Minh Dương ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai cậu ta tiến tới thì thầm vào tai tôi.
“Anh Thần hiện tại không có ai đâu, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Chỉ vài bước đã tới phòng nghiên cứu.
“Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
May mắn Minh Dương có mang máy tính đi nên việc định vị phòng nghiên sẽ nhanh hơn đi theo bản đồ.
Đúng như tôi nghĩ ở đây cũng không có ai canh gác, nhưng lại yêu cầu mật mã mở phòng.
“Anh cho em 10 phút là giải xong ngay.”
Minh Dương thành thạo lấy máy tính ra, đôi tay thỏn thả lướt nhẹ trên bàn phím.
Chỉ mười phút sau, mật mã đã được giải.
“Cậu học chuyên ngành thông tin công nghệ đúng chứ, có ý định làm việc gì chưa.”
Người này xử lý thông tin nhanh gọn, lại còn quan sát rất kỹ và phán đoán được tình hình xung quanh. Minh Dương là một hạt giống công nghệ tốt, nếu cậu ta làm người của tôi sẽ rất có lợi thế cho phía gia đình tôi.
“Hiện tại thì không, em còn chưa tốt nghiệp nữa. Anh Thần nếu anh muốn em làm dưới trướng anh thì không được đâu.”
Ý tứ của tôi rõ vậy sao chưa gì đã bị cậu ta nhìn thấu rồi.
“Sao lại không thể chứ? Giờ kiếm việc ở đế quốc cũng không dễ đâu.”
Minh Dương thấy tôi hỏi vậy thì khựng người lại, đôi mắt phượng hiện lên một tia buồn man mác.
“Bởi vì… em không ở đây lâu được nữa. Em đã không còn thuộc về thế giới này, anh Thần.”
Khi đó tôi cảm thấy đây chỉ là một câu nói từ chối vu vơ mà thôi. Nhưng sau này cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Minh Dương.
——————————
Lắc lắc lọ thuốc trong tay, chất dịch màu vàng đặc sóng sa sóng sánh.
Đây chính là chất độc đã hại chết đức vua? Tôi có chút tò mò không biết là nó sẽ vận hành theo cơ cấu nào đây.
Lý Miêu ngồi phía sau màn hình thấy tôi mất tập trung liền lên tiếng nhắc nhở.
“Cậu có vẻ rất hứng thú với nó nhỉ. Cứ gửi về đây đi, Linh Linh rất thông minh, việc này cậu cứ giao cho cô ấy làm đi. Tôi tin là em ấy sẽ tra được ra độc tính và thành phần thuốc thôi. Nếu có lỗi gì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho.”
“Cậu có vẻ rất tự hào khi hứng hậu quả thay cho vợ mình nhỉ.”
Lý Miêu phì cười, khuôn mặt đúng kiểu ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.
“Biết sao đây, tôi phải tranh sủng chứ. Cuộc sống chung vợ nó thế mà. Mãi cô ấy mới chấp nhận ở cùng tôi, tôi không thể nào mà ngồi yên để mấy ả alpha còn lại cướp Linh Linh được.”
Cậu nói vậy tôi cũng cạn lời rồi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi tư tưởng này của Lý Miêu. Cuộc sống chung chồng chung vợ gì chứ.
“Được rồi, phiền cậu nói với Lục Kiều Linh hộ tôi.”
Vừa tắt máy xong thì tiếng động của phòng bên cạnh bỗng vang lên.
Có chuyện gì vậy?
Tôi lo lắng chạy sang phòng bên cạnh, tôi gõ gõ cửa phòng.
“Minh Dương sao thế, tôi nghe thấy tiếng động. Này, Minh Dương! Minh Dương!”
“Anh Thần cứu em với!!”
Nghe thấy tiếng hét của Minh Dương, tôi vội lao vào mà không suy nghĩ.
Đập vào tôi là cảnh tượng Kai đang đè Minh Dương xuống, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt dữ tợn nhìn người dưới thân.
“Kai cậu đang làm gì thế?!!”
Tôi tiến tới lôi Kai ra, thấy tôi cậu ta như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức đứng dậy vồ lấy tôi.
“Hức… hức… Thần Thần giúp tôi với.”
“Bình tĩnh nào Kai. Minh Dương giải thích cho tôi xem chuyện gì đã xảy ra.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, tay phải đỡ lấy Kai. Nặng quá, tên nhóc này ăn gì mà sao nặng thế không biết. Đến nỗi cả một quân binh được rèn luyện nhiều năm như tôi cũng phải mất sức.
Minh Dương lã chã nước mắt, miệng mếu máo, đôi mắt uất ức tức giận nhìn Kai.
“Là anh ta bắt nạt em. Anh Thần, em đâu có ý gì với anh đâu. Mà Kai cứ bảo em phải tránh xa anh ra còn doạ nạt em nữa huhu…”
Cảm giác cứ như là đang bị vợ bắt ghen.
Về phòng ngủ, Kai cứ luôn trầm mặc không nói gì.
Sau một ngày mệt mỏi, tôi chỉ muốn đi ngủ luôn, nên cũng mặc kệ cho cậu ta cứ ỉu xìu ở góc phòng.
Vừa mới lên giường, phần giường phía sau lưng tôi đã lõm xuống.
“Thần Thần, có phải anh thấy tôi rất phiền không?”
Kai rất phiền sao?
Nói thật thì, Kai phiền thật. Mang theo Kai đi cùng, tôi vừa phải tốn thêm tiền ăn,tiền uống, tiền ăn mặc. Hơn nữa Kai cũng không giúp được gì cho tôi, ngược lại còn làm hỏng việc.
Nói chung là cậu ta không khác gì cục nơi của đời tôi.
Nhung đâu thể nào nói thẳng như vậy, tôi không trả lời. Nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trên mặt tôi bỗng có một thứ gì đó mát lạnh chạm vào. Kai đưa tay ra vuốt ve mặt tôi.
“Thần Thần đùng ngó lơ tôi. Tôi biết lỗi rồi, đừng bơ tôi mà hức… hức…”
Những giọt nước ấm ấm rơi xuống mặt tôi. Kai khóc sao?
Tôi quay đâu sang mặt đối mặt với Kai. Đưa tay mình lên gạt từng giọt nước mặt trên mặt hắn.
“Tại sao cậu lại làm vậy với Minh Dương?”
Kai né tránh không dám nhìn thẳng, miệng lí nhí nói:
“Là vì tên đó cứ thích lại gần Thần Thần. Tôi không thích như vậy, tôi sợ cậu ta sẽ cướp Thần Thần khỏi tay tôi.”