“Minh Dương làm gì có ý với tôi, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Mau ngủ đi.”
Đúng là tôi có thể cảm nhận được Minh Dương có tình cảm đặc biệt với tôi, nhưng chắc chắn đấy không phải là tình yêu.
Minh Dương rất giống với người đó.
Kai không thể cứ ở nhà ngồi không mãi, tôi cũng không có đủ tiền để lo ăn lo mặc cho cậu ta. Minh Dương thì có một khoản nhỏ đủ để lo cho mình cậu ấy.
Giờ còn mỗi Kai là đáng lo nhất.
“Kai cậu biết hát không?”
Người cá có tập tính thường hay ca hát về đêm, bởi chỉ có mỗi lúc đó họ được là chính mình, không lo bị con người bắt.
Trời sinh ban cho người cá một giọng ca quyến rũ.
Giọng hát của người cá rất hay vừa cao vừa bổng, dù chỉ là một khúc nhạc nhỏ cũng có thể khiến cho người khác say mê quên lối về.
Tôi có thể lợi dụng đặc điểm đó của Kai để kiếm chút tiền. Vấn đề là Kai đang mất trí nhớ, liệu hắn có còn nhớ cách đi ca hát không.
“Hát? Nó là gì vậy.”
Kai ngơ ngác hỏi tôi.
Xem ra là không biết rồi, nếu giờ cậu ta lấy lại được trí nhớ có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Không, không mày điên rồi Hứa Thần.
Kai mà lấy lại trí nhớ thì cậu ta đã giết tôi rồi, chứ ở đấy mà trông chờ người ta kiếm tiền cho mình.
“ Thôi bỏ đi không có gì đâu.”
Tôi vừa mới quay người tay đã bị giữ lại.
“Thần Thần, Đừng giận tôi mà tôi sẽ học hát.”
“Tôi không giận cậu, tạm thời cậu chỉ cần ở đây trông nhà là được. Đừng có phá phách cái gì.”
Mặc dù đã có tiền tích cóp nhưng số tiền đấy sớm muộn gì cũng sẽ hết thôi tôi cần phải đi kiếm việc làm mới.
May mắn thay ở gần đây có một quán trà sữa đang tuyển người, chỉ là có một rắc rối nhỏ.
Tôi bất lực ngán ngẩm với Hai người đang đứng trước mặt mình.
“ Sao hai người lại đi theo tôi nữa rồi, tôi muốn kiếm việc làm mà cũng không yên ổn à.”
Minh Dương vội vàng xua xua tay luống cuống giải thích.
“Không phải đâu anh Thần. Em cũng đi kiếm việc làm mà còn tên này thì em không biết tại sao hắn ta lại đây.”
Kai cúi gầm mặt, khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi, tủi thân.
“ Tôi không muốn làm gánh nặng của Thần Thần. Mà tôi lại không biết làm gì hết nên mới lén lút đi theo Thần Thần. Tôi xin lỗi.”
Vừa nói vừa mếu máo, Kai tựa đầu dụi dụi bên vai tôi.
“ Tôi lại không biết hát như kỳ vọng của Thần Thần, cũng không biết làm gì để kiếm sống. Thần Thần xin đừng rời bỏ tôi mà hu…hu…”
Chuyện đã đến nước này rồi không còn cách nào khác.
Cuối cùng cả ba người bọn tôi được ông chủ nhận vào làm nhân viên quán trà sữa.
“Ha ha ha, quán này mới mở thôi không có nhiều nhân viên. Vậy mà lại được ba vị thiếu niên mỹ mạo này ứng làm quá tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi.”
Ông chủ vui vẻ vừa cười vừa nói vừa hướng dẫn chúng tôi cách làm việc ở đây.
Công việc ở quán trà sữa rất đơn giản, chỉ cần phê dọn dẹp và phục vụ bưng bê cho khách.
Tôi phụ trách ở quầy Thu ngân còn Minh Dương và Kai làm bưng bê. Mấy ngày đầu làm rất thuận lợi cho đến ngày hôm đó.
Ông chủ hớn hở đến giao việc bảo bọn tôi ship trà sữa đến một địa chỉ.
Bởi vì quá bận rộn nên tôi không có để ý kỹ tới đấy là chỗ nào cho đến khi đến.
“Đây… là khu quân đội của phía Bắc đúng chứ.”
Minh Dương nhanh nhẹn cầm lấy mấy túi trà sữa trên xe xuống.
“Đúng rồi đó anh Viễn, có chuyện gì sao?”
Tôi dùng tay đỡ chán, dù đang cải trang nhưng cũng không thể nào loại trừ trường hợp tôi có thể dễ dàng bị phát hiện.
Thôi thì chắc tôi cũng không xu đến vậy đâu.
“Không, không có gì. Mau vào thôi.”
Khuôn mặt của Kai quá mức thu hút dẫn đến trên đường đi có không ít người chú ý tới chỗ chúng tôi.
“Kai lần sau nhớ mang khẩu trang vào.”
“Tại sao vậy Thần Thần?”
Tôi vội bịt miệng Kai lại. Hắn mà mở lời thêm câu nữa chắc là thân phận của tôi sẽ dễ bị bại lộ mất.
“Đừng có gọi tôi như vậy ở ngoài. Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi đừng có gọi tôi như vậy gọi là anh Viễn.”
“Ừm, xin lỗi Thần Thần.”
Nói xong, không biết Kai cố ý hay vô tình, lòng bàn tay tôi chạm vào đầu lưỡi của hắn.
Tôi sợ hãy rút tay lại, còn quay sang trừng mắt nhìn Kai.
Nhưng hắn cứ làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, ngây ngô cười với tôi.
Chậc, tên khốn này rõ biết tôi hay mềm lòng trước vẻ mặt đó của hắn nên mới cố tình làm vậy.
Đợi Kai lấy lại trí nhớ tôi sẽ tống cổ hắn đi ngay lập tức. Tên này không thể nào giữ ở lại lâu được.
“Xin chào chúng tôi đến giao trà sữa.”
Lính gác canh cửa mặt thờ ơ liếc nhìn một cái rồi mới cho chúng tôi vào.
“Đi thẳng rẽ trái, mấy người mang đến phòng chờ ở đấy.”
Khi đang đi trên hành lang tôi bỗng mắc quá nên bảo hai người kia tự đi giao còn mình thì kiếm nới giải quyết.
Kiếp trước tôi đã từng ở đây rồi việc tìm nhà vệ sinh rất dễ.
Vừa mới giải quyết xong muốn quay lại thì tôi bị một tên áo đen lạ mặt bắt lấy.
“Đứng im, nếu không thì tôi sẽ giết chết tên nhóc này.”
Cái quái gì đây?!!
Mấy vị quân binh không biết từ đâu tiến lại chỗ này dè chừng với tên áo đen.
“Này tên kia!! Anh mau thả người vô tội ra, chúng tôi sẽ không truy cứu tội của anh nữa!!”
À ha, ra là tội phạm bị bắt về. Nhìn con dao đang kè sát ngay cạnh cổ mình cùng tên tội phạm đang đứng đằng sau.
“Nè, sao anh không chịu để họ bắt đi. Chế độ bắt giam tội phạm ở đây đâu có đến nỗi tệ. Tôi thể là ở trong cái phòng giam ở chỗ này còn sướng hơn là anh phải đi mưu sinh ở ngoài kia đấy.”
Cái này tôi không có nói đùa là sự thật nha. Hồi trước có một lần tôi đã từng bị bắt giam bởi vì tội gây sự ở đây trước khi lên làm đại tá. Trong 10 ngày bị giam giữ tôi cảm giác như mình được lên thiên đàng vậy, sung sướng vô cùng hoàn toàn không có tệ như trong tưởng tượng đâu