Từ sau sự vụ lần trước tổ nghiên cứu đã nhờ tôi đến giúp họ việc chữa thương giúp Kai. Hắn không cho phép ai đến gần mình trừ tôi.
Mà tôi thì lại không thể nào dễ dàng xử lý vết thương của Kai. Tôi chỉ có thể chấn tĩnh hắn, thuyết phục rằng bọn họ đang cố giúp hắn. Chỉ như vậy Kai mới ngoan ngoãn để cho mấy người nghiên cứu trị thương.
Mái tóc màu bạc óng ả lả lướt trên người Kai. Tôi không nhịn được muốn sờ một chút. Thật là mềm mại, người cá sinh ra vốn dĩ là để dành cho biển cả.
Chỉ khi có họ thì vương quốc dưới đại dương cùng biển mới có thể tồn tại. Nhưng nhân loại lại không hiểu ý nghĩa của việc đó, ngược lại còn xâm chiếm, phá tan cả một đế quốc dưới đại dương.
Hiện nay chỉ còn một số ít người cá còn sống sót. Số lượng tuy không nhiều, nhưng con người bị lòng tham che mờ mắt vẫn săn bắt và đấu giá họ.
Lần này bắt Kai về là để định nghiên cứu tạo một giống loại người cá nhân tạo. Chứ nếu không thì Kai cũng sẽ được thả về biển rồi. Đợi quá trình này kết thúc bên quân đội sẽ đưa Kai trở lại vùng biển.
“Kai, cậu có nhớ quê hương của mình không.”
Kai nghiêng nghiêng đầu, cậu ta có vẻ không hiểu tôi nói gì.
“Quê hương là gì?”
Tôi thả dài một hơi. Quả nhiên Kai đã bị bên nghiên cứu xoá ký ức rồi.
Tất nhiên hiệu lực thuốc cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chắc phải tầm mấy tháng sau Kai mới phục hồi lại trí nhớ.
Có khi việc Kai từng muốn giết tôi cậu ta cũng quên luôn rồi.
“Không có gì, rồi sau này cậu sẽ nhớ lại thôi.”
Kai chớp chớp đôi mắt xanh thẳm của hắn, gương mặt ngơ ngơ nhìn tôi.
“Vậy quê hương có Thần Thần không?”
Tuy quan hệ hai chúng tôi không tính là thân thiết nhưng đối với Kai tôi là người bạn duy nhất có thể nói chuyện cùng cậu ta.
“Không có, quê hương của cậu không phải là nơi tôi có thể ở.”
“Không phải ư.”
Trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên một tia buồn mất mát. Tôi nói sai gì sao, tự nhiên Kai lại trông có vẻ không được vui.
“Tôi…”
Tôi còn chưa kịp dứt lời thì Kai đã nhìn thẳng về phía tôi bằng một ánh mắt kiên định.
“Nếu vậy thì tôi không muốn có quê hương. Nếu nơi đó không có Thần Thần thì sẽ không có ý nghĩa gì với tôi cả.”
Nghe lời này của Kai tôi đã rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có một người nói với tôi như vậy.
Nhớ lại từng người từng người một mình tin tưởng kiếp trước đều phản bội mình khiến tôi gần như không thể tin tưởng ai được thêm nữa.
Đôi mắt xanh thẳm như đại dương của Kai hoàn toàn không hề có chút sự giả tạo nào.
Nhưng giờ phút này sau lần bị phản bội đó tôi thực sự không dám tin tưởng thêm một ai nữa.
“Kai, cậu không thể nói thế được. Quê hương là một nơi quan trọng với mỗi người dù không có tôi cậu cũng phải về đó.”
Bỗng tôi lại nhớ đến một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết này. Sau khi Kai trở về biển cả hắn đã xây dựng lại thành công đế quốc ở dưới đại dương với sự trợ giúp của Yến Phong. Sau khi hoàng thái tử Theo lên ngôi cuộc xung đột giữa con người và người cá cũng được chấm dứt.
Dù sao cũng chung chồng nên họ không thể làm khó nhau được. Mối quan hệ hữu nghị hai bên cũng được thành lập từ đó.
Tôi liếc nhìn người bên cạnh mình, chẳng mấy chốc người cá này sẽ sớm trở thành một tên quân vương tàn bạo và máu lạnh. Vì để có thể khôi phục vương quốc mà Kai còn cả gan học cả thuật cấm.
Ai mà có thể ngờ một người có gương mặt xinh đẹp hài hoà như này lại có tâm địa độc ác đến vậy.
Mặc dù lý do tôi tiếp cận Kai James là vì bên nghiên cứu nhờ trợ giúp. Nhưng tôi biết giữa hai chúng tôi không thể có bất kì quan hệ nào được. Kể cả bạn bè cũng không, ngay từ ban đầu chúng tôi đã không có chung một thế giới rồi.
Kai dựa đầu vào vai tôi, đôi tay đang ôm lấy eo tôi dường như đang dùng lực mạnh hơn.
Từ góc này tôi không thể nhìn thấy rõ tâm trạng của Kai. Tuy nhiên tôi có thể chắc là tâm trạng của Kai đang vô cùng xấu.
“Đại tá Hứa.”
Tôi quay đầu về phía người gọi tên tôi. Hoá ra là một binh sĩ nhỏ tuổi mới vào đây.
Tôi khá là có ấn tượng với cậu ta. Cậu nhóc này hình như là beta thì phải, thể lực của cậu ấy rất không tồi. Thậm chí là còn vượt xa so với những người cùng trang lứa.
Quan trọng nhất cậu nhóc là fan của Yến Phong. Lúc nào cũng đều kè kè cạnh hắn.
Sao hôm nay tự nhiên lại đến đây tìm tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Dạ, thưa đại tá. Thiếu tướng kêu tôi tới báo với ngài là gặp ngài ấy sau giờ làm việc ạ.”
Tự nhiên nghe đến đây tôi chợt có một cảm giác xấu. Không khí xung quanh tôi cũng dần lạnh đi.
“Được tôi biết rồi. Tôi sẽ gặp thiếu tướng sau. Vất vả cho cậu rồi.”
Cậu nhóc nghe tôi nói xong thì liền rời đi.
Trước khi cậu ta biến mất tôi có để ý thấy cái vành tai đỏ ửng của cậu ấy. Yến Phong có phải lại trêu chọc gì cậu nhóc đó không.
Tội nghiệp thật mà, không yêu ai tử tế chân thành lại đi yêu cái tên thích làm fuck boy.