Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 60




Chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Lại thế rồi, dạo này tôi cứ hay mơ về chuyện hồi nhỏ.

Nhớ lại hôm trước, tôi đã đưa đơn ly hôn cho Mục Ý.

Trong phòng khách tĩnh lặng chỉ có mình tôi và Mục Ý.

Tôi bình thản đặt tờ đơn ly hôn trên bản, nhẹ nhàng nói:

“Đây là đơn lý hôn. Mục Ý chúng ta kết thúc đi.”

Sắc mặt Mục Ý tái nhợt đi, khuôn mặt vốn xanh xao nay lại càng tệ hơn.

“Anh Thần, anh có gì bất mãn với em sao? Anh có thể nói thẳng với em được mà. Có nhất thiết phải làm vậy không?”

Tôi lấy ra xấp ảnh của Mục Ý và Yến Phong gian díu với nhau, cùng với báo cáo gen của mình.

“Vậy cậu giải thích xem đây là gì.”

Nhìn thấy đống này gương mặt của Mục Ý liền trầm xuống.

“Thế nào đây không phải kết quả cậu muốn sao?”

Mục Ý như bị nói trúng chỗ đen, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Không, không phải như anh nghĩ đâu. Em làm vậy là vì bị ép buộc.”

“Đủ rồi.”

Đến giờ mà cậu ta còn dám chối.

Mục Ý vốn có tư dung xinh đẹp, lúc này lại càng mỹ lễ hơn như một tiểu thiên sứ hạ phàm.

Hốc mắt ngấn lệ long lanh như ngọc châu. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt thanh tú hoàn hảo không vết tích nào.

Giọng nói nghẹn ngào, đáng thương khiến người ta nhịn không được mà mủi lòng.

“Thực sự, em nói thiệt đó anh Thần. Em không cần biết Theo và Yến Phong đã nói gì với anh nhưng anh tuyệt đối không thể ở gần hai người họ. Nếu không thì anh sẽ gặp nguy hiểm.”

Cánh tay phải của tôi bị Mục Ý nắm lấy, cậu ta dùng lực mạnh dù tôi có dãy như nào cũng không được. Ngược lại cánh tay còn bị siết chặt tới nỗi đỏ ửng lên.

“Buông tôi ra mau.”

Tôi nhíu mày vì đau đớn. Mục Ý có lẽ thấy xót tôi đau liền bỏ ra.

“Em…em xin lỗi anh Thần. Anh có sao không? Anh mau đưa tay em xem nào.”

“Không cần, tôi tự mình xử lý. Mục Ý chúng ta nên kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt. Tôi không muốn có một người vợ như cậu. Đổi lại nếu là cậu, cậu có thể chấp nhận nửa kia của mình lừa dối mình như vậy không. Chưa kể cậu lại còn lừa tôi uống loại thuốc kia…”

Lòng tôi đau như cắt. Có thế nào cũng chả ngờ Mục Ý không chỉ là người đã khiến tôi thành ra bộ dạng như thế này mà còn hủy hoại cả Hứa gia.

Nỗi đau này thật khó tả, nó đau đến tê dại. Mà bản thân tôi không dám đối diện với sự thật này. Cho tới giờ bên trong tôi vẫn còn nhen nhóm một tia hy vọng đó không phải sự thật.

Còn hiện giờ đã sụp đổ rồi, sắc mặt của Mục Ý chính là minh chứng cho sự thật này.

Tôi không nhớ rõ lúc sau mình đã rời khỏi đấy như nào, cả tiếng cầu xin ở lại của Mục Ý tôi cũng không để ý.

Lục tìm lọ thuốc an thần trong tủ, tôi lấy ra uống một viên.

Mấy hôm nay thực sự quá mệt mỏi. Từ chuyện trong quân đội đến việc ở nhà.

Mãi mới có một lúc bình yên như này.

“Cố lên Hứa Thần, chỉ một chút, một chút nữa thôi. Mày sắp thoát khỏi nơi đây rồi.”

Sắp tới sẽ là việc anh trai tôi được cử làm đô đốc ở phía Bắc. Đại hoàng tử cũng sẽ tới phía Bắc.

Mấy hôm trước đại hoàng tử đã nói về việc này.

Tôi có hỏi anh ta vì sao lại làm vậy bởi vì bên đó toàn là người của hoàng hậu, sẽ rất nguy hiểm cho Quý Diên.

Quý Diên không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười một cái xoa đầu tôi.

“Hứa Thần, em thật ngốc. Em không biết nơi nguy hiểm nhất lại là an toàn nhất à. Đừng lo tôi sẽ không sao đâu. Ngược lại là em, em thực sự ổn chứ Hứa Thần, trông mặt em xanh xao quá.”

“Ha ha anh nói đùa đấy à. Tôi rât ổn.”

Ổn cái con khỉ.

Từ sau khi trở thành trợ lý cùng với sự lan truyền của tin đồn thái độ mọi người xung quanh cũng dần thay đổi.

Tôi có thể cảm nhận rõ thái độ thù địch của các alpha xung quanh mình.

Thậm chí sáng nay tôi còn bị một tên alpha tấn công trong lúc huấn luyện.