tiếng, mẹ Trần định thần lại: “Vâng, cô Ngôn nói gì thế?”
“Cuối tuần là sinh nhật mười tám tuổi của cháu và anh trai, tụi cháu sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, người trong nhà đều đến, năm nay dì Trần cũng tới dự nhé?” Ngôn Tư Mộ nhiệt tình mời bà.
“À à, được.” Mẹ Trần gật đầu.
Mẹ Trần dễ dàng đồng ý như vậy, Ngôn Tư Mộ hơi bất ngờ.
Những năm trước, mẹ Trần sẽ từ chối mọi hoạt động trừ phi tất cả người giúp việc trong nhà đều tham gia, nhưng lần này bà rất nể mặt.
“Vậy cháu nói xong rồi, đến lúc ấy dì đến cùng Trần Mặc nha ạ.”
Mẹ Trần nghe thấy tên con trai, cứng đờ mặt, vội vã cúi đầu, trả lời qua loa mấy câu.
Bà không biết mục đích của Ngôn Tư Mộ, Ngôn Tư Mộ cũng không hiểu nỗi lo của mẹ Trần, cả hai chỉ mải mê với suy nghĩ của riêng mình.
Một tuần sau, lễ trưởng thành của anh em nhà họ Ngôn diễn ra rất náo nhiệt.
Vô số nhân vật quyền thế được mời tham dự. Trong phòng tiệc tráng lệ hoành tráng, ánh đèn soi rọi khắp nơi, giữa nền nhạc du dương trầm bổng, các nam thanh nữ tú khiêu vũ trên sân khấu.
Ngôn Tư Mộ thích cảm giác nghi lễ, nhưng không phải trong trường hợp bị mọi người quan sát, khiến cô phải đối mặt với việc bị tiếp cận liên tục.
Chỉ mỗi anh trai Ngôn Tư Niên của cô mới có thể nhẹ nhàng chuyện trò với những con người khôn ngoan khéo léo của xã hội này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khó khăn Ngôn Tư Mộ lắm mới thoát thân, đảo mắt nhìn quanh, cô thấy không biết từ khi nào Trần Mặc đã đi chung với anh trai. Hai người đứng cạnh nhau, đang nói chuyện với mấy người trung niên lạ mặt.
Kỳ lạ thật.
Từ nhỏ anh trai đã theo ba đến những nơi thế này, còn Trần Mặc đã có mối quan hệ với họ từ lúc nào?
Nhưng cô vẫn cực kỳ khâm phục anh, Trần Mặc không hổ là Trần Mặc, tài giỏi như anh trai, gặp chuyện gì anh cũng có thể bình tĩnh xử lý được.
Ngôn Tư Mộ nghĩ thời cơ không thích hợp, tạm thời từ bỏ ý định tìm người. Cô đi dạo một vòng, gặp mẹ Trần, quản gia và những người giúp việc khác ở nhà họ Ngôn.
Các nhân viên làm việc trong nhà đã theo dõi từng bước trưởng thành của cô và anh trai, ba mẹ luôn đối xử công bằng với mọi người nên mời họ tham gia tiệc sinh nhật. Tuy nhiên, trong nhiều năm qua, lúc nào mẹ Trần cũng rất giữ kẻ, cô hy vọng có thể khiến mẹ Trần dần dần hòa nhập.
Ngôn Tư Mộ hài lòng với tình hình này, hẹn mấy chị em đến ăn trái cây uống rượu chung.
“Thiểu Thiểu, sinh nhật vui vẻ.” Bạn bè nâng ly.
“Cảm ơn.” Ngôn Tư Mộ cụng ly .
Tiệc có rượu trái cây được pha chế riêng cho các cô gái, mang vị ngọt, không say. Mọi người cười nói, thi thoảng sẽ có người khác đến nhưng luôn bị đuổi đi.
Lần này người tới là Khúc Minh Dịch, học sinh giỏi từng dạy cho cô mấy hôm.
“Cô chủ Ngôn, sinh nhật vui vẻ, tôi…”
Ban đầu cô nghĩ anh ta đến để chúc mừng sinh nhật, nhưng lúc nghe thấy câu tiếp theo, Ngôn Tư Mộ tắt hẳn nụ cười, thẳng thừng từ chối khi anh ta thổ lộ tình cảm.
Người này nói gì mà sau kỳ thi đại học đến nhà họ Ngôn thăm hỏi thì đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, rồi gì mà vẫn chờ tới khi cô trưởng thành mới tỏ tình.
Sau khi công việc gia sư tạm thời bị ngừng trong kỳ nghỉ hè, thi thoảng Khúc Minh Dịch sẽ nhắn tin với cô. Lúc đầu cô cũng nói vài câu, dần dà không trả lời nữa.
Biết bao nhiêu người muốn nói chuyện với cô, nếu cô trả lời hết tất cả tin nhắn của những người đó, không phải sẽ mệt chết à?
Nhiều khi Khúc Minh Dịch sẽ gửi một số liên kết về kiến thức học tập, cái tên này xuất hiện trong danh sách của cô, bấy giờ cô còn nghĩ học sinh giỏi quả là học sinh giỏi, thậm chí tin nhắn gửi đến cũng sâu sắc như thế.
Thì ra Khúc Minh Dịch không tìm được chủ đề nên mới cố ý gửi cho cô.
Hơn nữa cũng buồn cười thật, không ngờ Khúc Minh Dịch lại có tình cảm với cô.
Ngôn Tư Mộ dứt khoát từ chối anh ta, khi bạn bè hỏi, cô có thể kể lại câu chuyện chỉ trong vài câu.
Chuyện này vốn chẳng đáng nhắc đến trong cuộc đời của Ngôn Tư Mộ, bạn bè trêu chọc: “Mấy chàng trai được nhà cậu giúp ấy, ai cũng có ngoại hình ổn phết. Nếu có cả năng lực học tập ưu tú, sau này tương lai chắc sẽ triển vọng lắm, có muốn góp vốn không?”
“Họ và tớ là người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hiểu không?”
Hằng năm mẹ luôn dẫn cô tới thăm những người từng được giúp đỡ, hoặc họ sẽ tự đến để tỏ lòng biết ơn. Cô chỉ gặp họ vài lần, không thân quen lắm, không có chung chủ đề để trò chuyện, còn điều gì để suy xét chứ.
“Cũng đúng, cậu là cô chủ nhà họ Ngôn, nếu có mối quan hệ với người được tài trợ thì mất mặt thật.”
“Không phải vì việc này!” Chàng trai cô thật sự thích chính là người được nhà họ Ngôn giúp đỡ.
Một người bạn chín chắn từng quen một vài bạn trai bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm: “Trước đây tớ có một người bạn trai, anh ấy tuấn tú, tính cách cũng không tệ. Nhưng mỗi lần bọn tớ ra ngoài, chuyện tiền nong của hai đứa luôn bất ổn. Anh ấy cho rằng tớ xài tiền quá phung phí, trong khi thực tế tớ đã rất kiềm chế trong việc chi tiêu vì anh ấy rồi…”
Người bạn kể chuyện cũ cảm thán: “Tìm bạn trai vẫn nên môn đăng hộ đối, bằng không chắc chắn cậu sẽ hối hận. Bây giờ tớ và anh ấy đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại.”
Yêu đương không thể hưởng thụ niềm vui, người yêu cũ khiến cô ấy buồn lòng. Về sau, việc cặp với một người có địa vị tương tự mình đã mang tới cho cô ấy niềm hạnh phúc và cảm giác thoải mái khi hẹn hò.
Nghe thấy những lời này, bóng người đứng cách đó không xa lặng lẽ xoay người rời đi.
Ngôn Tư Mộ quay đồng hồ đeo tay xem giờ, đã hơn nửa tiếng trôi qua.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, không biết Trần Mặc đang ở đâu, tại sân sau cũng không thấy bóng dáng anh. Ngôn Tư Mộ tìm một phòng nghỉ yên tĩnh gọi điện thoại, lần thứ nhất, lần thứ hai không kết nối được, lần thứ ba anh mới nhận.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ngoài phòng tiệc.”
“Ở bên ngoài làm gì? Anh không lạnh à?”
“Cho thoáng khí.”
“Em tới chơi với anh nhé.”
“Đừng!” Trần Mặc lập tức từ chối.
“Sao thế, anh có chuyện gì à?”
Gió lạnh ban đêm thấm vào từng tấc cơ thể, khó khăn lắm Trần Mặc mới ép mình bình tĩnh lại. Áo khoác đã ẩm ướt, ngón tay lạnh cóng đỏ lên, anh không dám để Ngôn Tư Mộ ra ngoài.
“Để anh qua tìm em.” Anh không tài nào từ chối yêu cầu của cô được.
Biết số phòng của Ngôn Tư Mộ, Trần Mặc lập tức lên lầu, nhập mật mã vào, anh đẩy cửa ra, vừa vặn thấy Ngôn Tư Mộ đang lấy rượu.
Trần Mặc nhướn mày: “Em đang làm gì vậy?”
“Suỵt, em đã lén mở ra từ chồng quà đấy.” Ngôn Tư Mộ ra hiệu cho anh đóng cửa.
Khép cửa phòng lại, Trần Mặc bước về phía cô. Ngôn Tư Mộ lấy hai chai từ hộp ra, cô vừa cầm vừa giải thích: “Bạn em tặng, nguồn gốc rõ ràng, hơn nữa uống còn không say.”
“Muốn uống rượu?”
“Em đã mười tám, trưởng thành rồi, không thể uống mừng một chút sao?” Đây là đồ cô mới mang từ dưới lầu lên, không xem là rượu, chỉ là đồ uống ngọt.
“Dưới lầu đang có nhiều người đợi chúc mừng em.” Trần Mặc chạm vào chai rượu.
“Nhưng họ đâu phải anh.” Ngôn Tư Mộ mở chai đặt trước mặt anh: “Em thích uống mừng chung với anh.”
Con ngươi hơi co lại, Trần Mặc mấp máy môi, cuối cùng vẫn chiều theo cô.
Sau đó vì Ngôn Tư Mộ cứ che miệng ngáp lên ngáp xuống, họ mới biết rượu này không say nhưng sẽ khiến người uống mệt rã rời. Cô mơ màng gục xuống bàn, lần này không giống lần nghỉ ngơi trong hè, Trần Mặc gọi cô, bảo cô lên giường ngủ.
“Ngôn Tư Mộ.”
Hồi lâu sau, không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Mặc vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gọi tên cô.
Bên tai ồn ào, Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu: “Tại sao anh cứ kêu Ngôn Tư Mộ, Ngôn Tư Mộ vậy, chúng ta quen biết hơn chục năm, có cần phải gọi xa lạ thế không?”
“Vậy em muốn sao?” Trần Mặc nói chậm lại.
“Gọi Thiểu Thiểu đi anh.” Người thân thiết đều kêu như thế.
Trần Mặc đã thử, nhưng biệt danh mà cô từng nhắc tới khi còn bé vẫn mắc kẹt trong miệng, anh không thể thốt ra được.
“Trần Mặc, có phải anh không xem em là bạn không…” Ngôn Tư Mộ cao giọng chất vấn, rướn người về phía trước, cô không đứng vững nên ngã từ trên ghế xuống, bất ngờ ngã vào lòng anh.
Trần Mặc nhanh chóng đón lấy cô.
Cú va chạm khiến cô đau đầu, Ngôn Tư Mộ ôm đầu kêu ư ư, cô không hề khóc mà tỏ ra đáng thương ấm ức.
“Đụng đau ở đâu?” Trần Mặc hỏi.
Cô không chịu nói, như đang dỗi.
Trần Mặc giơ tay muốn xoa giúp cô, Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu không cho anh chạm vào. Dưới ánh đèn ấm áp, cô chớp chớp mắt nhìn anh.
Cô chủ nhà họ Ngôn đã quen làm nũng, quen biết nhiều năm, không một ai hiểu rõ ý đồ lúc này của cô hơn Trần Mặc.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc anh cũng đặt bàn tay to lớn lên tóc cô, giọng nói trầm khàn xen lẫn vài phần dịu dàng.
Xoa một lát, Trần Mặc cúi người xuống trước mặt cô, tựa như đầu hàng:
“Mộ Mộ.”