“Thôi, thôi cho tôi xin. Mấy tên alpha mơ ước hoành thái tử mới dám bắt chuyện với hắn thôi. Cậu nhìn cũng biết mà Tiểu Thần. Tên đó không phải là một người dễ chọc.”
Lục Minh ngượng ngùng xua xua tay, tỏ vẻ không hứng thú nữa.
Tôi cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu cặm cụi ăn cơm của mình.
Kể từ khi Lục Minh nhắc đến hoàng thái tử, cứ luôn có một đạo ánh mắt dõi theo tôi. Cảm giác rợn người cứ như toàn thân tôi đang bị một con mãng xà âm hiểm quấn lấy.
Tầm nhìn nóng rực, khó thở này chỉ có thể là của Yến Phong.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ ánh mắt của hắn. Làm bộ như chưa hề phát hiện ra hắn ở đấy.
Ngoài ánh mắt của Yến Phong ra còn có cả của hoàng thái tử. Trái lại với Yến Phong, hoàng thái tử nhìn tôi như một dã thú săn mồi.
Mệt mỏi thật, không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi cảnh khổ này đây.
———————————
Đợi đến cuối tuần tôi sẽ phải về nhà bàn chuyện ly hôn với Mục Ý.
Nghĩ lại cũng buồn cười thật. Người muốn kết hôn với Mục Ý là tôi, người đòi ly hôn cũng là tôi.
Nhớ lại khoảng thời gian khi mới cưới, tôi còn chắc nịch rằng bản thân sẽ không bao giờ từ bỏ một người tuyệt vời như vậy.
Gương mặt hạnh phúc, vui sướng vì đã được cưới người mình yêu thầm.
Hiện giờ tất cả những cảm xúc đó đã hoá thành tro tàn. Những gì còn lại chỉ cảm xúc chán ghét, tiêu cực.
Hình ảnh người thiếu niên rực rỡ như ánh mắt trời, đang tươi cười với tôi hiện lên.
“Anh Thần, trời hôm nay đẹp lắm đúng không.”
“Anh Thần, em sắp phải chuyển đi rồi, em sẽ nhớ anh lắm.”
“Anh Thần, em yêu anh.”
……
Những tiếng thở dốc nặng nề đánh thức tôi dần tỉnh khỏi giấc mộng.
Khung cảnh quen thuộc hiện lên, âm thanh nhớp nháp dâm mĩ, mùi vị tanh tưởi của t*nh d*c.
Thật kinh tởm.
Cơn đau rát ở phía dưới khiến tôi nhận thức rõ được xung quanh.
Hoàng thái tử gương mặt đỏ ửng, đáy mặt tràn ngập dục vọng.
“Sao vậy, thất thần cái gì…anh có biết làm vậy tôi buồn lắm không… Hứa Thần…”
Hoàng thái tử thở nặng liên tục, hắn tiến tới hôn môi tôi, bị tôi cắn môi, mùi vị máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hắn lập tức buông tôi ra.
Sau đó liền hôn cổ tôi, khẽ cắn hầu kết tôi, dưới háng lại đâm đến tàn nhẫn, mỗi một lần hắn đỉnh vào trong, toàn thân tôi run lên một cái. Tôi mờ mịt mở to mắt nhìn trần nhà, bên tai là tiếng thở dốc nhớp nháp của hoàng thái tử, hắn cứ liên tục nỉ non thứ gì đó.
Ngực tôi phập phồng kịch liệt, thứ nóng bỏng kia không ngừng đâm vào bên trong tôi, khiến tôi nói không lên lời.
“Ha… Hứa Thần anh có biết chỗ này của anh kẹp chặt tôi đến phát điên rồi không…”
“Aa… hức…im miệng…”
Đã bao nhiêu lâu rồi, mỗi ngày hoàng thái tử đều gọi tôi đến phòng hắn để làm việc này.
Tin đồn mà đám quân binh đồn ngoài kia sắp thành sự thật luôn rồi.
Thực mong trời nhanh sáng để cái đêm điên cuồng này có thể kết thúc.
Tôi thực sự mệt lắm rồi. Trước mắt mọi thứ dần dần mơ đi. Tôi từ từ nhắm mặt lại, chỉ hy vọng cơn ác mộng này sớm kết thúc.
Mơ mang ngủ tôi đã mơ lại một số chuyện cũ.
Từ nhỏ cả Mục Ý lẫn Hứa Quân Dục đều rất quấn tôi.
Mục Ý kéo kéo lấy tai tôi, hai bên má phình ra, trông em ấy có vẻ đang rất tức giận vì chuyện gì đó.
“Anh Thần, không phải anh nói em sẽ là đứa em trai duy nhất của anh sao? Cậu ta là ai.”
Mục Ý phụng phịu lắc lắc tay “tôi”.
“Tôi” đưa tay ra xoa xoa đầu Mục Ý.
“Đây là em trai nuôi của anh Hứa Quân Dục. Từ giờ trở đi hai đứa có thể làm bạn mà.”
Mục Ý nghe vậy càn tức giận hơn. Cậu nhóc mím chặt môi, hai bên má phồng lên như bánh bao tiến tới ôm tôi.
“Không chịu, không chịu đâu. Anh Thần là cửa em, của một mình em mà thôi. Nếu cậu ta là em trai anh, vậy em sẽ làm chồng anh. Anh chỉ có thể là của em.”
“Tôi” bất lực cười, ôm lấy Mục Ý.
“Được rồi, được rồi. Của em, tất cả mọi thứ của anh đều là của em.”