Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 38




Nói chuyện điện thoại xong, anh quay về cửa phòng quần áo, thấy cửa mở một nửa, rộng hơn khoảng cách vừa rồi.

Chỗ này không thông gió, Thẩm Trạm chú ý tới thay đổi rất nhỏ, thầm nghĩ có phải Kiều Kiều từng mở không.

Căn phòng lặng ngắt như tờ, anh đẩy cửa vào, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng Kiều Kiều. Anh đoán có phải cô bé thích chưng diện kia trốn ở phòng thử đồ, rồi đổi tới đổi lui những bộ quần áo khác nhau, mãi vẫn chưa chọn được không?

Thẩm Trạm không vội, kiên nhẫn nằm xuống ghế bên cạnh, chờ người xuất hiện.

Từng giây từng phút trôi qua, ba phút sau anh vẫn không nghe thấy tiếng động, hai tay Thẩm Trạm cầm điện thoại, anh nghiêng người nhìn về phía phòng thử đồ.

“Kiều Kiều.”

Anh gọi tên cô theo hướng đó.

Không ai trả lời.

Thẩm Trạm đứng dậy, sải bước.

Phòng thử đồ được thiết kế bên trong phòng quần áo, khúc cua có cửa, Thẩm Trạm tới gần gõ cửa: “Kiều Kiều?”

Anh nhanh chóng nhận ra điều không ổn, đưa tay vặn mở tay nắm, bên trong không một bóng người.

“Kiều Kiều!” Thẩm Trạm gọi tên cô khắp phòng. Thậm chí anh còn nghĩ, chẳng lẽ cô gái nghịch ngợm kia cố ý trốn đi để trêu anh?

Một giây sau Thẩm Trạm đã vứt bỏ suy đoán vô căn cứ này.

Trước tủ quần áo bằng gỗ kiểu Âu, cô gái đang nằm co ro trên mặt đất. Gương mặt tái nhợt như tờ giấy mỏng, thoạt trông cô yếu ớt, mong manh biết bao.

*

Ban đêm trong phòng bệnh yên tĩnh.

Trong lòng bàn tay Thẩm Trạm nắm một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, anh cố gắng truyền hơi ấm cho cô.

Bình thường cô thích nhất là móc ngón tay anh, ban ngày Vân Kiều sẽ dè dặt hơn, buổi tối Kiều Kiều nhất định phải nắm tay anh mới bằng lòng ngoan ngoãn đi ngủ.

Không ai biết, thật ra mỗi lần chỉ cần cô khẽ nhúc nhích, đều chạm tới trái tim anh.

Cơ thể Vân Kiều lạnh lẽo, dường như làm thế nào cũng không ấm lên được. Thẩm Trạm ngồi canh bên giường, nghiêng người về trước, khom lưng nắm tay cô, chăn bông ấm áp bao phủ toàn thân cô, từ cổ xuống vai rồi đến tay. Anh không muốn cô bị trúng gió.

Cô gái vẫn chưa tỉnh, anh nhẹ nhàng chọc vào ngón tay cô: “Vân Kiều Kiều, giỏi thật nhỉ, dám lén mở tủ quần áo của anh.”

Sau lần đầu tiên bé Kiều Kiều sáu tuổi suýt phát hiện ra váy cưới, anh đành phải giấu váy cưới vào tủ quần áo tận cùng bên trong, hoàn toàn khóa kín.

Vân Kiều sẽ không lên lầu ba vào phòng này, nên anh không hề đề phòng, cứ giấu đồ đạc bên trong. Hiện tại tựa như lúc vào trong tiệm mua lại váy cưới cô đã mặc, anh không tài nào nói rõ tâm trạng của mình.

Cửa tủ mở toang, áo cưới trắng tinh giống hệt chứng cứ phạm tội chỉ về phía anh, nói anh biết, Kiều Kiều đã thấy váy cưới nên mới ngất xỉu ở đấy.

Trong quá trình điều trị, tâm trạng của Vân Kiều bất ổn cực kỳ, cô không tỉnh dậy, bị ác mộng quấy nhiễu trong tâm trí, miệng như kêu gào nhưng không phát ra âm thanh, không ai nghe rõ tiếng lòng của cô.

Còn điều duy nhất anh có thể làm, là trông chừng cô.

-

Chìm đắm trong giấc ngủ bất an, Vân Kiều quay cuồng giữa không gian hỗn loạn, bốn phía hiện ra cảnh tượng mờ mịt, bên tai vang vọng nhiều âm thanh khác nhau.

Cô thấy một cô gái trông giống hệt mình chạy vào cửa hàng váy cưới, nói với mọi người: “Tôi muốn chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây.”

Không lâu sau, cô gái mặc váy cưới bắt lấy tay một người đàn ông: “Thẩm Trạm, giúp em.”

Nghe rõ cái tên kia, rốt cuộc Vân Kiều cũng thấy rõ mặt người đàn ông ấy, là Thẩm Trạm.

Cô không biết tại sao Thẩm Trạm lại xuất hiện, không hiểu tại sao mình thấy cảnh như vậy, điều cô nhớ rõ nhất là gần đây mình ở chung với Thẩm Trạm vô cùng vui vẻ. Họ đến siêu thị mua thức ăn, thảo luận cách nấu, bóng dáng hai người phối hợp trong phòng bếp.

Dần dần, không gian phòng bếp thu nhỏ lại, nền tường cũng thay đổi theo.

Vẫn là hai bóng dáng loay hoay ở phòng bếp, bàn luận nên dùng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thế nào để làm bữa trưa.

“Ở đây có cà chua, trứng, khoai tây... Huấn luyện viên nói chúng ta muốn dùng gì cũng được.” Cô gái mười bốn mười lăm tuổi đứng trước cửa tủ lạnh, chỉ vào thức ăn bên trong lẩm bẩm.

Bên cạnh vang lên chất giọng trong trẻo của thiếu niên: “Vậy em muốn ăn gì?”

Cô gái giữ cửa tủ lạnh, quay đầu nhìn: “Anh biết làm món gì?”

“Em ăn gì anh làm đó.” Vì từ nhỏ đến lớn anh học rất nhanh, thiếu niên Thẩm Trạm hết sức tự tin với năng lực của mình.

Huấn luyện viên cho phép họ thoải mái sử dụng nhà bếp, anh chỉ cần tìm các hướng dẫn trên mạng dựa theo các nguyên liệu ở đây, nấu theo trình tự chắc sẽ không sao.

“Canh cà chua trứng gà, khoai tây xào, được không?” Cô gái không kén chọn, đưa ra đề nghị đơn giản nhất.

“Được, không thành vấn đề, anh xào đồ ăn, em giúp anh một tay.” Thẩm Trạm không khách sáo bắt đầu chỉ huy cô gái bên cạnh làm việc.

Tính cách Vân Kiều rất tốt, cô nghe giọng điệu đầy tự tin của anh, hoàn toàn không nghi ngờ anh không biết nấu cơm. Chẳng qua trong quá trình tập tành nấu, hai người liên tục hỏi nhau những câu kỳ quái.

Vân Kiều cầm cà chua rửa sạch dưới vòi nước, quay đầu lại hỏi: “Cà chua, cần lột vỏ không nhỉ?”

“...” Thẩm Trạm do dự, cầm di động lên tìm kiếm: “Không cần.”

Một lát sau, cô gái hỏi tiếp: “Khoai tây gọt thế nào?”

Thẩm Trạm nhìn trần nhà suy nghĩ.

Anh nghĩ, sao vừa rồi trên video không dạy gọt khoai tây?

Vì chuyện này, anh bèn thêm từ khóa để tìm kiếm, phát hiện video hiện ra đều đề cử công cụ gọt vỏ, nhưng trong nhà không có, cuối cùng hai người đành tập trung vào dao gọt trái cây.

Vân Kiều cầm dao và khoai tây chuẩn bị xuống tay. Khoai tây hơi nhỏ, cô cầm trong tay kiểu gì cũng thấy không ổn, cứ như chỉ cần không chú ý một chút thôi thì sẽ xước tay.

Thấy động tác lúng túng của cô, Thẩm Trạm giật lấy cả hai thứ: “Vụng về quá, né sang bên cạnh đi.”

Anh chê bai đuổi cô, rõ ràng chính anh cũng rất khó xử.

Vân Kiều quan sát, đảo mắt quanh tay anh, sợ anh sơ ý cắt vào tay.

Loay hoay một hồi, rốt cuộc Thẩm Trạm cũng gọt xong bốn củ khoai tây. Khoai tây nhà người ta, sau khi gọt vỏ thì tròn trịa. Còn khoai tây của họ, gọt xong thì thấy rõ các góc cạnh. Hai người liếc nhìn nhau, cứ cảm thấy sai sai.

Cà chua đặt trên thớt gỗ, Thẩm Trạm cắt xuống từng dao. Ban đầu vẫn ổn, đợi đến khi cắt được một nửa, anh lỡ trượt tay sang một bên, tạo ra một thứ với hình dạng bất thường trên thớt.

Vân Kiều định nhắc nhở, chỉ nghe “A” một tiếng, nửa quả cà chua lăn xuống, máu đỏ tươi hòa vào miếng cà chua màu cam.

“Thẩm Trạm!” Cô mở to mắt, chạy tới.

Thẩm Trạm bất cẩn cắt vào ngón tay, bữa trưa mà hai người tính tự lực cánh sinh đột ngột chấm dứt.

Vân Kiều chạy về phòng mình đang ở tạm thời, lấy thuốc khử trùng và băng cá nhân từ trong túi xách. Thẩm Trạm tựa vào sô pha đưa tay ra, để mặc cô xử lý.

“Ra ngoài mà em cũng đem theo những thứ này?” Đây không phải lần đầu tiên Vân Kiều giúp anh xử lý vết thương nhỏ, nhưng anh không ngờ, cô còn xếp nhiều món đồ như thế trong hành lý đi xa.

“Ừm, lỡ bị thương, có thể xử lý kịp thời.” Vân Kiều nhẹ nhàng trả lời, chấm bông gòn vào dung dịch i-ốt khử trùng vết thương, ánh mắt cô chăm chú.

“Nhỏ tuổi mà suy nghĩ cũng chu đáo phết.” Thẩm Trạm tặc lưỡi, mấy lời này không hề mang ý xấu.

“Hừ, cũng hời cho anh rồi còn gì?” Cô gái lẩm bẩm, giọng ngày càng nhỏ.

May thay vết thương không sâu, một miếng băng cá nhân là đủ.

Xử lý vết thương cho Thẩm Trạm xong, Vân Kiều tự giác nhận việc khác: “Anh ngồi một lát đi, để em dọn dẹp phòng bếp.”

Họ khiến phòng bếp trở nên bầy hầy, đồ ăn làm không xong, còn cắt vào tay, quả thực mất nhiều hơn được.

Vân Kiều cất khoai tây đã cắt sẵn vào tủ lạnh, ném cà chua lãng phí vô thùng rác, còn con dao kia.

Lưỡi dao dính máu phải rửa sạch, khi cô sắp đưa tay chạm vào chuôi dao, Thẩm Trạm mới vào bếp vội vàng quát: “Em đừng đụng vào dao.”

“Hả?” Vân Kiều khó hiểu.

“Với bàn tay chỉ cần một tờ giấy cũng có thể bị xước của em, mong manh yếu ớt như thế, lát nữa em bị thương nói không chừng còn khóc nữa đấy.” Thẩm Trạm liếc con dao sắc nhọn, mặt dao lóe sáng, trông rất đáng sợ.

Lời nói của thiếu niên nghe mất tự nhiên, nhưng cô vẫn hiểu anh đang lo cho cô. Cô vô cùng cẩn thận không chạm vào lưỡi dao khi rửa sạch nó, cuối cùng nhà bếp cũng được khôi phục nguyên trạng.

Dọn dẹp xong, Vân Kiều thoáng thấy vệt đỏ khi ném giấy lau vào thùng rác: “Chúng ta phí mất hai quả cà chua rồi.”

“Anh đã cắt vào tay, cắt vào tay đó, còn em thì xót cho hai quả cà chua?” Chàng thiếu nam với tâm hồn tổn thương xém đã nhảy dựng lên để thu hút sự chú ý của cô.

Vân Kiều vừa đau lòng vừa buồn cười, thấy vẻ tràn đầy sức sống của anh, cô không hề lo lắng. Vân Kiều thản nhiên nhếch miệng: “Em đã băng bó cho anh rồi mà?”

“Lương tâm của em đâu? Vì ai mà anh phải nấu cơm rồi bị thương hả?” Thẩm Trạm cao giọng, giơ ngón tay lên huơ huơ trước mắt cô.

“Rõ ràng anh cũng muốn ăn mà, còn bảo biết làm hết, khiến em cứ tưởng anh giỏi lắm.” Cô thẳng thừng phản đòn.

Thẩm Trạm tức đến mức đau ngực: “Vân Tiểu Kiều em đang mỉa anh? Chẳng phải trong bếp em cũng là đồ ngốc sao? Nè nè, ban nãy em cầm dao gọt khoai tây run rẩy thế nào còn nhớ không?”

“Anh đừng xem thường em, em không giống anh đâu!” Cô bé không phục, bĩu môi.

“Ồ, vậy có bản lĩnh em nấu một món ăn cho anh xem thử.” Thẩm Trạm dám khiêu khích cô, đơn giản vì anh chắc chắn cô không hề biết nấu ăn.

Tính hiếu thắng của thiếu niên bị kích thích.

Khung cảnh thay đổi, cảnh phòng bếp thay đổi theo.

Phập phập phập...

Con dao sắc bén di chuyển nhanh chóng trên thớt, thịt được băm nhuyễn. Trải qua quá trình luyện tập chăm chỉ, cô gái mười lăm tuổi dần dà thuần thục kỹ năng dùng dao, kỹ thuật nấu nướng về lý thuyết lẫn thực hành, thành phẩm vào mỗi lần ra lò trông ngày càng ngon miệng.

Trong quá trình học tập, Vân Kiều tìm được niềm vui và cảm hứng. Mỗi lần thử một sản phẩm mới, cô luôn cảm thấy thành tựu. Không chỉ nghiên cứu thực phẩm chín, cô còn theo dì giúp việc trong nhà học được hai món tráng miệng.

Vân Kiều siêng năng luyện tập, khi đạt đến trình độ hài lòng, cô mua hộp thức ăn có thể để được năm tầng, bỏ năm món tủ hiện tại của mình vào.

Cô nhất định phải khiến Thẩm Trạm nhận thua, thuận tiện thể hiện một chút tài nấu nướng của mình, để Thẩm Trạm chịu thua tâm phục khẩu phục!

Vân Kiều tính toán cẩn thận, không ngại vất vả tự mình xách đồ xuống lầu.

Hằng tuần cô phải đến lớp Taekwondo vào thời gian cố định, ở đó có thể gặp Thẩm Trạm. Cô cho rằng hôm nay cũng thế, nhưng không ngờ người chờ bên ngoài không phải tài xế nhà họ Vân, mà là Văn Cảnh Tu.

Văn Cảnh Tu cười bảo muốn đưa cô đi học, hiển nhiên sẽ chú ý tới chiếc hộp lớn trong tay Vân Kiều.

Rất rõ ràng, đây là hộp đựng cơm, gần như không giấu được đồ ăn bên trong. Khi Văn Cảnh Tu hỏi, cô đành thành thật nói anh ta biết bên trong có gì.

“Chưa từng ăn đồ Kiều Kiều tự tay nấu, anh có thể nếm thử không?”

Văn Cảnh Tu cười nhìn vào mắt của cô. Anh ta nói thẳng như vậy, Vân Kiều không từ chối được, chỉ còn cách trơ mắt nhìn hộp đồ ăn bị anh ta lấy đi.

Thôi vậy, lần sau làm lại cho Thẩm Trạm nếm thử là được.

Cô gái đã nghĩ thế đấy.

Đáng tiếc thay, cô còn chưa kịp thể hiện tài nấu nướng, Thẩm Trạm đã rời khỏi Ninh Thành, đến Cảnh Thành học đại học.

Khung cảnh trong ký ức dừng tại đây.

Tích tắc!

Dường như cô nghe thấy tiếng một giọt nước rơi xuống, rõ ràng, vang dội, người đang ngủ say chậm rãi mở mắt.

Ánh sáng chiếu vào phòng, đã ban ngày rồi.

Phải một lúc lâu Vân Kiều mới lấy lại tỉnh táo, cô quan sát xung quanh, hình như đây là phòng bệnh của bệnh viện.

“Thẩm Trạm.” Cô lên tiếng, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh khàn khàn.

Người đàn ông đang trông chừng kế bên nhận ra kịp thời, anh vội vàng lấy ly giấy rót nước, mu bàn tay dán vào vách ly thử độ ấm. Rồi anh nâng người cô dậy, đưa ly đến bên miệng cô.

Vân Kiều vươn hai tay nâng ly giấy, uống cạn sạch. Tựa như mưa xuân rơi xuống cánh đồng hạn hán, cổ họng khô khốc được làm dịu, từ từ bình thường trở lại.

“Sao em vào bệnh viện nữa rồi?” Cô không hề nhớ mình đã đến đây bằng cách nào, chỉ thấy kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, cảm giác này khiến cô hoảng hốt không nói nên lời.

“Em ngất xỉu ở nhà.” Thẩm Trạm cầm giúp cô ly giấy mà cô đã uống xong.

Vân Kiều dựa lưng vào gối, chậm rãi thở ra, hỏi: “Lý do là gì?”

“Bác sĩ bảo có liên quan tới vụ tai nạn xe hồi trước của em.” Cấu trúc cơ thể con người rất phức tạp, mọi cớ sự xảy ra hôm nay đều bắt nguồn từ việc Vân Kiều mất trí nhớ.

Vân Kiều nhíu mày: “Di chứng à? Dạo trước kiểm tra không phải nói em rất khỏe mạnh sao?”

“Em, không nhớ mình đã làm gì trước khi ngất xỉu?” Anh chăm chú quan sát biểu cảm của cô.

Vân Kiều lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Thẩm Trạm dò hỏi tiếp: “Vậy lúc em hôn mê, có nhớ ra điều gì không?”

Chần chừ một lát, Vân Kiều vẫn lắc đầu, Thẩm Trạm không thể xác định tình trạng của cô.

Chính Kiều Kiều đã phát hiện ra váy cưới. Trong thế giới giả tạo hoàn mỹ được xây dựng bằng cách tước bỏ ký ức, Kiều Kiều vẫn bị ảnh hưởng bởi những cú sốc trong ký ức. Và sau khi tỉnh lại, Vân Kiều không hề biết gì về nó.

Cơ thể của cô không mắc bệnh, như trước đây, cô chỉ cần nghỉ ngơi một ngày rồi làm thủ tục xuất viện về nhà. Dì Triệu và chú Liễu nghỉ phép đã trở về, họ xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi việc trong nhà.

Vất vả lắm Vân Kiều mới trở nên cởi mở, nhưng trong một đêm dường như cô đã trở lại như trước: Khôi phục trạng thái yên tĩnh, ăn cơm tối chẳng được bao nhiêu, về phòng rất sớm.

Thẩm Trạm thử gõ cửa vài lần nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Anh sợ cô gặp bất trắc, đành đẩy cửa vào bất chấp phép tắc lịch sự.

Vân Kiều không ngất xỉu, cô chỉ ôm đầu gối ngồi ngẩn người bên giường, trên tường phản chiếu bóng dáng đơn độc lẻ loi của cô gái.

Mãi đến khi Thẩm Trạm đứng trước mặt cô, Vân Kiều mới chậm chạp phát hiện sự tồn tại của anh.

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên nói gì, nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, anh bèn lặp lại: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều.”

Vân Kiều chậm rãi lắc đầu: “Không ngủ được.”

“Không ngủ được không biết tìm anh à?” Một mình cô ngồi ngây ngẩn rất đáng thương, anh thấy Vân Kiều như vậy, đau lòng vô cùng. Rõ ràng trước đây cô còn biết chơi xấu giả vờ tội nghiệp dính lấy anh, sao ngủ một giấc thức dậy đã trở nên xa lạ hơn hẳn trước kia rồi?

Cô khẽ mím môi: “Sợ làm phiền anh.”

“Vân Tiểu Kiều, bây giờ nói làm phiền có phải đã quá muộn rồi không?”

Lời này có nghĩa gì, cả hai người đều hiểu.

Sau một lát im lặng, Vân Kiều hơi ngẩng đầu, lông mi khẽ run: “Anh có thể... chơi guitar cho em nghe không?”

Thẩm Trạm có phần bất ngờ.

Thật ra mấy năm nay anh hiếm khi đụng vào guitar. Cây guitar Vân Kiều tặng anh, anh từng dùng vài lần rồi cất đi. Đây là lần đầu tiên Vân Kiều chủ động yêu cầu.

Dĩ nhiên anh sẽ không từ chối, chỉ bảo Vân Kiều chờ một chút, anh đi lấy cây guitar cô tặng.

“Muốn nghe gì?”

Anh vẫn tỏ vẻ bài gì anh cũng biết.

Vân Kiều nhẹ giọng đáp: “Nào cũng được.”

Guitar là một nhạc cụ tương đối “tao nhã” trong mắt mọi người, nghe rất nhịp nhàng. Khúc nhạc hôm nay Thẩm Trạm đàn không phức tạp lắm, anh giảm tiết tấu xuống, giai điệu trở nên nhẹ nhàng êm ái, cả căn phòng tràn ngập ấm áp.

Nghe xong một ca khúc yên bình, Vân Kiều thích thú vô cùng, nỗi cô đơn trong mắt tiêu tan không ít, thay vào đó là vẻ ấm áp hiện ra bên ngoài.

Cô thản nhiên nói: “Hình như trước kia em đã từng nghe người khác đàn bản này.”

Có phần không giống, lại cảm giác rất thân quen.

“Thế à?” Thẩm Trạm không hỏi nhiều, người mất trí nhớ không thể cho anh đáp án.

Vân Kiều hơi tò mò: “Anh bắt đầu học từ khi nào?”

“Hồi bé.” Hai từ khái quát cả tuổi thơ, thứ anh cảm thấy hứng thú có quá nhiều, ắt hẳn ngay cả chính anh cũng không nhớ rõ mốc thời gian chính xác.

Vân Kiều hỏi tiếp: “Tại sao lại học?”

Anh thuận miệng trả lời: “Thấy thú vị nên học.”

Hai người câu được câu không trò chuyện về một chủ đề nhàm chán. Thẩm Trạm vốn dĩ không kiên nhẫn mấy, giờ phút này lại có thể ngồi yên bầu bạn với cô rất lâu.

Dưới ánh đèn, hai bóng người chồng lên nhau, trông vô cùng thân mật.

Đột nhiên có một trọng lượng không nặng đặt lên vai anh, Thẩm Trạm vô thức quay đầu nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt sáng ngời của cô gái.

Khoảng cách bất chợt thu hẹp, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người kia.

Tim đập thình thịch, dường như họ đồng thời cảm nhận được mùi hương quen thuộc của đôi bên đang quyện vào nhau, tỏa ra một vị ngọt ngào đắm say.