Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 37




Mắt bị hành tây làm cay đến nỗi không mở ra được, Thẩm Trạm vô thức dụi mắt, càng dụi càng đỏ, anh chợt phản ứng kịp ném đồ trong tay đi.

“Ha ha ha... Thẩm Trạm anh khóc kìa.” Thấy nước mắt anh càng lau càng nhiều, Vân Kiều thật sự không nhịn được, phá vỡ thói quen cười không lộ răng, cô cười rộ để lộ hai hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong.

“Vân Tiểu Kiều em nhìn cho rõ, anh bị cay mắt do hành tây, do hành tây!” Thẩm Trạm cao giọng cãi, sao một người đàn ông như anh có thể khóc chứ!

“Ấy, em còn tưởng rằng anh nhớ tới quá khứ nên cảm động chảy nước mắt.” Giọng cô nghe bình thản lại mang theo vẻ trêu chọc rõ ràng.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Đùa gì vậy.”

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên đụng vào củ hành tây, Thẩm Trạm không ngờ mình sẽ phản ứng lớn như vậy, bây giờ anh không dám đưa tay lên dụi, sợ không mở mắt ra được.

Lần đầu tiên anh trải nghiệm bị hành tây làm chảy nước mắt, rồi bị cô gái mình thích chê cười, hình tượng mặt mũi lập tức rơi sạch hết. Trong lòng anh vừa sốt ruột vừa giận dỗi, mắt đỏ hoe, cứ như anh đã chịu nhiều ấm ức.

Vân Kiều che miệng nhịn cười.

Bây giờ Thẩm Trạm như biến từ một con sói oai phong lẫm liệt thành một chú cún đáng thương, không hiểu sao cũng giống bé Husky giả vờ hung ác ngoài kia nữa. Vân Kiều thật sự muốn gọi Kiều Kiều vào, để chụp ảnh chủ nhân chung với thú cưng.

Nhưng ngẫm lại, nếu cô làm vậy, lông Thẩm Trạm sẽ dựng thẳng lên trời mất!

Có điều, mặc dù cô đã cố gắng che giấu tiếng cười, nhưng lỗ tai thính của Thẩm Trạm vẫn nghe thấy rõ ràng.

Khoảng cách gần như thế làm sao giấu được, người đàn ông xù lông tức giận siết chặt nắm tay, lên án: “Còn cười? Vân Tiểu Kiều em có lương tâm không, anh bị như vậy là tại ai hả?”

Một giây sau, đôi tay mềm mại cầm lấy tay anh: “Đừng khóc, em dẫn anh đi rửa tay nhé.”

Thẩm Trạm: “...”

Anh là một đứa trẻ à? Còn phải dỗ?

Trong lòng anh nghĩ như vậy, dưới chân vẫn ngoan ngoãn bước theo Vân Kiều.

Mưa rơi xuống bệ cửa sổ, gió thổi bên ngoài, lùa vào khe hở, lạnh buốt xương.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái dính một chút bọt nước, lúc cô chạm vào, không biết tan vào lòng bàn tay ai, Thẩm Trạm cứng ngắc người.

Chẳng mấy chốc, dòng nước ấm đã thấm ướt toàn bộ bàn tay, Vân Kiều nặn nước rửa tay ra rồi chà xát trong lòng bàn tay, cô bôi đều từ cổ tay anh vào giữa ngón tay, rửa sạch hết một lượt.

Ngoại trừ tiếng nước chảy, trong phòng bếp vô cùng yên tĩnh.

Trong suốt quá trình, Thẩm Trạm cực kỳ phối hợp.

“Được rồi, đã rửa sạch.” Động tác của cô gái dịu dàng, sau khi rửa xong hai tay, cuối cùng đôi mắt bị cay của anh cũng nhìn rõ ánh sáng.

Sau đó anh thấy Vân Kiều bình tĩnh cắt miếng hành tây còn lại, không rơi một giọt nước mắt nào.

“Anh có thể giúp gì khác không?” Anh không muốn làm người đàn ông vô dụng.

“Vậy anh vo gạo nhé.” Vân Kiều chỉ huy đâu vào đấy.

“Ồ.” Thẩm Trạm nhìn quanh không thấy gì cả: “Gạo ở đâu?”

Nghe thấy vậy, Vân Kiều đành ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn anh chăm chú: “Anh hỏi thật?”

Người đàn ông vô dụng: “...”

Ngày thường dì Triệu và chú Liễu luôn lo liệu việc nhà, anh không hề đụng tới.

Vân Kiều giơ tay chỉ vào bức tường bên trái sau cửa phòng bếp: “Trong tủ cánh cửa thứ nhất.”

Thẩm Trạm làm theo, mở tủ ra nhìn, quả nhiên thấy phía dưới đặt một thùng gạo màu trắng.

“Sao em biết thế?” Hơn nửa năm nay anh không hề thấy Vân Kiều xuống bếp.

“Em thông minh.” Chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện, Thẩm Trạm chưa từng muốn làm mấy chuyện này nên mới không để trong lòng.

Tạm thời trở thành một người đàn ông vô dụng nhưng rất nghe lời, Thẩm Trạm dựa theo từng bước chỉ dẫn của Vân Kiều, cho nước vo gạo, lặp lại nhiều lần để rửa sạch, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao em?”

Vân Kiều đang bận việc trong tay, không quay đầu nhìn mà cứ dạy anh: “Thêm nước, bỏ vào nồi cơm điện nấu.”

Thẩm Trạm thành thật đặt nồi xuống dưới vòi nước, chậm chạp hỏi: “Thêm bao nhiêu nước vậy em?”

Vân Kiều nhìn, nước trong nồi đã nhấn chìm hạt gạo, mực nước đã quá nửa.

Cô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạm, thấy ánh mắt cô, người đàn ông chột dạ, cho đến khi Vân Kiều bước tới chỉ vào mực nước: “Anh khờ quá.”

Cậu Thẩm, bề ngoài sáng sủa đẹp trai, nhưng trong bếp đúng là một chàng khờ.

“Thêm đến mực nước này là được.” Trải qua từng bước dạy dỗ kiên nhẫn của Vân Kiều, cậu Thẩm đã tự tay nấu được nồi cơm đầu tiên trong đời.

Thẩm Trạm không biết nấu ăn, nhưng không trốn tránh trách nhiệm của mình, tất cả những gì có thể giúp anh đều ôm hết vào người, ngay cả đũa và thìa cũng tranh lấy rửa sạch rồi đưa qua.

Vân Kiều chưa từng thấy phụ bếp ân cần nào như vậy. Nấu bữa cơm này cô không hề mệt mỏi, thậm chí cả thể xác lẫn tinh thần đều rất vui vẻ.

Cô không xem việc nấu ăn như nhiệm vụ, mà giống hai người tìm được thú vui của cuộc sống trong thời gian nhàn nhã.

“Có phải em lén học nấu ăn không?” Nhớ tới trước đây, Vân Kiều đứng trong bếp ngay cả dao cũng cầm không vững, trái ngược hoàn toàn với kỹ năng dùng dao điêu luyện của bây giờ, Thẩm Trạm sốc vô cùng.

“Hay anh cũng lén học thử?” Vân Kiều thản nhiên, nhếch miệng hỏi.

“...” Không cần đâu.

Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, trình tự nấu như thêm dầu vào chảo đã ăn sâu vào tiềm thức, Vân Kiều thành thạo khống chế độ lửa, cuối cùng thành phẩm ra lò xứng với bốn từ món ngon mỹ vị.

Nồi cơm điện vang tiếng “Tích tích” báo hiệu đã nấu xong, Thẩm Trạm ấn nút mở, nắp bật lên, một luồng khí nóng trắng xóa tỏa ra, mùi cơm thơm lừng, đợi sương tản đi, để lộ từng hạt gạo trắng trong suốt.

Lần đầu tiên Thẩm Trạm thấy cơm đẹp mắt như vậy.

Họ dọn thức ăn lên bàn. Trước khi cầm đũa, Thẩm Trạm lấy điện thoại ra tìm góc chụp ảnh, rồi không biết cố ý hay vô tình mà anh chuyển một phần rất nhỏ của ống kính sang người Vân Kiều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi cô đưa tay chạm vào đĩa, Thẩm Trạm nhanh chóng ấn nút chụp, tỏ vẻ tự nhiên thưởng thức ảnh chụp đồ ăn ngon: “Tấm này chụp cũng đẹp, anh có thể đăng lên vòng bạn bè không?”

Anh đưa màn hình điện thoại cho Vân Kiều xem, cách một chiếc bàn, Vân Kiều thấy rõ nội dung là mấy đĩa thức ăn, cô vui vẻ đồng ý: “Được.”

Người với tần suất cập nhật vòng bạn bè thấp như Thẩm Trạm thi thoảng đăng một bài viết, ai cũng cảm thấy hiếm lạ cực kỳ.

Bàn tay xuất hiện trước ống kính “trong lúc vô tình” trông trắng nõn mềm mại, vòng tay cá Koi màu vàng giữa cổ tay phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn rực rỡ.

Rất rõ ràng, người trong ống kính là một người phụ nữ, kết hợp với những bài đăng lần trước của Thẩm Trạm, ắt hẳn anh đã theo đuổi thành công.

Khu bình luận nhảy ra một loạt câu “Chúc mừng” “Mong bền lâu”, những người này không phải bạn chung, Vân Kiều sẽ không thấy. Thẩm Trạm rất thỏa mãn, ăn cơm cũng hiếm khi buông điện thoại xuống, chốc chốc lại cầm lên xem.

Cô gái đối diện tò mò hỏi: “Anh đang xem gì thế? Cứ cười mãi.”

“À, lướt thấy vài câu chuyện cười thôi.” Anh tỏ vẻ bình tĩnh, xóa bình luận mới của Cảnh Hành.

Chẳng mấy chốc, tin nhắn riêng từ người bị xóa bình luận đã tìm tới cửa.

Cảnh Hành: [Anh xóa bình luận của em?]

Thẩm Trạm: [Thì sao?]

Cảnh Hành: [Anh dựa vào đâu mà xóa bình luận của em?]

Thẩm Trạm: [Bình luận của cậu có độc.]

Cảnh Hành: [Anh dựa vào đâu mà nói bình luận của em có độc?]

Thẩm Trạm: [Dựa vào chuyện cậu đã kết bạn với Vân Kiều.]

Nói đùa gì vậy, Cảnh Hành nằm trong danh sách bạn bè của Vân Kiều, bạn bè bình luận hoặc nhấn thích sẽ hiện thông báo, anh tuyệt đối không thể để Vân Kiều thấy bình luận của Cảnh Hành.

Sau hồi lâu, Cảnh Hành bỗng nhận ra: [Ồ, lẽ nào anh vẫn chưa theo đuổi được?]

Thẩm Trạm: [Hừ, cậu thì biết gì.]

Anh nhớ tới câu “từ từ mưu tính”, khoe khoang tình cảm mà cũng như không.

Nhận được nhiều lời chúc phúc, Thẩm Trạm thấy mỹ mãn cực kỳ, rốt cuộc cũng chịu dời sự chú ý khỏi vòng bạn bè. Anh không hề biết, giờ phút này cũng có người âm thầm rình rập, xem đi xem lại hai dòng trạng thái của anh, trong lòng tràn đầy ghen tị.

Vệ Lộ nắm chặt di động, chỉ thấy khung cảnh trong ảnh vô cùng ngứa mắt.

Rõ ràng anh ít khi chia sẻ cuộc sống, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh đã đăng hai bài liên quan đến người nọ. Anh chưa bao giờ xuống bếp, lại vào bếp tự tay nấu nướng với Vân Kiều.

Quả thực Vệ Lộ không muốn thừa nhận, người đàn ông làm việc tùy ý, phóng khoáng tiêu sái kia đang không ngừng phá vỡ nguyên tắc của mình vì một người phụ nữ khác, chỉ để chiều theo cô ấy.

Rốt cuộc Vân Kiều này đột nhiên xuất hiện từ đâu?

Vệ Lộ mở điện thoại ra, tìm một người, cô ta gửi tin nhắn, sau khi nhận được danh thiếp giới thiệu, Vệ Lộ kết bạn với người nọ rồi đưa ra nhu cầu tiến hành giao dịch.

Giờ khắc này, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ ngày càng lớn.

-

Từ hôm Giáng sinh đến Tết dương lịch mưa đổ không ngớt, mấy ngày nay Cảnh Thành mưa dầm liên miên, sáng sớm ngừng, sang tối lại mưa, ban đêm tạnh tới giữa trưa tiếp tục mưa, ngắt quãng không thấy trời nắng.

Vân Kiều cầm bình xịt thủy tinh màu xám bạc, chăm sóc chậu diên vĩ nhỏ trong phòng eSport.

Nhìn bề ngoài, cánh hoa lộ ra hoa văn rõ ràng, nở rộ bốn phía, nhụy hoa vàng tươi. Đây là thực vật mới trong nhà, trông rất đẹp, Vân Kiều ưng ý lắm.

Vài hôm trước, cô phát hiện phòng eSport của Thẩm Trạm để thêm nhiều chậu hoa, anh nói mình đã thuận tay mua chậu diên vĩ này hôm Giáng sinh.

Thẩm Trạm giải thích như vậy, Vân Kiều cũng không nghi ngờ, nhớ tới hoa hồng chưa kịp xử lý hôm đó.

Cô hỏi anh: “Vậy bó hoa hồng nhạt đâu anh?”

“Sao? Thích đến mức nhớ mãi không quên?” Thẩm Trạm không nhận ra lời nói của mình chua cỡ nào.

Vân Kiều cũng hiểu đôi khi anh rất độc miệng, không so đo với anh: “Một bó hoa lớn như thế, dù sao cũng phải xử lý chứ.”

“Em không nói sớm, bây giờ không biết ở trong thùng rác nào nữa. À, có lẽ đã bị nhân viên vệ sinh dọn sạch rồi.”

“Thôi vậy.” Không có cách nào trả lại hoa, bây giờ cô chỉ muốn tìm ra người tặng kim cương xanh, giá trị quá xa xỉ.

Cô nói Thẩm Trạm biết suy nghĩ của mình, anh ẩn ý nhìn cô: “Nếu em tin anh, anh có thể giúp em tìm và trả lại.”

Cô chưa kịp cảm ơn, người nọ đã nhanh chóng bổ sung: “Nhưng nói trước, anh sẽ không tiết lộ cho em biết anh ta là ai đâu.”

“Vậy đây.” Cô không hề do dự đưa hộp kim cương xanh vào tay Thẩm Trạm, không lưu luyến tí nào.

Thẩm Trạm kinh ngạc: “Không sợ anh lén giấu đi ư?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, bất chợt thốt ra một câu: “Anh thiếu tiền?”

Thẩm Trạm: “...”

Trông anh giống kiểu người sẽ mua bán trang sức vì thiếu tiền à?

Sau khi kim cương xanh rời tay, Vân Kiều không quan tâm nữa, sang ngày thứ ba, Thẩm Trạm chỉ báo cô biết mình đã trả lại rồi.

Cô lơ đãng một lát, bất cẩn khiến bình nước đang nghiêng rơi vài giọt nước xuống mặt bàn, Vân Kiều kịp phản ứng, chậm rãi lấy khăn giấy lau.

Không hiểu sao cô cứ nhìn đăm đăm vào ngăn kéo.

Lần trước trong lúc vô tình, cô phát hiện một chiếc điện thoại màu trắng gắn một quả bóng lông màu hồng, sau đó tìm lại thì nó đã biến mất. Vốn dĩ cô không muốn tọc mạch việc riêng của Thẩm Trạm, nhưng trong đầu thi thoảng hiện lên hình ảnh một bàn tay mềm mại cầm chiếc điện thoại treo một quả bóng lông màu hồng, cô vô thức cảm thấy chủ nhân của điện thoại ấy là một cô gái.

Nửa năm qua, ngoại trừ bản thân, cô không thấy Thẩm Trạm quá thân thiết với người khác phái nào, người duy nhất cô nghĩ đến chỉ có Vệ Lộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bỏ qua khoảng thời gian thấy chua xót vì hiểu lầm, cô đã hiểu ra, ranh giới giữa Thẩm Trạm và Vệ Lộ rất rõ ràng, lựa chọn này bị loại trừ.

Rốt cuộc của ai đây?

Nghĩ mãi không ra, Vân Kiều giơ tay đặt lên cổ xoay hai vòng, xách bình nước rời đi.

Nếu bây giờ cô vẫn chưa xuống lầu, chắc hẳn Thẩm Trạm sẽ gọi điện giục cô đi siêu thị mua thức ăn cùng anh.

Không biết tại sao, trước đây dì Triệu và chú Liễu gần như không vắng mặt lại xin nghỉ phép, Tết dương lịch ba ngày không trở về, cô và Thẩm Trạm phải tự nấu cơm.

Dường như Thẩm Trạm đã đam mê việc nấu cơm, lần nào cũng giành việc vo gạo thêm nước.

Những thứ khác anh không học được, nhưng kỹ năng cảm nhận mực nước đã tiến bộ vững vàng. Chỉ dựa vào mắt, anh có thể canh mực nước tốt nhất, nhờ vậy mà mỗi bữa cơm ra lò đều thơm ngào ngạt, không khô không nhão, vừa phải.

Phòng bếp gần cửa sổ, Vân Kiều thoải mái trang trí đồ ăn, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại dâng lên cảm giác như năm tháng bình lặng.

Thời khắc ấm áp yên bình như vậy chỉ kéo dài từ sáng sớm đến trước chín giờ tối mỗi ngày. Tới tối, phòng eSport ngập trong tiếng đùa giỡn nhõng nhẽo của cô gái.

Thẩm Trạm đối diện với hai máy tính đang mở, Kiều Kiều không nghe theo, ngay cả chuột cũng không chịu đụng vào.

“Hôm nay em không muốn chơi game, chúng ta đi chơi nhé anh.” Gần đây tối nào trời cũng mưa, đã mấy ngày liên tục Kiều Kiều không được ra ngoài, cô cực kỳ buồn bực, quấn lấy Thẩm Trạm mè nheo.

Người đàn ông lười nhác dựa vào ghế, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Xem thử bên ngoài có mưa không.”

“Không có không có, bên ngoài không mưa, chúng ta đi chơi thôi, ra ngoài đi mà anh.” Kiều Kiều bắt đầu phát huy kỹ năng làm nũng, cực kỳ thành thạo ôm cánh tay Thẩm Trạm lắc lư, cô biết mỗi lần làm vậy, Thẩm Trạm sẽ mềm lòng.

“Được.” Anh thở dài, vịn ghế đứng dậy: “Lên lầu thay quần áo.”

Nghe anh bảo thay quần áo, Kiều Kiều không nói hai lời buông tay ra, tung tăng chạy lên lầu, bỏ anh ở phía sau.

Chậc.

Thẩm Trạm chậm rãi tắt máy tính, thấy dây buộc tóc cô để trên bàn, anh đeo vào cổ tay để tránh bị mất.

Thu dọn cho Kiều Kiều như đã trở thành thói quen, anh xử lý xong xuôi thì mới lên lầu.

Vừa bước vào cửa, điện thoại vang lên, Thẩm Trạm thoáng nhìn sang, dừng mắt ở cái tên hiển thị trên màn hình.

“Em tự chọn quần áo nhé, chờ anh một lát.” Thẩm Trạm thuận miệng dặn dò, rời khỏi phòng.

Thẩm Trạm tới gần hành lang, vô thức quay đầu liếc nhìn, cửa phòng quần áo khép hờ, khe cửa lộ ra ánh sáng.

Anh nhận điện thoại đi tiếp, đến góc hành lang thì dừng bước.

“Dì Tần.”

“Tiểu Trạm, quấy rầy cháu nữa rồi.” Đầu dây bên kia chậm rãi truyền đến giọng phụ nữ: “Dạo này Kiều Kiều thế nào?”

Những lời này Thẩm Trạm đã nghe hàng trăm ngàn lần, anh ngẩng đầu nhìn đằng xa, giọng nói điềm tĩnh vững vàng: “Cuộc sống hiện tại của em ấy rất ổn định, dì yên tâm.”

Nửa năm qua Tần Ngọc Sương chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Vân Kiều, nhưng bà vẫn giữ liên lạc với anh. Mỗi lần gọi điện thoại tới, hầu như bà luôn hỏi cùng một câu, nhưng không hề đề cập mình sẽ đến thăm con gái.

Mối quan hệ giữa hai mẹ con này rất kỳ diệu, Thẩm Trạm không hiểu rõ quá khứ của hai người. Đối với anh, Vân Kiều là bạn bè quen biết nhiều năm, Tần Ngọc Sương là người lớn anh từng tiếp xúc.

Tần Ngọc Sương và mẹ anh là bạn cũ, thường xuyên liên lạc, về sau anh mới biết Tần Ngọc Sương và Vân Kiều là mẹ con.

Mối duyên phận này quanh co phức tạp, dạo trước Tần Ngọc Sương nhờ chăm sóc Vân Kiều, cũng không phải anh có lòng tốt nhất thời. Chỉ đơn giản vì đây là Vân Kiều, anh mới có thể nhận lời săn sóc “phiền phức nhỏ” này, nếu đổi thành người khác, e rằng anh tránh còn không kịp.

Thẩm Trạm ghét nhất là phiền phức, trừ phi anh bằng lòng.

Tần Ngọc Sương im lặng một lát rồi tiếp tục: “Một khoảng thời gian nữa dì định đến Cảnh Thành.”

Mí mắt Thẩm Trạm nhảy lên, anh lưỡng lự hỏi: “Ý dì là muốn tới thăm em ấy? Nhưng bây giờ chưa chắc em ấy sẽ nhớ ra dì.”

Lúc này ở cửa phòng quần áo có một cái đầu nhỏ thò ra.

Thấy Thẩm Trạm vẫn đứng gọi điện thoại bên góc hành lang, Kiều Kiều rút đầu về trong phòng ấm áp, cô đứng trước gương loay hoay.

Trong phòng lắp hệ thống sưởi ấm, Kiều Kiều cởi cúc áo, để hở áo khoác lông dày.

Phòng để quần áo rộng lớn, hai bên là tủ kính thủy tinh chứa trang phục trang sức. Mỗi lần đặt chân vào nơi này, dường như luôn có quần áo và trang sức thay không hết. Cô cưỡi ngựa xem hoa tham quan từng tủ quần áo, từ trang phục mùa đông ngoài cùng đến đồ mùa thu, phía đối diện thì để bộ sưu tập mùa hè.

Trước kia xem xong tủ quần áo của mình cô sẽ dừng lại, lần này Kiều Kiều bước đi tiếp, vô thức vào tận cùng bên trong.

Cánh cửa tủ này được che kín, không thấy thứ bên trong. Thẩm Trạm bảo đó là tủ quần áo của anh, nhưng cô chưa từng thấy anh mở ra, Kiều Kiều rất tò mò.

“Rốt cuộc anh giấu đồ đẹp gì bên trong thế?” Ngón tay chống cằm, cô nhỏ giọng nói thầm, lòng hiếu kỳ của Kiều Kiều như móng vuốt mèo gãi ngứa trong tim. Cô chậm rãi vươn tay, đặt vào tay nắm.

Cánh cửa đóng kín dần lộ ra một khe hở, ánh sáng lọt vào, một màu trắng tinh khiết ập vào mắt Kiều Kiều.

Đôi tay bị mắc kẹt ở đó như thể không thể kiểm soát được, cô run rẩy dùng sức.

Ánh sáng màu trắng bất chợt hiện ra, chiếc váy cưới giấu kín trong tủ quần áo tối tăm, một lần nữa thấy được ánh mặt trời, trắng tinh tuyệt đẹp, rực rỡ chói lọi.

Song, Kiều Kiều không còn tâm trạng nào để chiêm ngưỡng.

Cô nhìn đăm đăm vào váy cưới không chớp mắt, hô hấp từ từ trở nên gấp gáp, tựa như có một luồng sức mạnh đang tích tụ trong đầu, sắp phá tan rào cản tuôn trào ra ngoài.